Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 82: Chương 82: Nhạc mẫu Vương thị




Cuộc đời của Rất nhiều nữ nhân, có lẽ chỉ vì một hồi ức tươi đẹp mà sống.

Hồi ức này có thể là một chuyện người yêu làm cho nàng ta, hay một câu nói với nàng ta, thậm chí là chỉ một nụ cười.

Giống như pháo hoa, sau khi nổ thì bầu trời đêm chỉ còn lại một mảng đen tối, nhưng cái nháy mắt rực rỡ ấy sẽ tồn tại mãi trong đầu các nàng, vì thế các nàng tiếp tục chờ, chờ một cách si ngốc, có người chờ cả đời, cũng chỉ đợi pháo hoa lại một lần nữa nổ cho nàng ta.

Ngày tháng trong Chờ đợi, các nàng làm gì?

Hồi ức, các nàng chỉ còn lại nhớ lại, hồi ức về khoảnh khắc ngắn ngủi trong nháy mắt là qua ấy.

Nam nhân hiểu nữ nhân, sẽ vì nữ nhân như vậy mà cảm động, kẻ không hiểu nữ nhân, thì sẽ nói nàng ta là người điên.

Có người từng nghĩ tới hay không, trên đời có rất nhiều cố sự vui buồn lẫn lộn, đều là kẻ điên như vậy đóng vai chính, nếu trên đời có nhiều kẻ điên như vậy, thế giới này có lẽ sẽ đáng yêu hơn rất nhiều.

Đêm nay Tần Kham không nghi ngờ gì nữa làm ra một chuyện khiến Đỗ Yên ghi nhớ cả đời.

Khi Tần Kham xuất hiện bên ngoài nội viện, nước mắt của nàng ta như suối nước trào ra, nàng ta biết, tim mình đã hoàn toàn đắm chìm rồi, từ nay về sau cả đời này sẽ không thể rời khỏi được nam nhân này, hắn là mạng của nàng ta, thậm chí so với mạng còn quan trọng hơn.

...

Một đám Cẩm Y vệ kêu ngao ngao chuẩn bị xông vào nội viện, nha hoàn gia phó trong nội viện sợ tới mức thất kinh, mọi người vừa bước vào nội viện vài bước thì giữa không trung một đạo thân ảnh màu tím linh hoạt xẹt qua, bóng tím lóe lên,đá ngay mấy tên Cẩm y Giáo úy đi đầu bay ra ngoài, vừa hay ngã ra ngoài cửa ánh trắng, nhìn kỹ, trên mặt mỗi người in một dấu chân nhỏ.

Tần Kham lau mồ hôi, rất may vừa rồi không nóng đầu đi trước làm gương, từ xưa đến nay ổn tọa trung quân đại trướng đều là tướng soái, đấu tranh anh dũng đều là mãng hán, tính cách quyết định vận mệnh.

Thân ảnh Màu tím giống một con chim yến, mũi chân điểm lên thân cây trong viện, nhẹ nhàng bay tới trước mặt mọi người.

Tần Kham vừa thấy bà ta , sắc mặt không khỏi khổ sở, rõ ràng là chân tình thông báo đối với Đỗ Yên, sao lại kéo mẹ nàng ta ra?

Vương thị vỗ vỗ tay, cười rất thoải mái mà, đôi mắt xinh đẹp nhìn Tần Kham từ trên xuống dưới, càng nhìn nét cười trong mắt càng đậm.

Tần Kham minh bạch, đây là "Mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thú vị" Trong truyền thuyết.

Thật lâu sau, Vương thị gật gật đầu, rõ ràng là rất hài lòng với vẻ ngoài của Tần Kham, trong những năm này là thiên hạ của người đọc sách, bộ dạng thư sinh văn nhược của Tần Kham rất thị trường, đẹp trai như hắn, đúng là ý trời.

Vương thị nhìn Tần Kham, cười dài khen ngợi: "Không tồi, lời nói hành động vừa rồi rất cảm động, vừa có lễ độ lại vừa có bá khí, có điều, nói tới nói lui, tốt nhất đừng chơi thật, nội viện Đỗ gia ta đám hán tử thô lỗ này nói vào là vào à?"

Tần Kham chắp tay, miệng há ra, nhưng lại do dự, không biết nên xưng hô với vị nhạc mẫu đại nhân tương lai này như thế nào, ở trước mặt Đỗ Hoành hắn còn có thể mặt dầy gọi bậy, nhưng ở trước mặt Vương thị, Tần Kham thực sự không dám, từ sau khi kiến thức vũ lực khủng bố của nhạc mẫu này, hắn đã sớm hạ quyết định, nhất định phải có lễ độ với nhạc mẫu.

Trẻ con lễ độ thì mới được yêu, mới không bị đánh.

Vương thị giống như nhìn ra được Tần Kham đang do dự, vì thế cười trêu: "Vừa rồi gọi nhạc mẫu đúng lý hợp tình, uy vũ khí phách như vậy cơ mà, giờ tận mắt thấy nhạc mẫu sao lại không mở nổi miệng thế kia."

Trán Tần Kham túa mồ hôi.

Vị nhạc mẫu này miệng lưỡi sắc bén thật, chẳng trách Đỗ Hoành sợ tới mức chạy trối chết, thậm chí ngay cả thể diện của quan viên cũng vứt bỏ, không chỉ động thủ thì đánh không lại bà ta , chỉ sợ động miệng Đỗ Hoành cũng không phải là kẻ dịch hợp cách, bà ta tuyệt đối là loại ngoan có thể nói cong ống sắt.

"Nhạc mẫu đại nhân. . ." Tần Kham ngoan ngoãn gọi, đối với nhân vật hung ác thì nhất định phải tôn kính, bà ta nói gì phải nghe nấy.

Vương thị cười dài ài một tiếng, cười nói: "Tần công tử dùng phương thức này để cầu thân, thực sự khiến ta rất kinh ngạc, nửa đêm nửa hôm dẫn mười mấy người trùng kích quan phủ, xông vào nội viện mệnh quan triều đình, hô to cướp người. Công tử trước khi làm thư sinh chẳng lẽ từng làm cướp à?"

Tần Kham cười cười xấu hổ: "Nhạc mẫu đại nhân nói nói đùa rồi."

Vương thị nhướn mày: "Tới cũng tới rồi, lời cảm động cũng nói rồi, tiếp theo Tần công tử định làm gì? Giới thiệu chương trình đi."

Tần Kham thở dài, trùng kích quan phủ, cướp người, bỏ chạy. Một sự kiện chỉ đơn thuần có vậy thôi, hiện tại đều bị nhạc mẫu đại nhân phá hỏng rồi, trước mặt vị vị cao thủ này, Tần Kham cũng không dám kêu đánh kêu giết, đó thuần túy là tìm chết.

Thấp thỏm bất an nhìn sắc mặt của nhạc mẫu đại nhân, Tần Kham hỏi dò: "Chương trình... thực sự không có, nếu nhạc mẫu đại nhân không ngại, tiểu tế muốn cầu hôn."

"Nếu ta không đáp ứng thì sao?"

". . . Vậy đành phải chờ khi người không có trong phủ, chúng ta lại đến cướp người." Tần Kham cười khổ.

Vương thị bình tĩnh nhìn Tần Kham, một lát sau, bỗng nhiên cười ha hả: "Cướp mà còn làm tới vững tâm như vậy, ngươi đó, ăn không được chén cơm này đâu."

Dừng một chút, Vương thị bỗng nhiên nói: "Được, ta đáp ứng."

Tần Kham chỉ cảm thấy đầu ong ong, bình tĩnh nhìn Vương thị, sau một lúc lâu vẫn nói không ra lời.

"Ta nói ta đáp ứng gả nữ nhi cho ngươi, ngươi chẳng lẽ không tỏ vẻ một chút à?" Vương thị rất bất mãn với biểu hiện si ngốc của Tần Kham.

". . . Đáp ứng?" Tần Kham ha ha nói

"Đúng, đáp ứng."

Khuôn mặt Tần Kham run run.

Nan đề khốn nhiễu hắn Mấy ngày nay, vắt hết óc cũng không nghĩ ra được biện pháp hữu hiệu, kết quả liều mình dẫn nhân mã tới nhà Đỗ gia, ngược lại thấy hiệu quả.

Tần Kham thống khổ lắc lắc đầu, chẳng lẽ bạo lực quả thực có thể giải quyết tất cả vấn đề?

Sớm biết như vậy hắn việc gì phải thống khổ đến thế? Trước tiên cứ đánh Đỗ Hoành một trận rồi tính.

"Nhưng. . ." Tần Kham kiễng chân nhìn nhìn vào nội viện: "Chỗ Nhạc phụ đại nhân..."

Hắn không quên, Đỗ Hoành một mực không nguyện ý gả nữ nhi cho hắn, gia sự nhà họ Đỗ chẳng lẽ Vương thị có thể toàn quyền làm chủ sao?

Ai ngờ Vương thị rất tùy ý phất tay: "Không cần quan tâm tới ý kiến của hắn, ít nhất trước buổi trưa ngày mai hắn sẽ không tạo thành bất kỳ trở ngại gì cho ngươi và Yên nhi."

"Vì sao?"

Trong nụ cười của Vương thị mang theo mấy phần lạnh lẽo: "Lão già không râu đó dám đi chơi kỹ viện, ta không thể không trừng phạt một chút."

Tần Kham mồ hôi lạnh lã chã, vẻ mặt có mấy phần áy náy: "Ý của trừng phạt một chút là."

Vương thị ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, cười: "Trừng phạt một chút ý là đại khái trước buổi trưa ngày mai nhạc phụ đại nhân của ngươi chỉ sợ sẽ không tỉnh lại được."

Tần Kham mồ hôi như mưa.

Tiếp theo Vương thị nhìn chằm chằm Tần Kham, ánh mắt cũng mang theo mấy phần hàn ý: "Buổi tối có người ném đá truyền tin vào nội viện, nói lão gia nhà ta chơi gái ở Tần Thúy quán, chuyện này không phải ngươi là chứ?"

"Ha ha, ha ha ha ha. . . Sao có thể? Ta giống loại người hèn hạ đó sao?" Tần Kham ngửa mặt lên trời cười gượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.