Mít Ướt

Chương 7: Chương 7




Kết quả ngày hôm đó trở về, đúng lúc cha Lâm và mẹ Lâm về nước sớm.

Tại cửa Lâm gia, bốn người chạm mặt nhau.

Lâm Hoài vô cùng hưng phấn, giới thiệu với cha mẹ: “Đây là người anh em tốt nhất nhất nhất nhất nhất nhất a! So với anh em còn tốt hơn!”

Lại giới thiệu với Hứa Lai: “Đây là cha mình, đây là mẹ mình.”

Hứa Lai luôn cảm thấy, ở cha mẹ Lâm Hoài có điều gì đó không đúng lắm, nhưng quả thật có chút chột dạ, cũng không dám nhìn thẳng họ, chỉ ấp úng chào hỏi, quay người muốn đi, thế nhưng cha Lâm vẫn mời cậu vào nhà.

Mẹ Lâm cũng chưa sắp xếp lại hành lí, ngồi xuống thì liền nhìn thật kỹ đứa con trai của mình.

“Tiểu Hoài, miệng của con làm sao vậy?” Miệng con trai sưng khác thường.

Lâm Hoài có chút xấu hổ, nhưng trước đó Hứa Lai đã nói với cậu, chuyện đi chơi hôn hôn hôm nay là bí mật của hai người, cậu phải đảm bảo không được nói với người khác.

“A…” Lâm Hoài không biết nói dối sẽ cắn môi không nói lời nào, nhưng trên mặt không kiềm chế được lại cười đến say mê.

Mẹ Lâm sắc mặt trầm xuống, muốn nói gì đó với Hứa Lai lại bị cha Lâm ngăn lại.

Hứa Lai trong tình cảnh quẫn bách xấu hổ, trong đầu là một mảng hỗn loạn, chính cậu cũng không biết, tại sao lại cùng Lâm Hoài cứ hôn mãi như vậy, thật sự rất muốn rất muốn, thậm chí còn muốn ….(Đem ngta ăn sạch hả cục cưng *che miệng cười*)

Đối phương là cái đồ gia khỏa cái gì cũng không biết.

Luôn đánh lừa cảm giác của đối phương, nhưng sự thật là không nhịn được, nhất là vào thời điểm Lâm Hoài cao hứng mà muốn cậu làm lại.

Cậu lúng túng vội vàng đứng lên, tạm biệt ba người bọn họ, thuận cơ hội mà rời đi.

Lâm Hoài cong miệng lên, hét to một tiếng: “Hứa Lai!”

Hứa Lai dừng ở cửa, bất đắc dĩ quay người lại nhìn cậu.

Lâm Hoài nhếch miệng cười đắc ý, sau đó nhảy đến, hôn một cái lên mặt Hứa Lai: “Ngày mai còn muốn vẽ tranh nha!” Vẻ mặt hưng phấn, cái đó nói là vẽ tranh, thực chất là nói, ngày mai vẫn muốn thân thiết.

Đã sớm đem cái bí mật này quên hết.

Sắc mặt Hứa Lai cũng đỏ hẳn lên, hoàn toàn không dám giương mắt lên nhìn người khác, chạy chối chết.

Vợ chồng Lâm gia nhìn nhau, sắc mặt rất khó coi.

Thế nhưng Lâm Hoài lại quá hưng phấn, chỉ biết nói với cha mẹ, những ngày này trôi qua vui vẻ như thế nào, Hứa Lai sẽ chiên cá viên, Hứa Lai biết làm chân gà hầm rượu, Hứa Lai biết làm bánh bí đỏ, Hứa Lai biết làm bánh tư nhỏ, Hứa Lai biết làm cháo gà thái sợi với rau cải(Ở đây mình đã tra thử thì rau này thuộc họ rau cải nên mạn phép để là rau cải cho mọi người dễ hiểu), Hứa Lai biết hát [Sét đánh anh hùng], Hứa Lai biết lái xe, Hứa Lai biết cái này, Hứa Lai biết cái kia…

Kì thật, cha Lâm mẹ Lâm ở trong điện thoại cũng đã nghe qua một lần.

Sự thật thì, biết làm những cái này, Hứa Lai cũng chỉ là một đầu bếp, còn là một đầu bếp rất bình thường, thế nhưng tùy tiện có thể kéo đến một đám thanh niên nhỏ tuổi.

Nhưng ở trong miệng con trai mình, đem những thứ tựa hồ không đáng giá đó so với kiến trúc của cha và người mẹ là thầy thuốc giỏi nhất này lại so không bằng.

Mẹ Lâm vô cùng phiền muộn, trong miệng con trai mình toàn là cái tên Hứa Lai kia, chỉ là bắt đầu hỏi thăm bà một chút, cho đến bây giờ cũng không có thêm điều gì khác.

Hai vợ chồng cũng nhớ rất rõ cái người Hứa Lai này, trước đây ở trường học đặc biệt, cô giáo Diệp đã từng nhắc đến có một bạn học có thể khiến cho con mình không khóc nữa, nghe nói chính là đứa trẻ Hứa Lai có bệnh ADHD này.

Bọn họ cũng nhìn rõ ràng, con trai vẽ mấy tháng trời, bức họa quý giá nhất để ở trong phòng chính là bức họa vẽ Hứa Lai.

Con của mình có thể kết bạn là chuyện tốt, thế nhưng, Hứa Lai lại là …

Bất quá, cái nhà này có bao nhiêu như vậy, vậy mà …. Nghĩ đến đôi môi sưng đỏ của con trai, mẹ Lâm giận không kiềm chế được.

Chuyện này sao có thể được!

“Tiểu Lâm, bắt đầu từ ngày mai không cho phép con gặp Hứa Lai nữa!”

Lâm Hoài đứng ở bên cạnh sững người.

Cha Lâm tuy cũng không quá vui vẻ, nhưng vẫn đứng ở đằng sau vỗ nhẹ vào lưng vợ.

Nước mắt ở trong mắt Lâm Hoài lăn qua lăn lại.

Quả nhiên, con trai muốn khóc.

Nhiều năm như vậy con trai mình cũng không có khóc, mẹ Lâm có phần hối hận. Đứa nhỏ này một khi khóc lên, là không dứt, không ai ngăn lại được.

Hơn nữa, đứa nhỏ thành ra như vậy đều là do sai lầm của cha mẹ…

Ai ngờ, Lâm Hoài không những không khóc, còn lau sạch nước mắt, căm hận mà lên lầu.

Lên đến lầu hai, còn quát to một tiếng: “Mẹ thật xấu!” Sau đó! Đóng cửa lại kháng nghị.

Mẹ Lâm về điểm này hối hận lập tức bốc hơi đến không còn một mảnh, tức giận chạy thẳng tới huyệt Thái Dương.

“Lão Lâm, ông nhìn con ông xem!”

Cha Lâm lại không nói gì, nhìn lên phía lầu hai, kinh ngạc, suy nghĩ điều gì đó.

Đình Tử 2011-07-22 12:49

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.