Minh Tinh Kiêm Tổng Giám Đốc

Chương 60: Q.2 - Chương 60




“Thế nào rồi Đông Nghị, Vũ nhi sao rồi?” Trạc Thác dò hỏi người đang kiểm tra cho Tư Vũ.

Sắc mặt Triệu Đông Nghị trở nên nghiêm trọng, nhìn anh phất tay không trả lời.

“A Thác, trước tiên con bình tĩnh lại đã, để cho bác sĩ Triệu chăm chú kiểm tra.” Ông Thẩm mặt mày cũng đau nhức.

“Ba bảo con tỉnh táo lại ư, làm sao được? Tại sao tự nhiên lại phát tác.” Trạc Thác cơ hồ muốn phát điên lên.

Cuối cùng Triệu ĐÔng Nghị cũng rời khỏi người Tư Vũ, anh thở dài “Kevin, Tư Vũ có chứng bệnh hậm hực, hơn nữa đã đến giai đoạn bốn rồi.”

“Lần trước không phải bác sĩ Thái đã kê thuốc rồi sao? Tại sao lại càng trở nên nghiêm trọng như vậy?”

Triệu Đông Nghị cầm lên hai chai thuốc, thần sắc cực kỳ nghiêm túc “Tớ nghĩ hai chai thuốc này có vấn đề. Trước hết để tớ cầm về bệnh viện xét nghiệm đã.” Anh cũng phải tìm bác sĩ Thái để hỏi xem, cô ấy rõ ràng là bác sĩ tâm lý thâm niên, tại sao lại có thể cho sai thuốc được.

Trạc Thác vừa nghe vừa kích động la hét “Không có khả năng một lọ dì Bảo, một lọ là của bệnh viên cậu, làm sao có thể có vấn đề được.”

“Đừng kích động, chỉ là suy đoán của tớ mà thôi, may là còn thừa, tớ sẽ mau chóng kiểm tra kết quả.” Triệu Đông Nghị nhắm mắt hít sâu “Thuốc an thần ở phía sau, Tư Vũ sẽ tỉnh lại. Tớ về nhà trước đã.” Anh vừa xuống khỏi máy bay đã nhận được điện thoại của Trạc Thác, còn chưa kịp về nhà đã vội vàng tới đây rồi.

Thấy vẻ mặt của anh mệt mỏi không chịu nổi, Trạc Thác có tỉnh lại đôi chút, xin lỗi nói “Thực xin lỗi, Đông Nghị……….”

Đông Nghị đặt tay lên bờ vai của anh “Khách khí gì chứ, không phải chúng ta là bạn tốt sao?”

Cuối cùng, sau khi nhận lời cảm ơn của mọi người, Đông Nghị mới xách hành lý rời đi.

Ông bà Thẩm mang bọn trẻ ra phòng khách, Trạc Thác thì trở lại phòng ngủ, thấy người đang nằm trên giường với đôi mắt nhắm nghiền thì lòng đau như cắt.

“Vũ nhi, thực xin lỗi, anh đã từng đồng ý sẽ mang lại hạnh phúc bất tận cho em, nhưng chỉ mấy tháng thôi mà em lại xảy ra tình huống này, anh thật sự bất lực.”

“Bọn trẻ….Không….Đừng cướp bọn trẻ đi.” Đột nhiên, trong lúc ngủ say Tư Vũ thấp giọng nói mê, âm thanh đầy kích động cùng oán hận.

“Vũ nhi, tỉnh lại đi, Vũ nhi………..” Trạc Thác vô nhẹ khuôn mặt của cô.

Tư Vũ mở to mắt, khi cô thấy Trạc Thác xuất hiện trước mắt với đôi mắt dữ tợn, cô nhanh chóng vung tay lên “Cút ngay, ma quỷ, ta ghét ngươi, ta hận ngươi………”

“Vũ nhi……” Trạc Thác hoảng hốt thống khổ, kinh ngạc nhìn cô.

Đón lấy Tư Vũ vừa khóc vừa cầu xin “Ngươi đừng lại gần, ta không có bệnh, ta thật sự không có bệnh.”

“Làm sao vậy?” Lúc này bà Thẩm cũng đi đến.

Tư Vũ nhìn thấy bà như phát hiện miếng ván nổi trên mặt biển rộng mênh mông, lập tức rời khỏi rời chạy tới trốn sau lưng bà la hét “Mẹ, mẹ nói cho anh ta biết, con không mắc bệnh tâm thần, bảo anh ta đừng dắt con đi. Mẹ ~ ~ ~ ~ ~ ~”

Bà Thẩm khóc lớn, ôm chặt lấy cô khóc lóc thảm thiết “Tiểu Vũ, con của ta.”

Trạc Thác ngồi yên trên giường mặt xám như tro, tại sao có thể như vậy chứ? Vũ nhi làm sao có thể chán ghét mình như vậy, tại sao lại không nhận ra mình? Chẳng lẽ ông trời còn đang trừng phạt mình? Nếu thật là như vậy tại sao không dứt khoát đem khổ sở giáng xuống người mình, tại sao lại bắt VŨ nhi phải gánh chịu.

Trong văn phòng yên tĩnh, một khuôn mặt đầy sắc ám đang dựa vào chiếc ghế bằng da ngồi đối với một đôi mắt đen giống như ánh sao sáng nửa đêm, trong căn phòng này có vẻ lóe sáng đặc biệt, ngẫu nhiên rọi vào nhiều ánh sáng nhạt, đem gương mặt tuấn mỹ làm nổi bật lên đầy mị hoặc.

Sau khi Vũ nhi tỉnh, anh đã trở thành người ngoài, thậm chí còn là kẻ thù, cô ấy trở nên lạ lẫm đối với anh, luôn sợ hãi và thống hận, nhất cử nhất động luôn làm anh sợ đến vỡ mật. Đúng như mong đợi, so với chết càng khó chịu hơn. Cuối cùng, để tâm lý của cô trở nên vững vàng, Đông Nghị đề nghị anh rời khỏi tầm mắt cô ấy, tạm thời ly khai khỏi gia đình ấm áp và trở lại công ty.

Anh trở nên trầm tư, vừa buồn rầu, buồn bực và khó hiểu. Công văn vẫn nằm nguyên dưới đất, đèn văn phòng khác đã tắt đi và đóng chặt cửa, duy chỉ có mình ăn vẫn ngồi yên trên ghế mà không hề động đậy.

Đèn bỗng nhiên sáng lên làm cả văn phòng trở nên nhu hòa không ít.

“Kevin!” Viên Thiến chậm rãi đến trước mặt anh ân cần hỏi “Còn chưa về sao?”

Trạc Thác hoàn hồn lại, nhìn thấy cô đầu tiên là ngạc nhiên một chút, sau đó có chút giật mình thoáng nhếch môi “Muộn như vậy mà cô còn chưa tan tầm sao?”

“Đang chuẩn bị đi, nhưng lại nhớ đến có một bảng muốn giao cho Trương tiên sinh nên lại lên đây. Nhờ ánh đèn phía ngoài, đột nhiên nhìn thấy anh nên lên tiếng gọi. Anh không sao chứ, tại sao lại không mở đèn?”

Lạ thật, chỉ cần đầu óc tỉnh táo một chút là lại nghe thấy lời nói của cô có lỗ hổng, anh không mở đèn, người tựa trên ghế, cửa chính che đi người ở phía ngoài nên nếu như không đặc biệt chú ý thì sẽ không nhìn thấy. Nhưng lúc này tâm tư Trạc Thác đều ở trên người Tư Vũ nên không hề để tâm đến cô ta nói gì, thêm vào đó càng không có khả năng nghiên cứu xem lời nói của cô ta có ý gì.

“Tôi…..Tôi đang suy nghĩ ít chuyện.” Anh nhìn cô một cái rồi hỏi “Đã quen với công việc chưa? Thật xin lỗi, gần đây trong nhà xảy ra ít chuyện nên đã quên mất.”

“Tôi vẫn tốt.” Viên Thiến cố tỏ ra thoải mái “Anh vẫn cảm thấy không đúng, dì Bảo đã bảo anh chăm sóc tôi, nhưng việc nhà của anh vẫn quan trọng hơn. Tôi và các đồng nghiệp mới rất tốt với nhau, còn nhờ Trương tiên sinh dạy bảo nên không hề cảm thấy gì bất ổn.”

Trạc Thác thầm khen cô hào phóng nói “Chờ tôi đem công việc đi xử lý rồi nhất định sẽ nói chuyện với cô. Cô là cháu ngoại của dì thì cũng như là em gái tôi, nghe trợ lý Trương nói cô rất có tiềm lực cho nên Trạc mỗ tuyệt đối sẽ bồi đắp cho cô.”

Được anh khen nên Viên Thiến đỏ ửng mặt “Cám ơn Kevin.” Cô giả bộ do dự hỏi “Đúng rồi, anh vừa nói trong nhà phát sinh một vài vấn đề, có nghiêm trọng không”

“À…..”

“Thực xin lỗi, nếu như không tiện thì cứ như tôi chưa hỏi qua cũng được.” Khuôn mặt Viên Thiến tràn đầy xin lỗi “Chỉ có điều dì thường xuyên nói về anh nên tôi nghĩ tôi và anh cũng là có quan hệ.”

Trạc Thác vừa nghe lập tức nói toàn bộ tâm sự buồn khổ ra “Gần đây thân thể Tư Vũ có chút vấn đề, thường xuyên sinh ra ảo giác.”

“Hả? Không nghiêm trọng như vậy chứ? Người đoan trang như vậy làm sao có thể như thế được? Dì còn nói với tôi rằng Tư Vũ rất ôn nhu, rất hiểu chuyện nữa mà.”

Trạc Thác thở dài “Tôi cũng vậy, cũng không rõ tại sao đột nhiên lại như vậy, nhìn thấy cả ngày cô ấy bị thống khổ tra tấn, trong lòng tôi như có vô số con dao găm sắc bén cắt đứt.”

Nhìn thấy biểu lộ đau lòng của anh với ánh mắt mê ly, ánh mắt sắc bén của Viên Thiến hiện lên một tia đố kỵ nhưng sau đó liền nhanh biến mất, cô ôn nhu an ủi “Kevin, đừng như vậy, anh phải kiên cường lên, Tư Vũ còn phải dựa vào anh để vượt qua cửa ải này nữa.”

“Nhưng……Thấy cô ấy chịu khổ mà tôi lại bất lực, tôi hận chính mình sao lại vô dụng như vậy….” Anh đem cô trở thành người để thổ lộ những đè nén trong lòng đau xót mà không hề giữ lại.

Viên Thiến vượt qua cái bàn, lặng lẽ đến bên cạnh anh, đôi bàn tay trắng nõn đặt lên bả vai anh thấp giọng nói “Kevin, đây không phải lỗi của anh, Tư Vũ biến thành như vậy không liên quan đến anh.”

“Cô biết không, bây giờ tôi đã trở thành người xa lạ đối với cô ấy, thậm chí còn là kẻ thù nữa. Cô ấy còn đuổi tôi đi, tâm tư độc ác của cô ấy lại đối với tôi như vậy.” Trạc Thác nỉ non, con ngươi đen ánh lên một tia phẫn nộ, khuôn mặt tuấn tú vô cùng bi thống.

“Kevin, đừng suy nghĩ quá nhiều, hiện giờ tâm tình Tư Vũ đang có chút vấn đề nên mới đối xử với anh như vậy, do cô ấy không ý thức được thôi. Nếu như anh đồng ý, từ nay về sau trong lòng có chuyện gì buồn khổ có thể tìm tôi để nói, đừng ngại.”

Lời nói của cô như một ly trà có mùi hương thơm ngát chảy từ yết hầu vào trong lòng khiến anh cảm thấy thoải mái thư sướng, tinh thần khổ sở trong nháy máy đã bình phục.

Khi tâm tình Trạc Thác đã có hơi chút phóng thích, điện thoại bỗng vang lên.

“A Thác!” Tiếng nói lo lắng của bà Thẩm từ đầu dây bên kia truyền đến “Vừa rồi Tiểu Vũ nó lại phát bệnh, hồ ngôn loạn ngữ, không chịu cho Tiểu Duệ, Tiểu Huyền bú sữa, còn làm như không hề nghe tiếng bọn trẻ khóc nữa.”

Sắc mặt Trạc Thác đại biến “Mẹ, trước tiên ba và mẹ cứ trông cô ấy nhé, con lập tức về ngay.” Sau khi cúp máy, anh vừa rời khỏi văn phòng vừa nói “Sally, tôi có việc gấp phải đi trước, khi nào cô về nhớ đóng cửa lại nhé.”

Thấy anh nóng lòng rời đi, khuôn mặt đẫm lệ của Viên Thiến lộ ra một tia thực hiện vô cùng hả hê.

“Thác!” Trạc Thác vừa bước vào nhà, Tư Vũ liền vọt tới lồng ngực anh chu cái miệng nhỏ nhắn lên trách cứ “Mẹ cứ bắt em phải cho bọn trẻ bú sữa. Sữa phải cho bọn trẻ của chúng ta bú chứ, sao có thể để cho những đứa trẻ khác bú được.”

Đột nhiên cô nhận ra mình khiến Trạc Thác vô cùng kích động, nhưng khi ý thức được thì cô lại bài xích với bọn trẻ lại khiến tâm trạng anh đang tung tăng như chim sẻ lập tức trầm đến đáy cốc. Đem cô từ trong lồng ngực ra nghiêm túc nói với cô “Vũ nhi, bọn trẻ chính là Tiểu Duệ và Tiểu Huyền, chúng là con của chúng ta.”

“Không phải, anh nói bậy.” Tư Vũ trừng ánh mắt chán ghét nhìn anh “Anh và mẹ đều gạt em.”

“Vũ nhi ngoan ngoãn nghe lời nhất.” Anh vừa nói vừa nắm tay cô đi đến trước phía sofa bên cạnh bọn trẻ, chỉ vào bên trong bọn trẻ đang khóc đến sợ nói “Em xem, bọn trẻ lớn lên rất đẹp trai, rất giống anh; còn nữa, đôi mắt xinh đẹp kia giống em như đúc, cho nên bọn trẻ chính là con của chúng ta.”

“Thật sao?” Tư Vũ bán tín bán nghi, sau đó lại đảo mắt nhìn về phía bọn trẻ, đem ngón tay ngậm trong miệng nghiêng đầu cẩn thận chu đáo.

“Đúng vậy, Tiểu Vũ, trước kia khi con cho bọn trẻ bú luôn nói rằng bọn trẻ chính là kết tinh của con với A Thác, chúng tụ hội tất cả các ưu điểm của chúng ta. Những điều này con đều quên rồi sao?” Bà Thẩm cũng nhân cơ hội này để đến gần dụ dỗ cô.

Tư Vũ cái hiểu cái không cũng gật gật đầu, đem ngón tay từ trong miệng lấy ra, ôm lấy Tiểu Duệ ngồi xuống ghế sofa cho bé bú sữa. Một lúc sau, nhờ Trạc Thác giúp đỡ, Tiểu Huyền cũng nằm trên cánh tay khác của cô, say sưa mút lấy dòng sữa nóng ấm.

Sau khi tất cả mọi việc ổn định trở lại, Trạc Thác cùng ông bà Thẩm đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên điện thoại Trạc Thác vang lên, là Triệu Đông Nghị gọi tới “Kevin, đã có kết quả của hai chai thuốc trước, Vệ Gia Bảo tặng chai kia cho cậu là đã cho người ta điều chế rồi, bên trong không phải là thuốc mà là có chút thúc đẩy người khác sinh ra ảo giác, khiến tâm tình người dùng trở nên bất an và kích động! Còn về chai thuốc bác sĩ Thái đưa cho cũng vậy!”

Trạc Thác vừa nghe vừa trợn mắt há mồm, một hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần “Bác sĩ Thái kia không phải cậu nhờ đến sao? Tại sao cô ấy có thể đưa sai thuốc được.”

“Tớ cũng đang muốn tìm cô ấy để hỏi rõ chuyện này đây.” Đông Nghị trầm mặc xuống nói tiếp “Đáng tiếc là không tìm được cô ấy. Hôm nay tớ mới biết được không hiểu vì sao vài ngày trước đột nhiên cô ấy biến mất. Về phần nguyên nhân, chúng tớ còn đang điều tra.”

Nghe đến cuối cùng, Trạc Thác càng cảm thấy tim mình lạnh lại. Trời ạ, rốt cuộc đang xảu ra chuyện gì chứ? Tại sao bọn họ lại đụng phải chuyện như vậy? Sắc mặt anh lập tức trở nên lo lắng, lạnh nhạt nói “Đông Nghị, đem tất cả những tư liệu về cô ấy giao cho tớ, tớ sẽ nhờ thám tử tư tìm cô ta, chúng ta không thù không oán lại dám lớn mật như vậy, tớ tuyệt đối sẽ không tha cho cô ta.”

“Ừ, sau khi thu xếp xong sẽ lập tức đưa cho cậu, tớ cũng muốn tìm hiểu rõ.” Đông Nghị cũng cảm thấy giận “Kevin, thực xin lỗi, nếu như không phải tớ nhất thời sơ sẩy, cũng sẽ không làm cho Tư Vũ trở nên như vậy……….”

Trạc Thác không nói thêm, hai tay nắm chặt thành quyền, hiện giờ anh hận không thể lập tức bắt được cô bác sĩ Thái kia, hỏi lý do tại sao cô ta lại hãm hại Tư Vũ như vậy, sau đó đêm cô ta bầm thây vạn đoạn, ném xuống biển rộng cho cá ăn.

“Kevin……” Thấy anh mãi không nói thêm lời nào, Đông Nghị lại lên tiếng gọi thêm lần nữa.

“Cậu nhanh chóng chuẩn bị tư liệu đi rồi đưa tới cho tớ. Cứ như vậy đi. Tạm biệt.”

Ông bà Thẩm đã đi vào phòng bếp thu xếp bữa tối, Tư Vũ vẫn yên tĩnh cho bọn trẻ bú sữa. Trạc Thác nghiêng dựa vào ghế salon nhìn cô vừa ca hát vừa cho bọn trẻ bú sữa, suy nghĩ chậm rãi phiêu diêu.

Anh nhớ rõ rằng sau khi sanh bọn trẻ xong, Vũ nhi hoàn toàn bình thường, tuy nhiên đột nhiên tính tình bộc phát, cũng có thể quy thành loại làm nũng. Cô ấy rất yêu thương bọn trẻ, thực sự không có xem nhẹ chính mình. Anh cuối cùng cũng phát hiện tất cả những bất thường của cô ấy đều bắt đầu từ khi uống lọ thuốc dì Bảo đưa.

Rốt cuộc ai đã thay đổi thành phần trong thuốc? Là dì sao? Bà đổi thuốc là có mục đích gì? Không, anh tuyệt đối không tin là bà làm. Dì xem mình như con ruột, làm sao có thể hại mình được chứ. Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp thôi? Hay trong quá trình chế tạo thuốc có sai lầm nào đó? Nhưng đây là bác sĩ Smith của Anh quốc tự tay nghiên cứu nên không có khả năng xảy ra sai sót.

Còn nữa, bác sĩ Thái rốt cuộc là ai? Tại sao cô ta lại làm như vậy? Anh nhớ rõ lúc cô ta kê thuốc có hai loại, một loại là viên hai con nhộng, một loại chính là bình thuốc có vấn đề. Vũ nhi dùng thuốc con nhuộng đó thực chất đã tốt lên rất nhiều, có thể từ khi uống loại thuốc thứ hai thì cô ấy mới lại xuất hiện những triệu chứng bất thường đó.

Tâm tính thiện lương loạn, đầu đau quá, nguyên cả một đám nghi vấn không ngừng hiện lên trong đầu Trạc Thác, khiến anh dường như không còn chút sức lực nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.