Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 17: Chương 17: Dằn mặt




Suốt cả một quãng đường đi xuống núi, Hoàng Thế Vinh không hề nói thêm một lời nào nữa cả, cậu biết hắn đang giận dỗi mình, nhưng giận thì giận hắn vẫn vô cùng quan tâm đến cậu bằng việc hắn luôn là người đi trước mở đường tránh mọi rào cản cho cậu, hơn nữa bước chân của hắn cũng không nhanh, thỉnh thoảng còn quay lại phía sau nhìn xem cậu như thế nào, có theo kịp hay không.

“Tiểu Vinh, cậu ăn tối chưa?”

Hoàng Thế Vinh lạnh giọng, trong giọng nói rõ ràng còn mang theo ngữ điệu oán trách:

“Tớ còn ăn tối được sao”

Cậu vươn tay nắm lấy cổ tay của hắn:

“Tiểu Vinh, hôm nay đừng qua chỗ Khương Vỹ chơi bài, chúng ta cả ngày mệt mỏi rồi”

Hoàng Thế Vinh không gạt tay cậu ra, bước đi cũng tự động chậm lại một chút:

“Ừ”

Cậu buồn cười, tên ngốc chậm nhiệt này tính khí từ nhỏ vẫn không thay đổi, lúc nào giận dỗi cũng muốn biểu hiện rõ ràng ra cho cậu thấy, chính là muốn cậu dỗ dành hắn:

“Tiểu Vinh cậu giận tớ sao?”

Hoàng Thế Vinh trầm giọng:

“Quân Quân, cậu đừng tưởng tớ bỏ qua cho cậu lần này dễ dàng như thế”

Cậu kéo kéo cổ tay của hắn:

“Cậu giận tớ cũng được, nhưng mà đừng giận quá lâu”

Hoàng Thế Vinh đáp:

“Lần này tớ sẽ giận cậu lâu, tớ nghiêm túc đây”

Người vừa ở trên núi nói sẽ nghiêm túc giận cậu lâu, lúc này lại ngồi ở đối diện cậu chăm chú xem xét vết thương trong lòng bàn tay cậu:

“Cậu không biết tự bảo vệ bản thân mình sao, tại sao lại để lại nhiều vết thương như vậy được chứ?”

Cậu nhìn hắn, đôi mắt mang theo ý cười:

“Đều là mấy vết thương ngoài da mà thôi”

Hoàng Thế Vinh nhíu mày:

“Không được, tay của Quân Quân là chỉ để cầm bút thôi”

Cậu đôt nhiên nắm lấy ngón tay đang cử động loạn trên bàn tay cậu, nửa đùa nửa thật mà trêu chọc hắn:

“Còn để nắm tay Tiểu Vinh nữa”

Hoàng Thế Vinh trong lòng tự động mềm nhũn, đúng là không thể giận dỗi cậu lâu được, gương mặt hắn lúc này cố muốn làm ra vẻ tức giận không vừa lòng thật sự rất khôi hài:

“Cậu đi tắm đi, tắm xong vào tớ giúp cậu thoa thuốc, cậu có mang theo thuốc đúng không?”

Cậu mỉm cười gật gật đầu, kết đó liền nhanh chóng lấy đồ trong ba lô của mình đi ra ngoài tắm, cả một ngày hôm nay đều ở trên núi, khắp người sớm đã dính dính khó chịu rồi.

Phía sau khu nhà nghỉ có cho xây dựng một dãy nhà tắm dành cho du khách, tuy rằng không mấy tiện nghi những vẫn đáp ứng đủ điều kiện cơ bản. Hoàng Thế Vinh cùng cậu đi về phía nhà tắm đó, dù sao cả ngày hôm nay bọn họ cũng đã vất vả rồi, cho nên hiện tại lúc đứng ở trong phòng tắm cũng cố tình muốn tắm lâu hơn một chút.

Cậu ở phòng tắm bên cạnh lên tiếng hỏi Hoàng Thế Vinh, bình thường cậu sẽ không nói nhiều nhưng hôm nay Hoàng Thế Vinh vẫn còn đang giận dỗi cho nên cậu mới muốn dỗ dành hắn:

“Tiểu Vinh, một lát nữa chúng ta ăn gì?”

Hoàng Thế Vinh ở bên nay đang xả nước, tiếng nước ào ào đủ để thấy người nọ đang vặn lớn nước thế nào:

“Một lát nữa tớ sẽ xem bên ngoài còn có gì ăn không”

Cậu im lặng một chút, sau đó liền cố tình thăm dò hắn thế này:

“Đúng rồi Tiểu Vinh, một lát nữa có cần sang xem Tiểu Tuyết thế nào hay không?”

Phía bên kia im lặng không nói, chỉ có tiếng nước chảy đều đều đáp lại cậu, cậu khẽ mỉm cười biết hắn nghĩ cái gì những vẫn là cố tình chọc hắn:

“Tiểu Tuyết là con gái, ở trên núi bị lạc lâu như vậy, không biết chừng cậu ấy cũng bị thương”

Hoàng Thế Vinh ở bên này giống như nhớ ra chuyện gì đó, ngày hôm nay lúc Diêu Tịnh Tuyết lên núi rõ ràng trước khi đi còn trở về thay một đôi giày thể thao màu hồng, nhưng lúc cô ấy xuống núi trên chân hình như lại mang một đôi dép, khi ấy bởi vì Tô Đồ Lang Quân đột nhiên biến mất cho nên hắn không để ý lắm, nhưng mà bây giờ nghĩ lại dường như có điều gì đó không phải.

Hoàng Thế Vinh tắt nước, nhanh chóng mặc quần áo vào người rồi bước ra khỏi phòng tắm:

“Quân Quân, cậu tắm xong chưa?”

Cậu nghe thấy vậy cũng tắt nước, với lấy khăn tắm treo bên cạnh lau khô người:

“Tớ đang mặc quần áo”

Hoàng Thế Vinh đứng bên ngoài đợi cậu, đến khi thấy cậu đi ra khỏi phòng liền cố tình xoay người đi trước cậu một bước. Cậu thấy vậy cũng không có ý gọi hắn lại, chỉ im lặng cười cười đi theo sau lưng hắn âm thâm đến số, khi số vừa đếm đến năm Hoàng Thế Vinh liền quay đầu lại nhíu mày gọi cậu:

“Quân Quân, cậu qua dây”

Cậu bước về phía hắn, thật ra khi Hoàng thế Vinh giận dỗi, lúc đi cùng với cậu sẽ cố tình đi trước cậu một bước rồi không nói chuyện, nhưng chỉ duy trì được đến năm giây mà thôi hắn liền phải nhượng bộ gọi cậu đi song song bên mình.

Lúc hai người vào trong lều, Hoàng Thế Vinh liền phát hiện ra cậu căn bản không chỉ bị thương ở tay mà dưới lòng bàn chân đều cũng giống như phồng dộp hết cả lên, nếu như hắn không để ý thấy thì cậu cũng không chịu nói cho hắn biết.

Hoàng Thế Vinh nắm lấy chân cậu đặt ở trên đùi mình, một tay cầm tuýp thuốc nhỏ, một tay đặt ở dưới bàn chân cậu xem xét vết thương, hắn nhíu mày có điểm đau lòng:

“Vết thương nghiêm trọng như vậy nếu tớ không phát hiện ra cậu còn định giấu tớ luôn”

Cậu trả lời hắn:

“Có nghiêm trọng gì, bình thường đi lại không nhiều cho nên hôm nay mới bị như vậy không quen thôi”

Hoàng Thế Vinh thoa thuốc cho cậu xong liên đưa tay nắm lấy cổ chân của cậu, dùng lực đạo vừa phải bắt đầu xoa bóp:

“Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, chân của cậu nhất định mỏi lắm đúng không?”

Hoàng Thế Vinh cứ như vậy giúp cậu xoa bóp cổ chân, đúng lúc này ở bên ngoài liền có người gọi:

“Thế Vinh, cậu có ở bên trong hay không?”

Là giọng của Diêu Tịnh Tuyết, cậu im lặng chậm rãi quan sát sắc mặt của Hoàng Thế Vinh một chút, mắt thấy hắn vẫn không có ý định muốn quan tâm đến người bên ngoài mà vẫn tập trung ở bên cạnh xoa bóp cổ chân giúp cậu. Cậu định thu chân lại nhưng Hoàng Thế Vinh lại dùng sức nắm lấy cổ chân cậu, ý muốn cậu ngồi im như vậy, cậu đương nhiên là sẽ không phản kháng, Hoàng Thế Vinh muốn cái gì cậu sẽ chiều theo ý của hắn, dĩ nhiên có một số chuyện trên phương diện khác cậu sẽ không thể chiều theo, ví như chuyện Hoàng Thế Vinh không muốn quan tâm cậu chẳng hạn:

“Là Tiểu Tuyết gọi cậu”

Hoàng Thế Vinh hiện tại không muốn gặp Diêu Tịnh Tuyết, lời nói ngày hôm nay của cô ở dưới núi đã khiến cho hắn thay đổi thái độ hoàn toàn với cô. Lại cộng thêm chuyện hắn nghi ngờ cô dở trò, tuy rằng vẫn chưa thể khẳng định được nhưng mà vết thương của Tô Đồ Lang Quân hiện tại có liên quan đến cô, hắn vừa nhìn đã thấy trong lòng khó chịu rồi.

Diêu Tịnh Tuyết ở bên ngoài có nghe thấy tiếng nói của Tô Đồ Lang Quân, cũng biết được Hoàng Thế Vinh có ở bên trong nhưng lại không lên tiếng, cô đợi ở ngoài vài giây liền đưa tay kéo cửa lều của bọn họ lên mỉm cười nói:

“Tớ biết là các cậu có ở bên trong mà, ngày hôm nay vì chuyện của tớ mà loạn hết cả lên, tớ có mang sang một chút hoa quả đây”

Lời vừa nói xong Diêu Tịnh Tuyết liền bị hình ảnh bên trong làm cho bất ngờ một chút, tiếp theo sau đó trong lòng lại trào lên một cảm giác ghen tị cùng khó chịu. Hoàng Thế Vinh không chịu đáp lời cô thì thôi đi, thế mà hiện tại lại ngồi ở trong xoa bóp cổ chân cho Tô Đồ Lang Quân. Tô Đồ Lang Quân là con trai mà, cậu cũng biết cô căn bản là không bị lạc đường cho nên sẽ không ngu ngốc mà đi tìm cô, lấy đâu ra chuyện hai chân bị mỏi chứ. Lại thêm chuyện cô mới là bạn gái của Hoàng Thế Vinh, cô ngày hôm nay bị hắn bỏ rơi trên núi hắn lại không hề qua chỗ cô hỏi thăm xem cô như thế nào, thế nhưng lại ngồi ở chỗ này quan tâm chăm sóc cho người khác.

Hoàng Thế Vinh quay sang nhìn Diêu Tịnh Tuyết có chút thờ ơ nói:

“Cậu hôm nay mệt mỏi rồi không ở trong phòng nghỉ ngơi đi còn qua đây làm gì?”

Diêu Tịnh Tuyết cố gắng không để ý những chuyện khác, mang hoa quả đặt xuống một bên rồi mỉm cười. Vừa mới rồi Âu Thanh Nhã cũng khuyên cô một chút, Hoàng Thế Vinh rất bênh vực Tô Đồ Lang Quân, khuyên cô ở trước mặt hắn phải làm ra vẻ đối tốt với cậu một chút, chính vì thế lúc này cô liền quay sang nhìn Tô Đồ Lang Quân mỉm cười:

“Tớ qua xem Lang Quân thế nào, lúc cậu chưa xuống núi tớ thật sự vừa lo lắng vừa áy náy, may mắn là tìm thấy cậu rồi”

Thật ra hai người căn bản sớm biết đối phương đang giả bộ, nhưng ở trước mặt của Hoàng Thế Vinh quả thật là không muốn để lộ ra sơ hở gì.

Cậu đưa tay vỗ vỗ cánh tay của Hoàng Thế Vinh ý nói hắn dừng tay lại, Hoàng Thế Vinh hiểu ý quả thật dừng tay, cậu theo đó thu chân về rồi hướng Diêu Tịnh Tuyết đáp lời:

“Cảm ơn Tiểu Tuyết, nếu như hôm nay không phải vì bọn tớ mải leo núi không để ý cậu thì cũng sẽ không xảy ra những chuyện này”

Hoàng Thế Vinh muốn ra ngoài xem có đồ ăn gì không, dù sao bây giờ cũng hơn tám giờ tối rồi, Tô Đồ Lang Quân hôm nay mệt mỏi như vậy bụng chắc chắn cũng đã đói.

Hoàng Thế Vinh vừa rời đi, Diêu Tịnh Tuyết liền thay đổi sắc mặt hướng cậu nói thế này:

“Tô Đồ Lang Quân cậu rốt cuộc là có ý gì?”

Cậu nhìn Diêu Tịnh Tuyết, nụ cười kia từ đó đến giờ vẫn duy trì trên gương mặt, biểu hiện bản thân thật sự vô can không biết gì:

“Tớ có ý gì được chứ?”

Diêu Tịnh Tuyết hừ lạnh:

“Cậu rõ ràng biết tớ ở trong khách sạn, tại sao còn cố tình đến tận bây giờ mới chịu lộ diện?”

Cậu nhún vai:

“Tớ chỉ là muốn giúp cậu diễn chân thật một chút thôi mà, biết cậu mất tích chẳng lẽ tớ lại ngồi không một chỗ không đi tìm, Tiểu Vinh nhất định sẽ nghi ngờ đấy”

Diêu Tịnh Tuyết mở lớn hai mắt, trong lòng sớm đã biết Tô Đồ Lang Quân là cố tình giở trò, nhưng cô thật sự không ngờ đến cậu lại mang biểu hiện giống như không hề sai điều gì mà đối đáp với cô như vậy:

“Tô Đồ Lang Quân tớ cảnh cáo cậu đừng giở trò chia rẽ tớ và Thế Vinh, nếu không tớ sẽ không bỏ qua cho cậu đâu”

Cậu cười lạnh:

“Cậu sẽ làm gì tớ?”

Diêu Tịnh Tuyết tức giận:

“Tớ sẽ nói hết tất cả mọi chuyện cho Thế Vinh biết”

Cậu khẽ mỉm cười rồi nhẹ giọng đáp thế này:

“Muốn người ta không biết thì tốt nhất mình đừng làm, cậu định nói gì với Tiểu Vinh? Nói rằng cậu căn bản không bị lạc đường, tớ phát hiện ra nhưng lại không nói chuyện này cho cậu ấy biết mà giúp cậu che giấu? Đến lúc đó Tiểu Vinh sẽ nghĩ cái gì, nghĩ rằng cậu căn bản là một cô gái thích gây sự, nghĩ rằng tớ vì muốn che giấu điểm xấu đó của cậu cho nên mới không nói cho Tiểu Vinh biết sao. Nếu cậu muốn nói thì cứ việc đi nói, dù sao tớ cũng chỉ cần hướng Tiểu Vinh nhận lỗi, còn cậu thì không có khả năng tiếp tục làm bạn gái cậu ấy đâu”

Diêu Tịnh Tuyết bị những lời nói kia của cậu làm cho hoảng sợ đến độ hai mắt trợn lớn, mất hơn một phút vẫn chưa thể nói ra bất cứ lời nào:

“Cậu... cậu, tớ không ngờ cậu lại là người nham hiểm như vậy”

Cậu thu lại nụ cười, ánh mắt thẳng tắp như một vật sắc nhọn muốn xoáy xâu vào trong lòng của Diêu Tịnh Tuyết:

“Nham hiểm? Cậu nghĩ như thế nào tớ không quan tâm đâu, quan trọng là Tiểu Vinh nghĩ như thế nào thôi“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.