Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 7: Chương 7: Xe đạp




“Trịnh Diệp, một lát nữa cậu nhất định phải hỗ trợ tớ, nếu như chuyện này thành công, tớ nhất định sẽ mời cậu một bữa ra trò” Cô gái có mái tóc dài ngang lưng cầm trong tay một chai nước hoa quả, trong giọng nói rõ ràng còn có tia gấp gáp.

“Tiểu Tuyết cậu yên tâm, Trịnh Diệp tớ nhất định đại công cáo thành” Cô gái tóc ngắn tên Trịnh Diệp đang đưa tay vỗ vai trấn an bạn mình.

Cậu không thoải mái, cậu không thích bất cứ người nào đánh chủ ý lên người của Hoàng Thế Vinh, cho dù là chủ ý đó tốt hay xấu. Chỉ cần người khác quan tâm đến Hoàng Thế Vinh nhiều một chút, cậu nhất định sẽ thấy không vui. Chai nước vừa mới rồi Hoàng Thế Vinh uống vẫn còn lại một chút lúc này đã bị cậu nắm đến biến dạng trong lòng bàn tay lúc nào không hay.

Tô Đồ Lang Quân có một tuổi thơ không giống như những đứa bé bình thường khác, có nhưng năm tháng phải giành giật cùng với những đứa trẻ khác tất cả mọi thứ, có những năm tháng đáng lẽ ra những đứa trẻ khác đang được tình yêu thương từ ba mẹ thì cậu lại không hề có. Chính vì thế, tại thời điểm khi ấy ba dắt cậu đến lớp học mẫu giáo, một đứa bé trai rất tự nhiên mà kéo cậu vào trong lớp học, cái kéo tay này giống như là đã kéo cậu vào một thế giới khác, mà thế giới đó cậu chỉ có thể chấp nhận được có hai người tồn tại là hắn và cậu mà thôi, ai cũng không có khả năng bước vào.

Hoàng Thế Vinh ghi một bàn thắng vào lưới vào phút chót, cô gái tóc dài Tiểu Tuyết kia liền đứng dậy vỗ tay thật lớn giống như muốn nhận được sự chú ý từ hắn. Cậu nhíu mày khi ánh mắt của hắn trong một giây phút nào đó quả thật đã liếc nhìn về phía cô gái kia, nhưng rất nhanh sau đó hắn liền vẫy tay với cậu. Nếu như là trước đây khi Hoàng Thế Vinh ghi một bàn thắng nào đó hắn đều làm ra hành động này với cậu, khi ấy cậu sẽ gật đầu cho hắn một cái nhìn tán thưởng, ở một khoảng cách xa như vậy Hoàng Thế Vinh vẫn có thể thấy rõ được ngụ ý trong đôi mắt cậu mà mỉm cười, nhưng lần này khi bắt gặp ánh mắt kia câu chỉ cúi đầu nhanh chóng bỏ đồ đạc thu dọn vào ba lô chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Còn một phút nữa là kết thúc trận bóng, đội quả Hoàng Thế Vinh đã dẫn trước hai quả, tình thế lúc này cho dù có nới lỏng phòng thủ thì đội bên kia cũng không có khả năng thắng. Hoàng Thế Vinh vừa thấy cậu thu dọn đồ đạc, mang theo ba lô đứng dậy hướng phía cửa ra vao bước đi liền ngay lập tức chạy ra khỏi sân bóng đuổi theo cậu, mặc kệ khi trận đấu vẫn còn chưa kết thúc.

Không phải cậu giận dỗi hắn, cậu trước nay vẫn luôn rất chiều hắn, chỉ cần là thứ hắn muốn cho dù có khó đến đâu cậu cũng có thể làm được. Cậu đột nhiên đứng dậy rời đi không nói một lời như vậy là vì muốn hắn thật nhanh đi theo mình, cậu không muốn cô gái kia được như ý nguyện, không muốn hai người đó có cơ hội được nói chuyện với nhau.

“Hoàng Thế Vinh, cậu đi đâu thế, trận đấu còn chưa kết thúc mà” Phía sau là tiếng gọi lớn của Hắc Tứ.

Hoàng Thế Vinh đột nhiên chạy khỏi vị trí phòng thủ khiến cho người bên đội ban suýt chút nữa ghi bàn. Hai cô gái ngồi trên hàng ghế khán giả cũng bất ngờ không hiểu lý do, Tiểu Tuyết vốn định sau khi kết thúc trận đấu sẽ xuống bắt chuyện với hắn, không nghĩ hắn hiện tại đột nhiên lại bỏ đi như vậy.

“Quân Quân, Quân Quân cậu đi đâu vậy, có chuyện gì sao?”

Cậu bước ra đến ngoài cửa sân thi đấu mới dừng lại, sớm đã nghe được Hoàng Thế Vinh ở phía sau đang gọi cậu nhưng đến lúc này cậu mới chịu dừng lại, xoay người nói thế này:

“Tiểu Vinh, trận đấu hình như còn chưa kết thúc mà”

Hoàng Thế Vinh mặc một bộ quần áo đá bóng màu vàng, đôi tất vàng đeo cao che được nửa bắp chân, hắn mang một đôi giày chuyên dụng đá bóng màu trắng, đó là đôi giày có chữ ký thần tượng hắn mà cậu ở trong triệu người dành về được, dĩ nhiên đôi giày đó đã trở thành vật mà hắn yêu thích nhất:

“Cậu định đi đâu vậy, không phải nói lát nữa sẽ cùng đi ăn sao?”

Cậu bình tĩnh trả lời:

“Tớ gọi điện báo cho Trung thúc, hôm nay cậu và tớ sẽ ở lại thư viện học, bên trong hơi ồn nên tớ mới ra ngoài gọi điện thôi”

Hoàng Thế Vinh ngẩn người, thì ra Tô Đồ Lang Quân muốn gọi điện cho ba của cậu, vẫn là Tô Đồ Lang Quân suy nghĩ thấu đáo. Hắn đưa tay về phía sau gãi gãi đầu nói:

“Thì ra là như vậy, tớ còn tưởng Quân Quân đang không vui điều gì”

Cậu đưa mắt nhìn vào phía bên trong, không thấy hai cô gái kia có ý định đi theo sau liền nói thế này:

“Trận đấu kết thúc chưa, cậu quay lại đó vẫn còn kịp, tớ gọi điện xong sẽ ở chỗ này đợi cậu”

Hoàng Thế Vinh lắc đầu:

“Lúc rời đi cũng chỉ còn một phút, bây giờ quay lại hẳn đã xong rồi, đi thôi tớ đưa Quân Quân đi lấy xe”

Cậu hỏi hắn:

“Không cần quay lại lấy đồ sao?”

Hoàng Thế Vinh trả lời:

“Không cần đâu, bọn Hắc Tứ sẽ mang giúp, chúng ta đến quán đồ nướng trước đợi bọn họ có được không?”

Cậu gật đầu đáp ứng, cậu chính là muốn như vậy, nếu như Hoàng Thế Vinh muốn quay lại lấy đồ thì cậu cũng sẽ không để cho hắn đi. Hoàng Thế Vinh có một chiếc xe máy phân khối lớn, có một lần cậu nói với hắn cậu không thích tiếng động cơ kia, từ đó về sau khi đi cạnh cậu hắn liền không sử dụng nó nữa, thay vào đó là một chiếc xe đạp thể thao màu xanh dương rất chắc chắn, khi đi sẽ không hề phát ra bất cứ tiếng động nào.

Cậu đứng ở một bên đợi Hoàng Thế Vinh lấy xe đạp ra, dưới ánh hoàng hôn màu đỏ, có một thanh niên mặc bộ đồ cầu thủ dáng vẻ cao lớn nhanh nhẹn, trên gương mặt vẫn còn đọng lại mồ hôi cùng một tầng ửng đỏ do vừa mới rồi hoạt động thể thao. Cậu từ trong ba lô lấy ra khăn giấy, chậm rãi đưa lên trán lau mồ hôi cho hắn, tỉ mỉ từng chút khi khăn giấy lướt qua vết thương ban trưa:

“Có cần nghỉ một chút rồi mới đi hay không?”

Hoàng Thế Vinh cười ha ha, hắn ngồi lên yên xe sau đó liền quay đâu đưa tay vỗ vào phía sau ý nói cậu ngồi lên:

“Có là gì, Quân Quân lên đi, tớ đưa cậu đến quán đồ nướng”

Nhà của cậu và Hoàng Thế Vinh cách nhau không xa nhưng lại ngược đường, ví như khi Hoàng Thế Vinh muốn đón cậu đi học lúc nào cũng phải quay lại vài ki lô mét rồi mới vòng về trường, mà đoạn đường đó đáng lý do Hoàng Thế Vinh chỉ cần đi thẳng là đến trường học rồi.

Khi Hoàng Thế Vinh biết đi xe đạp là năm hắn học lớp ba, lúc đó Hoàng Thế Trung mua cho hắn một chiếc xe đạp màu đỏ nho nhỏ, hắn khi ấy một mực muốn đạp xe đến nhà cậu đón cậu đi học, còn gọi điện báo cậu đừng để ba đưa đến trường bằng xe hơi, cho dù như thế nào cũng phải đợi hắn đến đón.

Hoàng Thế Vinh mới biết đi xe, trên đại lộ rộng lớn chỉ xuất hiện duy nhất một phương tiện nhỏ bé trong dòng xe hơi cùng xe gắn máy. Hắn băng qua đường, ở trên ngã tư chờ đèn đỏ, cả một quá trình căng thẳng mới đi đến được nhà của cậu, khi đến nơi cũng xác định đã quá giờ vào lớp, cậu khi ấy vẫn nói ba rằng mình muốn đợi Hoàng Thế Vinh đến chở đi.

Bóng dáng bé nhỏ dần dần xuất hiện trên con dốc, Hoàng Thế Vinh đeo một chiếc cặp sách sau lưng, hắn đội chiếc mũ trắng của nhà trường, vừa nhìn thấy cậu đứng ở ngoài cổng liền hét lớn, đôi chân cũng ra tăng sức lực phóng thật nhanh:

“Quân Quân, tớ đến rồi”

Ba khi ấy có điểm do dự, bởi vì cũng đã muộn học, cũng bởi vì Hoàng Thế Vinh mới chỉ biết đi xe, trên đường chỉ e không an toàn, nhưng mà cậu khi ấy vẫn muốn cố chấp tin tưởng hắn, muốn ngồi sau xe của hắn đến trường học. Còn nhớ lần đó Đồ Du Du lái xe hơi ở phía sau quan sát hai đứa nhỏ, bởi vì lái quá chậm còn bị người phía sau tức giận nhấn còi liên tục không thôi.

Cậu ngồi sau xe đạp của Hoàng Thế Vinh từ năm lớp ba đến tận bây giờ, từ khi hắn còn là một đứa bé đến khi hắn trở thành một nam sinh cao trung, từ khi gương mặt hắn vẫn còn vẻ non nớt trẻ con đến khi ngũ quan trên mặt từng đường nét cương nghị hoàn mỹ. Hoàng Thế Vinh suốt những năm tháng đó dù nắng hay mưa, dù đông hay hè cũng vẫn kiên trì đến nhà đón cậu đi học bằng xe đạp.

Quán đồ nướng nằm trong một con hẻm nhỏ, quán theo phong cách đường phố, trên bức tường được trang trí bằng hình vẽ và chữ viết cách điệu. Hoàng Thế Vinh đã đặt chỗ trước, là một bàn lớn dành cho mười ba người ở phòng riêng, khi hai người bọn cậu tới thì nhóm người Hắc Tứ vẫn chưa đến nơi:

“Quân Quân, thịt bò nướng ở đây rất ngon”

Cậu lật mở menu trong quán, nhìn một hồi liền gấp lại hướng Hoàng Thế Vinh nói thế này:

“Vậy đợi nhóm người Hắc Tứ đến rồi gọi có được không?”

Hoàng Thế Vinh gật đầu mỉm cười:

“Được”

Ngồi một lúc nhóm người Hắc Tứ cuối cùng cũng đến nơi, bọn họ vừa tới liền ồn ào náo nhiệt hơn hẳn. Hoàng Thế Vinh biết Tô Đồ Lang Quân không thích ồn ào cho nên lúc này cũng hạn chế rất nhiều mà không bật lên như cái lò xo nhập hội. Cậu quan sát Hoàng Thế Vinh, cũng biết được hắn đang kiềm chế liền ở bên cạnh nói thế này:

“Tớ không sao, cậu cứ như bình thường là được rồi”

Hoàng Thế Vinh đưa tay gãi gãi đầu nhìn cậu cười cười. Hắc Tứ rót một ly rượu đưa đến trước mặt của cậu:

“Người anh em, câu là bạn thân từ nhỏ của Hoàng Thế Vinh thì cũng là bạn của tụi này, nào đến chúng ta cùng cạn ly”

Từ trước đến nay Hoàng Thế Vinh chưa bao giờ nhìn thấy cậu uống rượu thế cho nên lúc này hắn liền ở một bên nói:

“Hắc Tứ, Quân Quân không uống rượu đâu”

Hắc Tứ lớn tiếng:

“Sao được chứ, uống một ly đi coi như nể mặt bọn tớ nữa”

Hoàng Thế Vinh cầm lấy ly rượu đang đặt ở phía trước mặt cậu:

“Để tớ uống thay Quân Quân”

Nói rồi Hoàng Thế Vinh liền một hơi cạn sạch, nhóm người bên cạnh không đồng ý đập bàn liên hồi:

“Sao được đây, Quân Quân cậu nói xem như vậy có được không hả?”

Cậu và Hoàng Thế Vinh chưa đủ tuổi uống loại chất kích thích này, nhưng cậu cảm thấy đàn ông nên làm quen thứ này sớm một chút, chỉ cần không rơi vào trạng thái nghiện ngập là vẫn có thể. Cậu chậm rãi cầm lấy chai rượu bên cạnh rót vào chính chiếc ly mà Hoàng Thế Vinh vừa mới rồi uống, liều lượng trong ly không quá đầy cũng không quá vơi, vừa đủ để khách khí với bọn họ lại vừa đủ khiến cho bản thân không bị trở nên yếu đuối:

“Ly này tớ sẽ uống, sau này chúng ta là bạn của nhau”

Hoàng Thế Vinh có điểm lo lắng, không rõ Tô Đồ Lang Quân có thể uống rượu hay không, hắn rót sẵn một ly nước suối âm thầm để sẵn bên cạnh cậu. Thật ra cậu có thể uống rượu, trên đời này chẳng có gì là cậu không thể làm được cả, có một khoảng thời gian Khâm Định bắt những đứa trẻ uống rượu, tập uống đến khi nào không say mới thôi, cho nên ly rượu này căn bản không thể làm khó được cậu:

“Tiểu Vinh, tớ không sao cả“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.