Minh Tinh Kiêm Tổng Giám Đốc

Chương 57: Q.2 - Chương 57




“Dì!” Trạc Thác vui mừng nhìn thấy Vệ Gia Bảo đột nhiên xuất hiện trong văn phòng anh, đằng sau đó là một cô gái lễ phép gật đầu.

“A Thác, ta đã định lên máy bay ngày mai trở về Anh. Trước khi đi ta muốn giới thiệu với cháu một người.” Nói xong, bà kéo cô gái phía sau ra “Tiểu Thiến, để dì giới thiệu. Đây là Trạc tổng giám đốc cháu đã hâm mộ từ lâu; A Thác, đây là con gái nuôi của ta, tên gọi Viên Thiến.”

Trạc Thác lập tức đưa tay phải ra “Xin chào, Viên tiểu thư!”

Thấy anh đối đãi như người xa lạ, hai con ngươi của Viên Thiến xinh đẹp hiện lên một tia không vui, nhưng rất nhanh đã biến mất, cô cũng duỗi bàn tay ngọc thon thon ra, đặt trên tay anh ý vị thâm trường nói “Trạc tổng giám đốc, kính đã lâu kính đã lâu.”

“Ai nha, hai người đừng câu nệ khách khí như vậy, ta xem tất cả mọi người đều là người một nhà, từ nay về sau hãy gọi thẳng tên nhau đi.” Chẳng biết tại sao Vệ Gia Bảo cảm giác thấy họ có điểm quỷ dị, không giống như lần đầu tiên gặp mặt, đặc biệt là nha đầu Viên Thiến kia biểu lộ càng kỳ quái.

“Được rồi, ta đây không khách khí nữa, từ nay về sau gọi anh là Kevin, cứ gọi em là Sally nhé.” Viên Thiến lập tức lên tiếng.

Khóe miệng Trạc Thác giật giật, ánh mặt tiếp tục trở lại Vệ Gia Bảo “Dì, chuyện của người bên kia làm xong xuôi hết rồi thì hãy trở về một chuyến nhé. Lần này, bọn con không thể tụ qua.”

“Ừ, biết rồi. Nhiều năm không gặp thành thật biến hóa rất lớn, ta cũng nghĩ đến chỗ để dạo chơi.” Bà dừng lại một chút rồi nói tiếp “Đúng rồi, A Thác, Tiểu Thiến năm trước mới đi du học về, vẫn muốn tiến quân vào làng giải trí, cho nên ta định để nó đến học tập ở ảnh nghiệp được không?”

“Đương nhiên có thể rồi. Vừa hay chúng con mới tuyển một đám người mới, Sally có hứng thú thì có thể gia nhập cùng. Chỉ cần cô ấy có năng lực, đợi một thời gian nữa nhất định sẽ có kết quả.”

“Ha ha, Tiểu Thiến, dì đã mở đường cho con rồi, sau này phải nhờ vào chính con.” Vệ Gia Bảo sủng nịnh nhìn Viên Thiến. Hồi còn trẻ, vì mình sơ sẩy mà làm mất em gái (mẹ của Viên Thiến), giờ cuối cùng cũng tìm được về, Vệ Gia Bảo liền đem sự đau lòng chuyển thành yêu thương đối với đứa cháu ruột này. Bởi bà biết rõ, con bé này chính là con gái duy nhất của em gái bà.

“Dì yên tâm, chỉ cần con quyết tâm thì không gì có thể làm khó con!” Viên Thiến tràn đầy tự tin, như có điều gì đó suy nghĩ liếc thoáng qua Trạc Thác.

Vệ Gia Bảo mỉm cười gật đầu, sau đó lấy trong tay ra một cái lọ gì đó đưa cho Trạc Thác “A Thác, ta mang dược hoàn từ Anh về, dùng cho phụ nữ vừa sinh rất tốt. Hiện đại nữ tính , vì hoàn cảnh rất nhiều người có chứng hậu sản u buồn, một bác sĩ ở Anh chuyên khoa sản đã nghiên cứu chuyên sâu về vấn đề chuyên môn này để tạo ra một ít thuốc dự phòng, chống cực, trị liệu cho căn bệnh đó, ta mang chai thuốc này đến chủ yếu là dự phòng công năng.”

Trạc Thác nhận lấy, vui mừng hỏi “Dì, ý người chỉ bác sĩ Smith sao? Vì để cho Vũ nhi được vui sướng, con đã nhờ bạn bè mua hộ nhưng không mua được.”

“Không phải là do họ! Ông ta là người rất kỳ quái, nghiên cứu chế tạo được thuốc nhưng số lượng chỉ có hạn, ta quen một vị bác sĩ có quan hệ với hắn cực kỳ tốt nên mới mua được. Ngày đó quên không mang cho cháu.”

“Khách khí gì chứ. Tư Vũ vui vẻ thì cậu cũng vui vẻ, mọi người cũng cui vẻ, ta cũng vui lây.” Vệ Gia Bảo vừa nói vừa cười ha ha “Từ nay về sau ngươi phải chú ý nhiều đến nha đầu Tiểu Thiến này đím hơn hai mươi tuổi nhưng như một đứa trẻ chưa trưởng thành. Xem Tư Vũ nhà người ta xem, đã là mẹ của hai đứa trẻ rồi đó.”

“Dì!” Viên Thiến dẩu cái miệng nhỏ nhắn tỏ vẻ kháng nghị, sau đó nói “Nếu như con có thể gặp được nam nhân như Kevin thì con cũng đồng ý vì hắn là sanh con mà.”

“A, vậy ngươi chắc là một bà lão chờ chồng cả đời rồi!” Vệ Gia Bảo lại giễu cợt nói.

Trạc Thác cũng mỉm cười, trong đầu bỗng hiện lên một hình bóng màu tím nhạt xinh đẹp, bảo bối của anh lúc này đang làm gì nhỉ? Hiện giờ chắc là đã tan học về nhà rồi, có phải đang cho bọn trẻ bú không? Hay là trêu chọc bọn trẻ? Hay lại đang ngủ nướng? Nếu như không phải Vệ Gia Bảo và cô gái kia ở đây, chắc chắn anh sẽ lập tức gọi điện về nhà.

Viên Thiến im lặng nhìn nam nhân trước mắt, thấy gương mặt anh hoảng hốt, thần sắc cùng gương mặt tuấn tú và đường cong nhu hòa, cô đoán được hẳn là anh đang nghĩ đến một người nào đó, mà người kia chính là kẻ đối đầu của mình, một tiện nữ mình đã oán hận suốt nhiều năm qua. Hừ, sớm biết như vật thì năm đó không vạch trần cô gièm pha, để cô gả cho Tư Đồ Thụy.

Nhớ đến màn hôn lễ trên TV, nội tâm Viên Thiến đầy phẫn nộ cùng đố kỵ. Thẩm Tư Vũ, tại sao vận may mãi mãi theo ngươi, tại sao nam nhân toàn vây quanh ngươi? Ta tuyệt đối sẽ không cho người được hạnh phúc, ta muốn ngươi được nếm cảm giác rơi vào địa ngục!

“Tiểu Thiến, Tiểu Thiến….” Bên tai truyền đến những tiếng gọi dồn dập, đem Viên Thiến từ trong trầm tư hoàn hồn lại, lúc này chỉ thấy Vệ Gia Bảo mặt mũi tràn đầy nghi ngờ nhìn mình “Tiểu Thiến, tại sao sắc mặt con trở nên kém như vậy, con không sao chứ?”

“À, con không sao.” Viên Thiến tranh thủ thời gian khôi phục lại “Đúng rồi, dì, không phải người nói muốn giúp con đi dạo phố hay sao? Chúng ta đi thôi, nhân tiện Kevin cũng đi công tác.”

“Đúng rồi. Ta quên mất. Ayyy. Ta già rồi nên trí nhớ cũng kém.”

Sau một thời gian hàn huyên họ mới rời đi, Trạc Thác tiễn họ ra đến cửa thang máy.

“A Thác, mau vào đi. Rạng sáng mai ta sẽ bạy, cháu không cần đến tiễn đâu.” Vệ Gia Bảo bước vào thang máy, cáo biệt với Trạc Thác “Nhớ cho Tư Vũ uống thuốc, giữ gìn tâm tình sung sướng, sang năm lại sinh thêm một đứa trẻ béo mập. Lần này tốt nhất là con gái.”

Nương theo một tiếng cười cởi mở, cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Trạc Thác nhanh chóng trở về văn phòng, cầm lấy điện thoại không chờ đợi được mà bấm dãy số quen thuộc.

Trong phòng tăm, Tư Vũ vừa nhẹ nhàng ngâm nga một khúc hát vừa nhìn về phía gương. Tối qua đã đồng ý chuyện của anh nên giờ cô vẫn nhớ. Thế nên khuya đêm nay, phá lệ để bọn trẻ ngủ ở phòng bà Thẩm để cô chuẩn bị hưởng thụ thế giới của hai người.

Trong gương, dung nhan tuyệt mỹ dù không son phấn gì vẫn tràn đầy linh khí. Vùng mỹ lệ tư thái lồi lõm hấp dẫn ẩn hiện trong lớp váy ngủ trong suốt màu xanh lam làm người ta có ý nghĩ kỳ quái. Cô hài lòng nhìn bản thân, cầm lấy lọ nước hoa nhẹ nhàng phun lên người, sau đó mới mở cửa phòng tắm.

“Vũ nhi, sao em ở trong đó lâu vậy….” Đang chuẩn bị phàn nàn, Trạc Thác thấy bộ dạng vừa bước ra khỏi phòng tắm của cô chợt trở nên ngây dại! Dưới bụng anh nhanh chóng luồn lên một cổ cực nóng.

Tư Vũ nhẹ nhàng đi đến trước mặt anh, duỗi hai cánh tay dài vòng qua eo anh, đôi mắt to tròn ngập nước nhìn anh “Thác, thích không? Không thích cách ăn mặc này của em sao?”

Trời ơi, Vũ nhi…..anh vừa mừng vừa sợ, yết hầu trở nên khô không khốc, sau đó liền nhanh chóng có phản ứng.

Không đến một giay sau, Tư Vũ liền bị mang đến giường.

Bọn họ gầm rú, rít gào, Tư Vũ vừa ngượng ngùng vừa trở nên lớn mật và chủ động, khi mỗi một lần anh ấn xuống yêu cô.

Trạc Thác càng trở nên điên cuồng, càng không ngừng chạy nước rút rong đuổi.

Đêm đó, họ một mực dây dưa với nhau, thỏa mãn lẫn nhau, yêu cầu nhau rồi lại cùng thỏa mãn. Tất cả mọi người đều không hề giữ lại, vì đối phương kính dâng hết mọi điều.

“A ~ ~ ~ ~ ~”

Một tiếng hét chói tai phá tan sự yên tĩnh của phòng ngủ, Trạc Thác không tình nguyên mở mắt, khi anh thấy người trước mắt thì con ngươi lập tức dâng lên sự ôn nhu.

“Thác, anh xem xem, toàn thân đều là dấu hôn hồng, làm sao chúng ta có thể gặp người khác đây?” Khuôn mặt Tư Vũ khóc lóc đầy oán trách. Tỉnh dậy, toàn thân xương cốt như bị chia rẻ, vừa đau vừa mỏi, còn những dấu hôn hồng hồng khiến cô không khỏi hoài nghi, rốt cuộc tối qua họ hoan ái hay là đánh nhau vậy.

Trạc Thác tà tứ cười, nhẹ nhàng kéo cô xuống khiến cô lại một lần nữa nằm trong lồng ngực mình. “Vũ nhi, đó là dấu ấn khi chúng ta yêu nhau, khi nhìn những vết này em sẽ nhớ lại đêm qua chúng ta mãnh liệt cỡ nào, em kiều mỵ cỡ nào, chúng ta quả thực phối hợp cực kỳ tốt, quả thực là trời sanh một đôi. “Nói xong, anh lại cắn một phát lên cổ cô.”

“Anh……….” Mỗi lần nhắc tới, Tư Vũ lại nhớ đến tối qua mình lớn mật thế nào. Không ngờ rằng mình cũng có lúc như vậy. Hóa ra chủ động có thể khiến cho cả hai bên cùng thỏa mãn hài hòa đến như vậy.

“Vũ nhi, nếu như lúc nào em cũng chủ động như vậy thì tốt.” Trạc Thác nắm lấy sợi tóc đen nhánh của cô, ngửi dư vị của mùi hương nhàn nhạt trên tóc cô.

“Anh đừng tưởng bở.” Khuôn mặt Tư Vũ trở nên ửng hồng.

Thời gian trôi qua từng ngày như bình thường.

Trong phòng ăn yên tĩnh, ba người đang lặng lẽ ăn cơm.

Bà Thẩm thỉnh thoảng lại nhìn về phía Tư Vũ, băn khoăn mãi rốt cuộc cũng hỏi ra “Tiểu Vũ, gần đây con làm sao vậy? Cơm ăn thì ít, tinh thần thì mệt mỏi, chuyện gì cũng không hề có hứng thú, con không sao chứ?”

Tư Vũ chậm rãi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tràn đầy sầu lo của mẹ mình cười nhạt một tiếng “Cha, mẹ, con không sao, hai người đừng lo lắng.”

“Đúng rồi, đêm qua trong phòng con truyền đến tiếng ồn ào rất lớn, con và A Thác…….. Không sao chứ?”

“Bọn con……..Bọn con không có việc gì.” Tư Vũ hoảng hốt “Cha, mẹ, ăn cơm nhanh đi, thức ăn đều nguội hết cả rồi.” Nói xong cô lại tiếp tục cúi xuống lẳng lặng ăn cơm trong chén.

Ông bà Thẩm nhìn nhau không hề len tiếng.

Sau khi cơm nước xong Tư Vũ trở lại phòng ngủ, chuẩn bị đi nghỉ trưa. Đang nằm thư giãn trên giường lớn, nhìn lên trần nhà rồi cô chậm rãi lâm vào trầm tư. Gần đây, cô thường xuyên bực bội bất an, ăn không ngon ngủ không yên, đột nhiên có rất nhiều hứng thú đối với mọi chuyện, mà ngay cả đối với Trạc Thác cô cũng trở nên không nhịn được.

Nghĩ đi nghĩ lại, suy nghĩ của cô lại trở về màn nóng bỏng tối qua……….

Tư Vũ vừa nằm xuống thì Trạc Thác liền lật người, đem cô ôm vào lòng, bắt đầu gieo hỏa hoạn lên người cô.

“Thác, đừng lộn xộn, em……Đêm nay thật sự không có hứng. Ngày mai làm tiếp được không? Cô giữ cánh tay anh lại, giọng điệu có chút không kiên nhẫn.

Nhưng dục vọng của nam nhân làm sao có thể nói không được?Lúc này, dục vọng của Trạc Thác đã sớm thiêu đốt, con ngươi đen rót đầy tình dục, dường như không nghe được lời cự tuyệt của cô, anh tiếp tục giở trò với cô.

Tư Vũ cảm thấy tức giận, cô dùng sức đẩy anh ra “Lần nào anh cũng như vậy, muốn làm gì thì làm mà không hề để ý đến cảm giác của người khác, chỉ một mực nghĩ đến thỏa mãn của bản thân. Chán ghét.”

Trạc Thác đột nhiên bị cử động này khiến anh ngây ra một lúc, anh buồn bực “Vũ nhi, em làm sao vậy? Không phải em thích nhất là được anh yêu hay sao? Anh nhớ lần nào em cũng rất lớn tiếng, rất hưng phấn mà. Chẳng lẽ bình thường đều là giả vờ sao?”

“Đúng, giả vờ, tất cả đều là giả vờ, một chút em cũng không có hưng phấn và cao hứng!” Tư Vũ lớn tiếng kêu la, cô trở nên hoàn toàn mất đi lý trí.

Mặt mũi Trạc Thác biểu cảm đầy bi thương, không thể tin nhìn cô.

Đột nhiên, bên chiếc giường nhỏ xuất hiện từng đợt tiếng khóc, bọn trẻ bị tiếng hô to vừa rồi của Tư Vũ đánh thức.

Nhưng Tư Vũ lại vẫn không nhúc nhích mà ngồi yên trên giường, dường như không hề nghe thấy tiếng la khóc.

“Vũ nhi, bọn trẻ khóc, Vũ nhi……..” Trạc Thác nhắc nhở cô, thấy cô vẫn không có phản ứng gì anh đành phải xuống giường đi đến, ôm lấy Tiểu Duệ mặt mùi dàn dụa nước mắt rồi đi đến giường lớn.

“Vũ nhi, chắc Tiểu Duệ đói bụng rồi.” Anh vừa nói vừa đưa con tới trước ngực cô.

Tư Vũ khẽ giật mình, cuối cùng mới lấy lại được tinh thần, kéo áo xuống, đem núm vú nhét vào trong miệng Tiểu Duệ.

Trạc Thác ngồi bên cạnh lẳng lặng quan sát cô, những cử động đêm nay của cô anh nghĩ mãi không thông. Cô ấy chưa bao giờ cự tuyệt mình như vậy; thường ngày bọn trẻ khóc sẽ đau lòng không thôi; nhưng giờ cô ấy lại thờ ơ, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao cô ấy lại biến thành như vậy?

“Vũ nhi, đi nghe giảng bài không bằng ở nhà nghỉ vài ngày. Gần đây tinh thần em không được tốt.” Trạc Thác cho rằng cô vì khóa học mà trở nên mệt mỏi.

“Cút ngay đi, chán chết.” Bỗng nhiên Tư Vũ lớn tiếng quát mắng.

Trạc Thác ngạc nhiên, giương mặt nhanh chóng trở nên trầm xuống, anh lặng yên nhìn cô một cái sau đó yên lặng nằm xuống không hề lên tiếng.

Đến khi Tiểu Duệ lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ, Tư Vũ lại một lần nữa đem bé thả lại trên chiếc giường nhỏ, đắp kín màn sau đó mới rón rén trở lại bên giường lớn. Nhìn thấy gương mặt tuấn tú của anh với hai con mắt nhắm nghiền, cô không khỏi nghĩ đêm nay mình rất thất thường. Đây là lần đầu tiên mình cự tuyệt anh như vậy, nhớ lại những lời nói năng lộn xộn lúc nãy, cô không tự chủ mà vuốt ve khuôn mặt của anh, sau một hồi mới nằm xuống.

Đến khi người nằm bên cạnh truyền đến những tiếng hít thở vững vàng, Trạc Thác mới mở to mắt, quay đầu lại nhìn dung nhan tuyệt mỹ đang ngủ, anh không biết đăm chiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.