Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 335: Chương 335: Tái ngoại chém giết




"Khả Hãn, Bá Nhan Mãnh Khả dốc hết một vạn năm ngàn thanh tráng của các bộ lạc Thát Đát xuất phát về phía nam." Thám báo sắc mặt phát khổ, đây đã là một câu thừa thãi rồi: "... Hơn ba mươi thám báo của bộ ta ở năm mươi dặm phía trước đụng phải thám báo của đối phương, và phát sinh giao chiến, tất cả đều bỏ mình, chỉ còn một mình ta quay về."

Sắc mặt Hoa Đương càng kinh sợ, giương mắt nhìn đại quân Thát Đát đông nghìn nghịt ngoài năm dặm, nhíu mày nói: "Không đúng, Thát Đát phía trước chỉ có khoảng một vạn người, năm ngàn nhân mã còn lại đâu."

Làm thủ lĩnh bộ lạc nửa đời người, chút bản sự ấy Hoa Đương vẫn phải có, chỉ liếc một cái liền nhìn ra số lượng của kẻ địch không đúng.

"Chẳng lẽ Bá Nhan Mãnh Khả để xơi chúng ta, lại còn bố trí phục binh?" Hoa Đương ngữ khí run run.

"Khả Hãn, Thát Đát không mai phục, ngạn bọn họ đến bờ bắc sông Liêu thì chia ra năm ngàn binh mã đi về phía tây, xem ra là để đuổi giết khâm sai của Minh đình."

Hoa Đương và Tháp Na nghe vậy cả người run lên, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Đóa Nhan mới vừa kết minh với Minh đình, khâm sai Minh đình vào giờ phút quan trọng này lại bị tập kích, Đóa Nhan cứu hay không? Thư Kết minh vẫn ở trong tay khâm sai, hoàng đế còn chưa đóng ấn, luận về cảm tình cá nhân, quan hệ của Hoa Đương và Tần Kham chẳng khác gì người xa lạ, xuất phát từ sự cừu thị nhất quán từ trước tới nay đối với Hán nhân, Hoa Đương thậm chí còn lưu lại một chút địch ý đối với Tần Kham.

Nhưng luận về quan hệ của Đại Minh và Đóa Nhan, minh ước minh ước chưa thành, chính là giai đoạn quét mật vào bánh, biết rõ khâm sai Minh đình gặp nạn mà không cứu viện, huống hồ vị khâm sai này nghe nói có giao tình rất thâm hậu với hoàng đế, tương lai tin tức lọt vào tai hoàng đế Minh đình, hắn cũng mặc kệ ngươi hiện tại bị bao nhiêu đại quân bao vây, không cứu khâm sai chính là lỗi lớn, minh ước vất vả lắm mới đạt thành đặt trước án thư của hoàng đế, hắn có chịu đóng ấn hay không thì thật sự chỉ có trường sinh thiên mới biết.

Nhưng mà, lúc này đối diện chính là một vạn thiết kỵ của Thát Đát, tuy nói nhân số bằng nhau với Đóa Nhan, nhưng chiến lực của kỵ binh Thát Đát cao hơn Đóa Nhan không chỉ một bậc, tuy là nhân số bằng nhau, nhưng khi đối kháng Đóa Nhan sẽ rơi vào hạ phong, nào có binh lực dư thừa để phân tán ra cứu khâm sai?

Mồ hôi lạnh từng giọt từ trán Hoa Đương chảy xuống, từ lúc chào đời tới nay, hắn chưa bao giờ kinh lịch qua lựa chọn gian nan như vậy.

Tương lai của Bộ lạc, cùng tính mạng của thanh tráng bộ lạc, hai lựa chọn giao chiến qua lại trong đầu hắn, mỗi bên đều chiếm thượng phong.

"Ngạch trực cách, nếu cứu khâm sai trước." Tháp Na cắn môi nói.

"Vì sao?"

"Khâm sai không chết, Đóa Nhan không chỉ là ba thành thị, còn có thể có được mục trường mấy trăm dặm xung quanh Tứ Bình, chúng ta có gạo có muối, có vải để mặc, da dê da trâu của chúng ta cũng có thể đổi lấy những gì chúng ta muốn từ Minh đình, không còn phải sống những ngày thiếu ăn thiếu mặc như xưa. Khâm sai nếu chết, can hệ quá lớn, biến số bên trong rất nhiều, minh ước của chúng ta và Minh đình có hữu hiệu hay không cũng không biết, ba thành thị thông thương mà khâm sai cho chúng ta có thể lại đóng cửa cũng khó đoán." Trong lúc nguy cấp, đầu óc của Tháp Na lại rất thông thoáng.

Hoa Đương vẻ mặt ngưng trọng, cắn răng do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không hạ được quyết tâm.

"Ngạch trực cách, chia ra cứu khâm sai, chúng ta tất nhiên sẽ có tổn thất rất lớn, nhưng ánh mắt nên phóng xa một chút, thu hoạch của chúng ta khẳng định cũng không nhỏ, trước mắt Đóa Nhan ba mặt thọ địch, giao hảo với Minh đình là lối thoát duy nhất, có gạo có muốn thậm chí là thép, bộ lạc Đóa Nhan chúng ta mới có thể quật khởi được."

Ngoài Năm dặm, trống trận của đại quân Thát Đát vang ầm ầm.

Hoa Đương Do dự cả người run lên, quyết tâm cắn chặt răng nói: "Không còn kịp rồi, Bá Nhan Mãnh Khả đã hạ lệnh tấn công, chúng ta chỉ có thể toàn lực nghênh, về phần khâm sai..."

Do dự một lát, Hoa Đương có chút yếu ớt nói: "Đợi trận chiến này qua rồi, ta sẽ chia ra cứu hắn."

"Ngạch trực cách!"

"Đừng nói nữa! Người đâu, nổi trống thổi kèn, các dũng sĩ, vực tinh thần lên nào, để chúng ta dùng loan đao trong tay nghênh đón ác lang tham lam nhất trên thảo nguyên."

Nhìn bóng dáng vội vàng hạ lệnh của Hoa Đương, Tháp Na cắn môi dưới tới trắng bệch, mắt hạnh hiện lên một tia kiên định.

Gian nguy của trận này không chỉ ở trên chiến trường, ngạch trực cách không nhìn thấu điểm này, hắn đã đặt tất cả tiền cược lên thắng bại, gian nguy chân chính hắn lại không thấy rõ.

Đóa Nhan, phải có người tỉnh táo, cho dù chỉ có một người!

Tiếng kèn sừng trâu vang lên, hai bên đồng thời hạ quân lệnh tấn công.

Kỵ binh hai bên đầu tiên triển khai trận thế, bắt đầu xung phong lần đầu tiên với tính thăm dò.

Hai cỗ binh mã chậm rãi hành động, loan đao Mông Cổ giơ cao, hàn quang đan vào thành một mảng rừng đao lạnh lẽo, hai bên từ từ tiếp cận, đợi khi còn cách nhau một dặm, trong đội ngũ của hai bên vang lên tiếng quát, chiến mã bỗng nhiên phát lực chạy như điên, ánh mắt tỏa ra sát ý đỏ bừng, nhìn chằm chằm kẻ địch phía trước.

Ầm!

Chính diện va chạm, như sóng vỗ bờ, tiếng gầm và tiếng hét thảm, huyết quang và ánh đao đan vào nhau, trong ác chiến, vô số sinh mệnh vĩnh viễn ra đi.

Một mảng sóng người màu đỏ sậm nhanh chóng tiếp cận phương hướng trung quân của Đóa Nhan bộ.

Thám báo bẩm báo xong, Hoa Đương vẻ mặt đang kinh nghi không khỏi mừng rỡ, không lâu sau, phó tổng binh Liêu Đông tân nhiệm Diệp Cận Tuyền giáp trụ kín người dẫn biên quân Liêu Đông tới.

Nơi Giao chiến cách thành Liêu Dương chỉ hơn mười dặm, từ nhận báo cáo tới tập kết đại quân rồi xuất phát, Diệp Cận Tuyền nửa khắc cũng không chậm trễ.

Trong Vội vàng tập kết gần vạn biên quân, Diệp Cận Tuyền đã gắng hết sức.

Hoa Đương Vui mừng lộ rõ trên nét mặt mặc kệ hai vạn chiến sĩ đang ác chiến, vội vàng xuống ngựa ra đón, nhưng nhìn thấy lại là khuôn mặt lạnh như băng của Diệp Cận Tuyền.

"Có chia ra cứu khâm sai không?" Không đợi Hoa Đương lên tiếng, Diệp Cận Tuyền hỏi ngay.

Hoa Đương mặt lộ vẻ khổ sở, chỉ chỉ đại quân Thát Đát đông nghìn nghịt đối diện: "Phó tổng binh nhìn xem, Bá Nhan Mãnh Khả hiệp trọng binh mà đến..."

Ánh mắt của Diệp Cận Tuyền càng lạnh hơn, không chút khách khí ngắt lời Hoa Đương, ngữ khí nặng nề hỏi: "Có chia ra cứu khâm sai không?"

"Cái này..."

Một Thiên phu trưởng Đóa Nhan chạy tới, tựa hồ muốn bẩm báo gì đó, vừa hay nghe thấy một câu cực kỳ bất thiện này của Diệp Cận Tuyền, lập tức phúc chí tâm linh nói: "Chia ra rồi, Tháp Na vừa rồi khống chế... À không, dẫn dắt một Thiên phu trưởng và một ngàn dũng sĩ dưới trướng, chạy về phía Sơn Hải quan rồi."

Hoa Đương ngạc nhiên mở to hai mắt, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi, lại không thể không cố nặn ra khuôn mặt tươi cười gật đầu phụ họa: "Không sao, dưới chiến thế hiểm ác như vậy, ta vẫn hạ lệnh cho Tháp Na đi cứu khâm sai..."

Diệp Cận Tuyền gật đầu hài lòng, tùy ý liếc về phía hai vạn người đang chém giết trong trận, sau đó lớn tiếng hạ lệnh: "Bảy ngàn bộ tốt ở lại, kết trận tại trung quân của Đóa Nhan Vệ, giúp Đóa Nhan ngăn địch, ba ngàn kỵ binh còn lại thì theo bản tướng đi về phía tây."

Cưỡi trên chiến mã, Diệp Cận Tuyền gật gật đầu với Hoa Đương đang thất thần: "Hoa Đương Khả Hãn, ngươi làm rất khá, sau này Đóa Nhan Vệ là bằng hữu của biên quân Liêu Đông."

Hoa Đương mặt run run, lộ ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.

Nữ nhi này phải mau gả đi thôi!

Tám ngàn nghi trượng chậm rãi đi về phía Sơn Hải quan, đội ngũ rất bình tĩnh, không khí tường hòa.

Đội ngũ đi không nhanh, Tần Kham lúc này không biết Hỏa Si đã mượn binh Thát Đát, để trừ bỏ mình, rửa nỗi nhục ngày xưa hoảng sợ đào tẩu trong Đóa Nhan doanh.

Không biết nguy hiểm cực lớn đang tới gần, Tần Kham và cả ngũ không hề phát giác.

Rời khỏi Liêu Dương hai ngày, bởi vì trong đội ngũ hơn nửa là bộ tốt, tốc độ hành quân rất chậm, hai ngày mới chỉ đi được hơn một trăm dặm.

Tần Kham thân phận cao quý, tất nhiên một đường cưỡi ngựa, trong đầu lại đang cân nhắc sau khi hồi kinh sẽ chu toàn với Lưu Cẩn như thế nào, vị Lưu công công này đang dứt khoát hẳn hoi tiến hành cái gọi là tân chính mà hắn tự cho là đắc ý, từ trong giọng nói của Trương Vĩnh, Tần Kham biết tân chính của Lưu Cẩn rất không được ưa chuộng, trả lại nông hộ cày ruộng, giảm miễn thuế má cho thiên hạ, tinh giản quan lại vô dụng của triều đình... Tân chính này nếu chỉ nhìn danh mục thì ngay cả người xuyên qua như Tần Kham cũng không kìm lòng được mà trầm trồ khen ngợi Lưu công công, cho dù hắn và Lưu Cẩn không hợp nhau, vì công lý chính nghĩa, Tần Kham cũng sẽ không chút do dự cùng hắn đứng chung một chỗ, dốc hết toàn lực hộ giá hộ tống cho tân chính này.

Đáng tiếc một quyển kinh hya lại bị Lưu Cẩn niệm sai toét. Chuyện gì cũng liên hệ với tham ô, chuyện tốt tuyệt đối sẽ biến thành chuyện xấu, thậm chí là chuyện thảm.

Ừ, trở về kinh sư phải hắt một chậu nước lạnh cho Lưu công công máu nóng đang xộc lên đầu để hắn bình tĩnh một chút.

Nghe nói Lưu Cẩn vốn họ Đàm, về sau cắt chim đi mới đổi thành họ Lưu, mà mộ tổ của Đàm gia nghe nói chôn ở Thiểm Tây. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.