Mộ Hàn Trọng

Chương 8: Chương 8: Tự Sát




Thấy Vu Diệp không nói gì, hắn cúi đầu cười rộ lên, tiếng cười thê lương khủng bố, vang vọng khắp phòng giam, hắn càng ra vẻ âm trầm: “Thế nào? Tư vị độc phát như thế nào? So với ta ở nơi này chịu khổ hình, có lẽ còn thống khổ hơn một bậc đúng không?!”

Ngày đó khi âm thầm lập mưu phản loạn, hắn đã hoàn toàn hiểu rõ một khi thất bại, bản thân sẽ có kết quả ra sao. Hắn từng tận mắt nhìn thấy không ít thảm trạng của phạm nhân khi rơi vào tay Bắc Sóc Phong, nói không sợ là gạt người, nhưng trước khi chết có thể khiến cho người mình hận nhất cuộc đời này chịu dày vò thống khổ, đối với hắn mà nói, cảm giác sung sướng đã vượt qua cả nỗi đau chịu khổ hình cùng nỗi sợ trước cái chết.

Từ khi mưu đồ sụp đổ, hắn một bên chịu tra tấn trên thân thể, một bên chờ người trước mắt xuất hiện. Hắn vốn đã liên tưởng đến phản ứng của người trước mắt sau khi phát hiện bản thân trúng “Di Tình” là như thế nào, nhưng mà, vẻ mặt cùng hành động của người trước mắt lúc này, lại làm cho hắn không khỏi hoài nghi kế hoạch ban đầu của mình có phải đã sớm bại lộ hay không… Nếu kế hoạch thành công, vì sao trên mặt Mộ Hàn Trọng nhìn không thấy một tia hoang mang sợ hãi nào?

Ngay lúc tâm tư Hà Duyên Khâm xoay chuyển liên tục, trong phòng giam đột nhiên vang lên âm thanh cười khẽ: “Hà đường chủ tới lúc này còn lo lắng cho ta, ta thật vinh hạnh.”

“Ta là lo lắng không biết ngươi khi nào thì đi gặp Diêm Vương!”

Lời nói ác độc từ miệng Hà Duyên Khâm thoát ra, không biết lại muốn đến cái gì, hắn âm lãnh cười ra tiếng: “Không cần vòng vo nữa, hiện tại Mộ Hàn Trọng ngươi, có thể biểu diễn tài ăn nói của mình được rồi.”

“Nga, lời này là có ý gì?” Vu Diệp chớp mắt mấy cái, bày ra bộ dáng thập phần tò mò.

“Ha ha, cung chủ còn giả vờ… Chúng ta cứ nói thẳng đi. Ngươi không cần uổng phí công sức, ta không có giải dược, trên đời có lẽ cũng không người nào có…” Khuôn mặt dơ bẩn hiện ra bên dưới mái tóc rối tung, Hà Duyên Khâm mỉm cười méo mó, mang theo vài phần điên cuồng, hắn nhìn Vu Diệp, tiếng cười khẽ rốt cục chuyển thành cười to: “Ha ha ha ha ——! Một mạng của Hà Duyên Khâm ta, đổi lấy một mạng của Mộ Hàn Trọng ngươi, thật sự quá lời… Ngô!!”

Tiếng cười cuồng ngạo đột nhiên chuyển thành tiếng kêu rên thống khổ, một sợi trường tiên [dây roi] màu đen theo trên mặt hắn kéo xuống.

Vu Diệp nhìn qua bên cạnh, chỉ thấy Bắc Sóc Phong vốn đang đứng yên ở một bên không biết từ khi nào đã di chuyển tới gần Hà Duyên Khâm, thu lại trường tiên, ánh mắt bên dưới mặt nạ quỷ, trừng trừng nhìn Hà Duyên Khâm.

Thanh âm khàn khàn lạnh lẽo đến kỳ dị, tựa như vọng lên từ mặt đất nhà lao, hàn ý dày đặc lan tràn: “Ta vẫn là thích những kẻ miệng lưỡi sạch sẽ một chút.”

Nhìn mặt nạ đáng sợ trước mắt, Hà Duyên Khâm nhớ tới những lời đồn nghe được từ thủ hạ dưới tay về vị Bắc hộ pháp chưởng quản hình luật này, không khỏi mao cốt tủng nhiên [sởn gai ốc]. Đợi cơn hoảng sợ ngắn ngủi qua đi, hắn tiếp tục cao giọng cười ra tiếng, ánh mắt ngoan độc như rắn rết thẳng tắp nhìn chằm chằm Vu Diệp: “Được làm vua, thua làm giặc. Hà Duyên Khâm ta lần này nhất thời thất thủ, bại dưới tay thuộc hạ của ngươi, ta nhận mệnh!! Muốn giết liền cứ giết, Hà Duyên Khâm ta không phải kẻ tham sống sợ chết.”

“Giết?” Vu Diệp khẽ lặp lại từ này, giống như vừa nghe thấy một chuyện gì đó rất buồn cười, “Hà đường chủ cảm thấy ta sẽ giết ngươi? Ngươi ở bên cạnh ta bao nhiêu năm nay, còn không rõ sao…” Hắn chậm rãi đi tới, tươi cười trên gương mặt tuấn mỹ không biết từ khi nào đã biến mất, chỉ còn lại sát khí nồng đậm toát ra từ trên người hắn. Hà Duyên Khâm bất giác run cả người, cảm giác có một cổ hàn khí dọc theo lưng bốc lên.

Từ khi nào, vị cung chủ không rành thế sự, chỉ biết tùy hứng ăn chơi trác táng, lại có loại sát khí phảng phất như tới từ địa ngục này?!!

“Ta sẽ không để ngươi chết, mà chỉ làm cho ngươi muốn sống không được… Muốn chết không xong!”

Hà Duyên Khâm run mạnh, không khí đột nhiên yên tĩnh trở lại, thật lâu sau, cả phòng giam chỉ còn nghe thấy tiếng củi lửa.

“Ngươi biết không… Ta giữ lại tánh mạng… Chính là để trước khi chết gặp ngươi một lần.” Hà Duyên Khâm chậm rãi mở miệng, đánh vỡ sự yên tĩnh trong phòng, mất đi thái độ điên cuồng vừa rồi, Hà Duyên Khâm hiện tại, mới đúng là một Hà đường chủ đa mưu túc trí làm việc cẩn thân như trong ấn tượng của Vu Diệp.

Hắn hơi ngẩng đầu, nhìn Vu Diệp, tiếp tục nói: “Hiện tại ta đã gặp được, đã có thể mỹ mãn rời đi.” Cuối cùng nở một nụ cười nhạt, hắn liền cúi đầu xuống, không hề có thêm phản ứng gì. Đợi tới khi Bắc Sóc Phong kịp phản ứng, nhận thấy có chỗ không thích hợp, tiến tới một phen túm lấy đầu tóc dơ bẩn của Hà Duyên Khâm buộc hắn ngẩng đầu lên. Dưới ánh sáng hôn ám của bếp lửa, Vu Diệp nhìn thấy từ khóe môi khép chặt của Hà Duyên Khâm tràn ra một dòng máu đỏ sẫm.

“Cắn lưỡi tự sát.” Bắc Sóc Phong dò xét hơi thở của Hà Duyên Khâm, bình tĩnh trình báo.

Đầu sỏ gây nên mọi chuyện đã tự sát, giải dược e rằng không dễ tìm.

Chuyện của Hà Duyên Khâm đến đây coi như chấm dứt, những chuyện còn lại, Vu Diệp liền giao cho Sóc Phong giải quyết.

Thế nhưng vị hộ pháp đeo mặt nạ kia, đối với chuyện trúng độc Hà Duyên Khâm nói lúc nãy lại cứ canh cánh trong lòng, cho nên vẫn quỷ mị đi theo phía sau Vu Diệp, xin được nghe giải thích. Vu Diệp bất đắc dĩ, nhìn hành lang dài phía trước, lại nhìn người kiên quyết đứng trước mặt, đành phải đem tình hình thực tế nói ra. Chuyện vừa nói ra, hiển nhiên liền liên lụy đến Khiếu Hoàn.

Bắc Sóc Phong chưởng quản hình luật của Thiên Dạ Cung, người quản luật đương nhiên càng nghiêm khắc hơn ai hết. Đây cũng là nguyên nhân Vu Diệp không đem chuyện này nói ra ngay khi gặp mặt hắn.

Quả nhiên đúng như Vu Diệp dự đoán, nghe xong lời Vu Diệp, người dưới mặt nạ trầm mặc hồi lâu, sau đó thản nhiên mở miệng: “Theo cung quy, nên phế bỏ thân phận hộ pháp của Nam Khiếu Hoàn.”

Vu Diệp hơi nhíu mày, sắc mặt không tự giác trở nên lạnh lẽo. Vừa rồi trong lúc kể lại sự việc hắn đã biểu lộ rõ thái độ của mình trong chuyện này, người trước mắt lại không chút biết điều, cho dù biết rõ tính tình Bắc Sóc Phong chính là như vậy, Vu Diệp vẫn không khỏi có chút khó chịu.

“Cung quy do cung chủ định ra, hiển nhiên cũng có thể do cung chủ phá bỏ.” Vu Diệp không thèm nhìn Bắc Sóc Phong nữa, trực tiếp cất bước đi nhanh về phía trước.

“Chủ thượng, thỉnh nghĩ lại!!” ‘Phốc’ một tiếng, là âm thanh Bắc Sóc Phong quỳ xuống đất.

Vu Diệp nhìn lại, chỉ thấy Bắc Sóc Phong thẳng tắp quỳ ở phía sau, áo khoác màu đen cùng mặt nạ màu trắng càng tô điểm cho sắc trời đang dần xế chiều thêm tịch liêu lạnh lẽo.

“Ngọa tháp chi trắc khởi dung tha nhân hãn thụy (thành ngữ)*, người xưa đã nhắc nhở, cần phải cố kỵ.” Hắn tiếp tục nói, cái miệng đỏ trên mặt nạ chiếu thẳng vào mắt Vu Diệp, “Nam hộ pháp nếu đã thị tẩm, vì Thiên Dạ Cung, nên vào sống trong Lạc Tình Cung, đây mới là thượng sách!!”

[*Ngọa tháp chi trắc khởi dung tha nhân hãn thụy: bên giường của mình sao có thể để người khác thoải mái ngủ ngon, ngụ ý là, lợi ích của mình, phạm vi thế lực của mình thì không thể cho phép người khác xâm chiếm]

Vu Diệp lạnh lùng nhìn hắn, đột nhiên cười lạnh một tiếng, lại xoay người, cất bước rời đi.

Bắc Sóc Phong quỳ trên mặt đất, nghe tiếng bước chân dần dần đi xa, vẫn không nhúc nhích.

Mặt trời chậm rãi hạ xuống đường chân trời, ánh chiều tà nhiễm đỏ nơi Bắc Sóc Phong quỳ.

Ăn xong cơm chiều, Vu Diệp lại đi thư phòng lật xem sách một hồi. Xem xét thời gian không sai biệt lắm, liền cho lui hạ nhân, đi đến ôn tuyền lộ thiên phía sau chủ điện tắm rửa.

Vu Diệp tựa vào vách đá của ôn tuyền, ngửa mặt nhìn lên trời, mở hai mắt, nhìn như đang ngẩn người, kỳ thực lại đang tập trung những phần trí nhớ lộn xộn trong đầu lại, lựa ra những phần trọng yếu nhất tinh tế phân tích. Mộ Hàn Trọng có thể làm một cung chủ tùy hứng hỉ nộ vô thường, mọi chuyện trong cung đều giao cho hộ pháp cùng đường chủ xử lý, nhưng Vu Diệp hắn lại không thể như vậy.

Ngâm mình một hồi, mọi chuyện cũng coi như tạm thời suy nghĩ ổn thỏa, Vu Diệp liền từ trong ao đứng dậy.

Trăng rằm đẹp như vẽ, gió đêm phất phơ, đèn cung đình trên hành lang gấp khúc tỏa ra ánh sáng nhu hòa, bọn thị vệ theo phân phó của Vu Diệp đều đã biến mất không thấy bóng dáng, cả người thoải mái, tâm tình Vu Diệp cực kỳ tốt vừa đi vừa ngắm phong cảnh ven đường, chậm rãi tản bộ trở về phòng.

“Chủ thượng.”

Vu Diệp mới vừa đẩy cửa ra, chợt nghe một giọng nam âm trầm thấp vang lên. Nam Khiếu Hoàn một thân hắc y, thẳng tắp đứng ở góc phòng. Nếu y không lên tiếng, Vu Diệp tuyệt sẽ không phát giác sự hiện hữu của y.

“Sao ngươi lại tới đây?” Vu Diệp vừa đi vào phòng trong vừa hỏi. Khiếu Hoàn im lặng theo đuôi tiến vào.

Tiếp được ngoại bào của Vu Diệp treo lên giá áo bên cạnh, Khiếu Hoàn lại thối lui đến một bên, cúi đầu đáp: “Ỷ Lôi nói cho thuộc hạ biết, độc ‘Di Tình’ trong cơ thể chủ thượng, tùy thời đều có thể phát tán.”

“Ân ——?” Vu Diệp hơi nhướn mày, đợi nửa câu sau của y.

“Khi ‘Tình Độc’ phát tán, đau đớn khó nhịn.” Nam Khiếu Hoàn dừng một chút, nói tiếp, “Thời điểm độc phát, nếu thuộc hạ tùy thị bên người chủ thượng, sẽ có thể vận công giúp chủ thượng giảm bớt đau đớn.”

Đây là lý do người trước mắt không để ý mệnh lệnh của hắn mà tới đây? Nhớ lại thời điểm vừa mới thanh tỉnh, ‘Tình Độc’ lần đầu tiên phát tán, hắn may mắn tránh được một kiếp, nhưng loại đau đớn nóng lạnh đan xen kia, hiện tại nhớ tới vẫn còn sợ. Ngày đó nếu không có Khiếu Hoàn, không biết sẽ như thế nào…

Vu Diệp suy nghĩ một chút, nhìn về phía Nam Khiếu Hoàn. Ánh nến chiếu lên gương mặt góc cạnh rõ ràng, thoáng làm nhu hòa hơn vẻ băng lãnh cứng rắn của nam nhân. Một thân hắc y, mặc ở trên người y, luôn có một loại cảm giác tiêu điều đến kỳ lạ.

Cởi giày lên giường, Vu Diệp hướng Nam Khiếu Hoàn nhàn nhạt cười nói: “Nếu đã như vậy, ngươi cứ ngủ ở nhĩ phòng đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.