Minh Tinh Kiêm Tổng Giám Đốc

Chương 8: Q.2 - Chương 8: Sau cơn mưa trời lại sáng




Trên con đường nhộn nhịp, Tư Vũ đang lê đôi chân bước đi, trong đầu cô cứ hiện lên những hình ảnh đáng ghét vừa rồi, ý thức của cô càng ngày càng loạn, bước đi cũng càng lúc càng trở nên nhẹ hơn, đường đi cũng bắt đầu lảo đảo. Đột nhiên có một người qua đường va phải thì có mới sực tỉnh, lúc này cô phát hiện nước mắt mình đã chảy ra từ lúc nào, hai chân đã vô cùng đau nhức, vì mang dép lê ra ngoài nên giờ các ngón chân vừa hồng vừa sưng. Không để ý những người xung quanh đang nhìn mình với ánh mắt khác thường, cô vẫn bước tiếp về phía trước.

Không biết đã đi bao lâu, đến khi không thể đi được nữa thì cô mới dừng lại, dựa vào hàng song sắt lạnh băng, nhìn bầu trời xanh lam trước mắt cô mới bật khóc nức nở.

Cô cho rằng mình không ngại việc anh hoan ái với những người phụ nữ khác, nhưng khi tận mắt chứng kiến cô mới phát hiện rằng mình đố kỵ, nổi giận, lòng đau nhức đến nỗi muốn chết đi; cô cho rằng bản thân rất kiên cường, sẽ cố gắng để lấy lại được tình yêu của anh, nhưng cô mới phát hiện rằng chuộc tội so với tưởng tượng khó khăn hơn rất nhiều, cô thật sự không thể nào làm được; cô nghĩ anh còn có chút say đắm với mình nhưng mình lại quá ngây thơ mà mộng tưởng hão huyền.

Sau khi tự an ủi bản thân, cô mang thể xác và tinh thần mệt mỏi của mình chậm rãi đến buồng điện thoại cách đấy không xa và bấm dãy số quen thuộc, khi nghe được tiếng nói ôn nhu quen thuộc thì vội lên tiếng: “Mẹ…..”

“Tiểu Vũ? Con làm sao vậy, giọng con bị làm sao thế?”

“Con…………”

“Tiểu Vũ, có phải ở đấy xảy ra chuyện gì không? Nhanh nói cho mẹ đi.”

Cô nhớ quá nên lớn tiếng khóc, rất muốn bộc bạch trái tim đang thống khổ cho bà biết, nhưng không được, cô không thể để cho người mẹ luôn một mực yêu thương mình phải lo lắng. Cố gắng nuốt nước mắt nghẹn ngào, cô nói: “Chắc do nhất thời con chưa thích ứng được với nhiệt độ bên này nên giọng mới giống như bị cảm lạnh vậy. Nhưng vừa rồi con đã uống thuốc rồi, ngày mai ngủ dậy sẽ không sao hết.”

“Đứa nhỏ này, một mình ở bên ngoài nhất định phải tự chăm sóc cho mình đấy, đừng để ba mẹ ở nhà phải lo lắng nhé.”

“Con biết rồi. À đúng rồi, ba ngủ chưa mẹ?”

“Ngủ sớm rồi. Thời tiết đang chuyển lạnh nên chân của ông ấy lại bắt đầu đau nhức.”

“Mẹ, mẹ nhất định phải chăm sóc tốt cho ba, nếu như ba lại đau thì đưa ông đến bệnh viện kiểm tra nhé, đừng nghĩ đến việc tiết kiệm tiền.”

“Chắc không có vấn đề gì lớn đâu, năm nào mà chả như vậy, con đừng lo lắng, nhớ chú ý sức khỏe nhé.”

“Vâng, khi nào công việc kết thúc con sẽ về ngay.”

“Con phải chú ý sức khỏe của mình nhé, hãy làm việc thật tốt, chuyện trong nhà đừng quan tâm, đã có mẹ lo rồi.”

“Vâng, con biết rồi. Con cúp máy đây, mẹ giữ gìn nhé.”

Ra khỏi buồng điện thoại, từng đợt gió mát thổi tới làm cô bất chợt run lên. Vừa rồi vội ra khỏi nhà nên cô không mang theo áo khoác, giờ đã là cuối thu, lại còn là đêm nên nhiệt đổi trở nên thấp dần. Trời càng ngày càng tối, người trên đường càng lúc càng thưa thớt dần, Tư Vũ thẫn thờ bước đi, cô không biết đêm nay sẽ phải tá túc ở đâu.

Sờ vào trong túi, hôm nay cô mua thức ăn nên giờ trong túi chỉ còn có hơn mười nghìn, không thể ở nhà khách thường nhất. Haizz,nhưng cô lại không thể trở về nhà; chỗ đó, càng nghĩ cô càng không muốn trở về; bạn bè tốt đến mức có thể nhờ vả được cơ bản là cô không có, hơn nữa cô cũng không muốn làm phiền người khác. Cuối cùng cô bước vào một quán Internet, sau khi mặc cả với ông chủ ngồi cả đêm mà chỉ mất mười đồng thì cô cũng an tâm, nơi này có thể miễn cưỡng trở thành nơi an toàn tạm thời.

Ngồi trước máy tính bắt đầu sử dụng bàn phím trước mặt, cô không kìm được lòng mà đăng nhập vào địa chỉ blog của anh, lần lượt nhìn từng bức ảnh chụp, các bình luận của fan mà trong lòng cô có trăm ngàn cảm xúc khó tả.

-------------

Tại một căn phòng khách toàn màu đen, lại không có đèn nên càng thêm u ám, có một đôi mắt đang chớp chớp lúc nửa đêm nhìn chằm chằm vào đồng hồ đang chỉ đến mười giờ đêm; đã bốn tiếng trôi qua mà cô vẫn không quay về.

Tâm tư bực bội nhưng gương mặt lại tỏ vẻ lo lắng, anh lấy điện thoại ra bấm một dãy số, sau một hồi mãi chẳng thấy người nghe máy. Đột nhiên anh nghe được có tiếng chuông từ phòng bếp phát ra, anh vừa giữ điện thoại vừa chạy đến nơi phát ra tiếng chuông, trên bàn cơm có một điểm sáng thoáng hiện, anh lại gần thì phát hiện đó là điện thoại của Tư Vũ.

Anh vừa khẽ nguyền rủa vừa trở lại phòng khách mở đèn lên, lấy một quyển sổ trong cặp ra, tìm được một dãy số khác anh lại bắt đầu gọi.

“Xin chào!” Bên kia truyền tới một giọng nói ôn nhu.

“Xin hỏi Thẩm Tư Vũ có ở đó không?” Anh cố ý hạ thấp giọng.

“Hôm trước Tư Vũ đi công tác rồi, xin hỏi ai đang gọi đấy?”

“À, cháu là bạn của cô ấy.” Anh nói quanh co rồi tiếp tục hỏi: “Khi nào cô ấy mới về ạ?”

“Hình như là đi một tháng. Cậu có chuyện gì gấp sao? Sao không gọi trực tiếp di động cho nó?”

“Vâng, cám ơn bác ạ!” Không chờ phản ứng của bên kia, anh nhanh chóng cúp điện thoại. Có lẽ cô và người nhà cô đang thông đồng nhau nói dối, chẳng biết tại sao anh lại thấy cực kỳ tức giận với lý do đó của cô, hai tay nắm chặt, anh lại trở về ghế sofa và ngồi xuống.

Thời gian lại trôi qua dần, tâm tư càng trở nên bối rối, anh khẽ nguyền rủa: “Đồ đàn bà ngu xuẩn!” rồi anh nhanh chóng cầm lấy chìa khóa và lao ra khỏi nhà.

-------

“Thưa cô, đến giờ chúng tôi phải dọn dẹp rồi….Thưa cô………….” Đang ngủ say thì bị một tiếng gọi dồn dập đánh thức, Tư Vũ mở mắt mông lung nhìn xung quanh thấy nhân viên quán Internet đang gọi cô dậy với cái chổi quét nhà trong tay.

Lúng túng nhìn anh ta cười, cô đứng dậy khỏi ghế, chậm rãi rời khỏi tiệm Internet. Hít thở bầu không khí trong lành vào sáng sớm, sau đó cô mua hai chiếc bánh bao rồi tiếp tục lê đôi chân không có ý nghĩa gì. Cuối cùng, cô dừng lại tại một cửa hàng “Gửi gắm tình cảm”, phía trước hành lang đó có tranh vẽ, cô chậm rãi tiến vào.

Bên trong có một bầu không khí yên tĩnh, vừa mở cửa cô thấy người đến không nhiều; trên tường treo các loại tranh: có người, có tĩnh vật, có cảnh vật, có cả những bức tranh về trang sức, vân vân. Mỗi bức đều đẹp tuyệt trần, bên dưới đều có chữ kí “Lương Mục Thuần”. Cô vừa thưởng thức vừa ra sức tán thưởng, cuối cùng thì dừng lại tại một bức tranh trời chiều đã rang màu mà ngẩn ngơ thưởng thức.

“Chào cô!” Đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng nói thuần hậu, Tư Vũ chậm rãi quay lại, thấy một chàng trai trẻ tuổi chỉ khoảng tầm hai mươi đang mỉm cười với mình, ngũ quan tuấn lãng, hào hoa phong nhã, toàn thân đầy sự nhân hậu. Cô cũng nhìn anh cười đáp lại.

Chàng trai hơi sững sờ một chút, lâu sau mới hồi phục lại tinh thần, ôn nhu hỏi: “Cô có vẻ rất có hứng thú với tranh vẽ?”

Sự thân mật của anh làm cô cảm thấy rất thân thiết, gật đầu nói: “Từ nhỏ tôi đã rất có cảm hứng với việc vẽ tranh, mỗi khi thấy một cảnh đẹp là không nhịn được mà vẽ ra, nhưng đều là những tác phẩm ngốc nghếch thôi. Nhìn những bức tranh này tôi mới biết được cái gì gọi là khác nhau một trời một vực.”

“Cô quá khiêm tốn rồi, Lương mỗ vẽ nhưng tác phẩm này đều phải trèo lên những nơi thanh nhã, chỉ có thể nhìn chúng mà an ủi chính mình.”

“Nhưng tôi đã nói về những hy vọng xa vời.” Cô sâu kín nói, nhớ lại năm sinh nhật mười tám tuổi đó, ba từng nói với cô chờ khi cô sinh nhật lần thứ hai mươi, ông sẽ tặng cô một món quà đặc biệt – giúp cô có một gian triển lãm tranh cá nhân. Nhưng đáng tiếc rằng sau đó gia đình gặp phải biến cố, những việc đó chỉ có thể trở thành một ước mơ xa xôi mà thôi.

Sáu năm nay, cô chỉ có hai tâm nguyện; một là được Thác tha thứ rồi cùng anh sống những ngày tháng hạnh phúc sau này; hai là tổ chức một buổi triển lãm tranh cá nhân. Nhưng xem ra hai nguyện vọng này sẽ vĩnh viễn không thể thực hiện được.

Lương Mục Thuần lẳng lặng đánh giá người con gái trước mặt, dung sắc thanh lệ, tươi tắn thoát tục, trên người toát ra vẻ lạnh lùng mà đau thương khiến anh cũng cảm thấy đau lòng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho tâm tư cô rối rắm mà tổn thương đến như vậy? Ai lại nỡ lòng làm cho cô khổ sở như thế? Anh đưa tay ra nói: “Tôi là Lương Mục Thuần, xin hỏi có thể kết bạn với cô không?”

Tư Vũ bình tĩnh lại, trợn tròn mắt nhìn anh.

Thấy phản ứng của cô như vậy, gương mặt tuấn tú của Lương Mục Thuần trở nên xấu hổ, anh thật thà nói: “Xin lỗi vì tôi đã quá đường đột.”

“Không……Không phải như thế.” Tư Vũ vội vàng lên tiếng, “Là…….Là do tôi quá vui mừng, không thể tưởng tượng được người xuất sắc như anh lại muốn kết bạn với tôi.”

Lương Mục Thuần nghe xong ngại ngùng nói “Cô quá khen!” Sau đó anh nhìn ngón tay giữa bàn tay phải của cô rồi nói tiếp: “Kỹ năng vẽ tranh của cô chắc chắn rất tốt so với tôi. Nếu như cô không chê thì…..cô có thể đem những bức tranh đó đến chỗ tôi trưng bày.”

“Tôi………….” Tư Vũ lại vui mừng. Nhưng sáu năm qua cô luôn vẽ những bức tranh về Trạc Thác, những bức tranh khác cô chưa từng vẽ qua.

“Nếu như cô đồng ý, phòng tranh bên trong còn có một gian để vẽ tranh, thuốc màu đều có đầy đủ hết.” Như nhìn thấu lòng cô, anh nói thêm.

“Tôi thật sự có thể vẽ tranh ở đây sao? Thật sự có thể bán tranh ở đây ư?” Tâm tình nặng nề của cô lần đầu trở nên vui sướng như vậy.

Lương Mục Thuần mỉm cười với cô, nhẹ gật đầu nói: “Những tranh được bán đi chúng ta có thể chia theo thỏa thuận, tôi ba cô bảy, còn tất cả những vật dụng ở đây cô đều có thể dùng.”

“Không sao! Không sao!” Chuyện tiền nong tính sau, chủ yếu nhất là cô có thể trưng bày những tác phẩm của mình, mặc dù chỉ là một hành lang nhỏ để vẽ tranh nhưng đối với cô mà nói là đã đủ lắm rồi, như vậy cũng được gọi là miễn cưỡng hoàn thành tâm nguyện của mình.

“Vậy cô có thể bắt đầu ngay không? Hay để mai? Đúng rồi, xin hỏi xưng hô với cô thế nào được nhỉ?”

“Ôi, Xin lỗi. Tôi tên là Thẩm Tư Vũ. Giờ tôi muốn bắt đầu luôn, được chứ?”

“Đương nhiên rồi!” Nhìn khuôn mặt tươi tắn trước mắt cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, trong lòng Lương Mục Thuần vô cùng vui mừng, sau khi đồng ý, anh dẫn cô đến phòng vẽ tranh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.