Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 86: Chương 86: Niềm vui ngày cưới (hạ)




Sau khi Bái đường, tân nương Đỗ Yên được đưa vào động phòng, Tần Kham thì bị đám thủ hạ vây trong nội sảnh, các tân khách đến chúc mừng bắt đầu hi hi ha ha kính rượu hắn.

Phàm là hôn lễ, một cửa này là không dễ qua nhất, các tân khách xuất phát từ chúc phúc cũng tốt, xuất phát từ tâm thái vặn vẹo hâm mộ ghen tị cũng tốt, tóm lại tuyệt đối sẽ không để chú rể được tỉnh táo vào động phòng, tân nương càng xinh đẹp thì tân lang càng bị chuộc say, đây là quy luật phổ biến.

Tần Kham khổ lắm, hắn biết rõ loại quy luật này, kiếp trước hắn cũng tham gia tiệc cưới của người khác rồi, kẻ chuốc tân lang tích cực nhất cũng là hắn, có một hồi làm tân lang say quá, khiến cho tân lang đã hoàn toàn mất kiểm soát cầm tay Tần Kham khóc sướt mướt, nói ra vô số lời huynh đệ tình thâm, sau đó thì tân lang say tới chẳng phân biệt nổi hoàn cảnh, cho rằng là đang ở trong quán Karaoke chọn gái, ở trước mặt người nhà gái cứ đòi Tần Kham vào động phòng, nói cái gì gái chỉ có mỗi một em, để Tần Kham lên trước, rồi hắn lát nữa tìm em khác sau...

Vị tân lang kia về sau có kết cục gì thì Tần Kham không nhẫn tâm hỏi, nghe nói sáng sớm hôm sau hai người lại tới cục dân chính một chuyến.

Nhớ lại cố sự đời trước này, Tần Kham không nhịn được mà da đầu run lên.

Tài liệu phản diện chói sáng và bắt mắt Như vậy ở ngay trước mắt, đêm nay hắn không thể giẫm lên vết xe đổ ấy được.

Tham gia tiệc cưới đại đa số là quân nhân, tính tình ngay thẳng, đáng sợ nhất là tửu lượng cũng như trâu. Thư sinh văn nhược như Tần Kham, thường ngày nhiều nhất thì được hai ba lạng, đêm nay là đại hỉ của nhân sinh, hắn không muốn bị đặt nằm mềm oặt trước cửa động phòng.

Mời hai thủ hạ tửu lượng tốt ra mặt, Tần Kham đi tới đi lui giữa tiệc rượu, sử ra mánh lới trí tuệ nhất đời, bảy vào bảy ra giết mấy hiệp, các tân khách cuối cùng tận hứng mà đi, Tần Kham cũng uống tới lảo đảo sắp ngã, đành chịu thôi, có đôi lúc trí tuệ cũng không hoàn toàn dùng được, thực lực mới là vương đạo.

Cố duy trì một tia tỉnh táo cuối cùng trong đầu, Tần Kham loạng choạng đi tới động phòng, vừa bước được mấy bước thì phía sau một đạo thanh âm kinh hỉ hô to: "Tần hiền đệ! Đã lâu không gặp?"

Tần Kham quay đầu, Đường Dần vẻ mặt kinh hỉ đứng trong viện nhìn hắn.

Tần Kham rượu tỉnh ba phần, trong mắt ánh lên vẻ lo lắng.

Đường Dần, là bằng hữu đầu tiên hắn quen khi tới đời này, người ngu, tiền cũng không nhiều.

"Đường huynh, đã lâu rồi không gặp." Tần Kham vui sướng chào hỏi.

Đường Dần bước tới, vừa đi vừa bất mãn nói: "Hiền đệ, hôm nay là ngày mừng của ngươi mà không ngờ chẳng báo cho ca ca ta một tiếng."

Tần Kham cười khổ: "Đường huynh giống như học khinh công ấy, vị trí mơ hồ không rõ ràng, ta bảo người tới khách sạn và Tần Thúy quán tìm ngươi bốn năm lần cũng không gặp, sao lại bảo không báo cho ngươi?"

Đường Dần xua tay cười nói: "Đã không còn tới Tần Thúy quán nữa rồi, trước đó vài ngày tú bà của Tần Thúy quán không biết đắc tội với ai, nửa đêm bị người ta đánh gãy chân, các cô nương thủ hạ cũng sợ tới mức nhao nhao chuyển sang nhà khác làm.

Tần Kham cười một lúc, cười tới cả người bốc khói.

Tú bà của Tần Thúy quán bị người ta đánh gãy chân? Chuyện này ai làm?

Cười khổ lắc đầu, trừ vị nhạc mẫu đại nhân cao sơn ngưỡng chỉ kia thì còn có thể là ai làm? Nhìn nhạc mẫu hòa ái dễ gần, nhưng thủ đoạn thì có chút hung tàn, nhân tài như vậy nên mời vào Cẩm Y vệ hiệu lực mới đúng, chỉ sợ nhạc phụ sẽ liều mạng với mình.

"Đường huynh sao lại tới muộn thế?"

Đường Dần vẻ mặt căm giận nói: "Mấy hán tử nhà ngươi rất hiểu chuyện, nói cái gì ngày mừng của đại nhân, cứ bắt ta phải giao ra quà mừng mới cho vào, ta nói bằng vào quan hệ của ta và hiền đệ thì cần phải giao quà mừng à?"

Tần Kham gật đầu: "Không sai, đám mắt chó nhìn người thấp, rất quá đáng."

Dừng một chút, Tần Kham hỏi: ". . . Đường huynh có giao quà mừng không?"

"Đương nhiên không giao."

"Ngươi thật đúng là không biết xấu hổ. . ."

...

Bằng hữu nhiều ngày không gặp, tất nhiên phải uống cạn một chén lớn, động phòng cái gì đều thành mây bay.

Tiệc rượu đã hết, bọn hạ nhân đang thu dọn quét nhà thì Tần Kham sai người ở trong một sảnh khác mang lên một bàn rượu và thức ăn, kéo Đường Dần bắt đầu uống tiếp.

Giống như lúc trước ở tại khách sạn Thiệu Hưng, hai người cứ tới mỗi tối rảnh rỗi, Tần Kham liền mang theo một vò rượu, hai món ăn, hai người ăn uống tâm tình, đợi cho Đường Dần say quá rồi thì Tần Kham liền bắt đầu lừa hắn viết thơ viết từ viết tiểu thuyết, Đường đại tài tử sau mỗi lần say thì lại có thần lai chi bút, khiến tài của Đường Dần danh thịnh Giang Nam, còn Tần Kham thì lặng lẽ ở phía sau kiếm lớn.

Hồi ức thật ấm áp.

Ai nấy đều kể chuyện tế ngộ và cuộc sống của mình sau khi chia tay, bất tri bất giác, hai người uống hết một vò rượu, uống rượu với bằng hữu chân chính, Tần Kham chưa bao giờ dùng mánh lới, cuối cùng thì hắn say thật rồi.

Khi Đường Dần biết Tần Kham không ngờ vào Cẩm Y vệ, hơn nữa tham dự Sùng Minh kháng Oa, lại được thăng lên làm Thiên hộ, sắp tới kinh sư nhậm chức thì vẻ mặt Đường Dần trở nên rất phức tạp.

Tần Kham lặng lẽ thở dài, hắn biết rõ hàm nghĩa trong vẻ mặt của Đường Dần.

Đường Dần thi họa song tuyệt, tài danh có một không hai thiên hạ, hắn phong lưu bất kham, hắn trầm mê tửu sắc, cao ngạo lông bông. Bất kể tính cách như thế nào thì cũng không thể che giấu được sự thật hắn là người đọc sách, người đọc sách đối với Hán Vệ vĩnh viễn kỳ thị, vĩnh viễn cừu hận, đây là mâu thuẫn không thể điều hòa giữa hai giai cấp.

Trầm mặc hồi lâu, Đường Dần bỗng nhiên nâng chén uống một hơi cạn sạch, mỉm cười, nụ cười tiêu sái nói không nên lời.

"Bất luận ngươi mang thân phận nào, ta chỉ biết là ngươi không phải là người xấu, ta thích kết giao với giao không phải là người xấu, cũng thích uống rượu với hắn, thế là đủ rồi."

Tần Kham trong lòng thả lỏng, chạm cốc với hắn, Đường Dần chung quy vẫn là Đường Dần, một người có thể lưu danh mấy trăm năm trong lịch sử, tất có chỗ bất phàm.

Đường Dần cười nói: "Một ly này, kính hai chữ 'Bằng hữu'."

"Không." Tần Kham nhìn hắn, rất nghiêm túc nói: "Một ly này kính hai chữ 'Lý giải'."

Hai người nhìn nhau cười, uống một hơi cạn sạch, rượu cay vào cổ hỏng, hương thơm thấm ga tỳ.

Đêm đã khuya, theo những tiếng ngươi tới ta đi như "Kính anh hùng kháng Oa", "Kính tài tử Giang Nam." Chén cứ cạn rồi lại đầy, hai người uống say mèm.

Mấy tên thủ hạ Cẩm Y vệ đứng ở trong sân, nhìn đại nhân và tên thư sinh nghèo kiết hủ lậu lạ hoắc kia uống tới tận hứng như vậy trong nội sảnh, mấy người ngơ ngác nhìn nhau, muốn tiến lên nhắc nhở nhưng lại không dám.

Đêm nay là đêm động phòng của đại nhân, phu nhân tân hôn vẫn còn đang chờ ở trong phòng, đại nhân thì ở đây uống dũng cảm như vậy với một thư sinh nghèo kiết hủ lậu, thế này có tính là một chuyện chết dở không?

Chuyện vẫn chưa hết, Đường Dần uống tới cao hứng, bỗng nhiên đứng lên, kéo Tần Kham đang say khướt đi ra ngoài.

"Tần hiền đệ, đi, vi huynh lại tìm được một chỗ uống hoa tửu ngon lắm, dẫn ngươi đi kiến thức. Cô nương nơi đó rất yểu điệu, hơn nữa đối với vi huynh phi thường ngưỡng mộ, tất cả đều miễn phí."

Tần Kham bị kéo vào trong viện, gió đêm thổi qua, đầu óc khôi phục mấy phần tỉnh táo.

"Chậm đã! Ta hình như có một chuyện chưa làm, rất quan trọng." Tần Kham rơi vào suy nghĩ miên man.

"Có chuyện gì quan trọng hơn chuyện uống rượu của huynh đệ chúng ta?"

"Đúng rồi! Ta phải động phòng!"

"Động nhà xí ấy, đi với ta." Đường Dần kéo Tần Kham vừa đi vừa phát biểu: "Cái này gọi là nữ nhân như quần áo, huynh đệ như tay chân."

Tần Kham bị Đường Dần kéo lảo đảo đi ra cửa.

Đinh Thuận vội vàng phân phó mấy tên thủ hạ đuổi theo chiếu ứng, nhìn động phòng còn sáng đèn, bỗng nhiên lo lắng thở dài: "Thư sinh nghèo kiết hủ lậu này dám nói nữ nhân như quần áo. Ai dám bảo đại nhân không mặc quần áo, chỉ sợ có người sắp chặt tay chân của đại nhân rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.