Minh Tinh Kiêm Tổng Giám Đốc

Chương 43: Q.2 - Chương 43




“Vũ nhi….Là em sao? Tại sao chỉ khi trong mơ anh mới có thể thấy em? Nhưng mặc kệ, dù sao cũng cám ơn em đã không rời khỏi anh.” Nói xong anh giãy dụa muốn đứng dậy.

Tư Vũ không ngừng lắc đầu, nước mắt cũng cứ như mưa rơi xuống “Thác, đây không phải giấc mơ, mà là hiện thực.”

Thấy cô khóc lóc, Trạc Thác vô cùng đau lòng, anh muốn lau đi dòng lệ trên khuôn mặt cô ấy nhưng lại phát hiện tay mình đang bị băng bó như bánh chưng vậy, đã không thể giúp cô ấy lau nước mắt, lại còn đang kéo lê một vết xước trên da thịt mềm mại kia.

Không để tâm đến đau đớn mà băng gạc thô cứng động chạm, Tư Vũ nắm lấy tay anh khiến nó áp chặt vào mặt mình, thâm tình nói: “Thác, xin lỗi!”

Trạc Thác vẫn không tin đây là sự thật, không tin cô ấy lại đồng ý trở lại bên mình, anh kích động, dùng hết sức để ôm chầm lấy cô, cuối cùng cúi đầu hôn lên hai khóe môi kiều diễm đỏ mọng.

Tư Vũ ngây ra một lúc, sau đó gấp rút đáp trả.

Hai đôi môi chạm vào nhau, quấn lấy nhau như mảnh đất khô héo gặp phải mưa cam lộ, không khắc nào ngừng cuốn hút lẫn nhau. Biết Trạc Thác đang bị thương nhưng họ vẫn chưa thỏa mãn tách nhau ra. Đến khi Trạc Thác nhận thấy sự đau đớn mơ hồ truyền đến từ hai tay, tâm tư buồn phiền. Khuôn mặt Tư Vũ thì ửng hồng, hé nhìn về phía ngoài giường, cuối cùng là thở phào nhẹ nhõm, hóa ra những người kia đã rời đi từ lâu rồi. Hôm nay, trong căn phòng này chỉ còn lại mình và Thác, không gian yên lặng dường như có thể nghe được cả tiếng tim đập của đối phương.

Trạc Thác dựa lưng vào giường, si mê nhìn cô, nụ hôn vừa rồi cảm giác thật chân thật khiến anh vẫn không tin đây là thật, cô ấy, thật sự đã trở lại, đã quay về với mình rồi.

Tư Vũ không hề tránh né, cũng tham lam nhìn khuôn mặt tuấn tú ngày đêm quanh quẩn trong đầu mình. Cứ như vậy, họ ngơ ngác nhìn đối phương mà không nói thêm lời nào nữa.

Đến khi Lý thái y bưng chén thuốc tới, họ mới chấm dứt chân thành đưa tình, không nói gì tâm linh tương thích.

Hai ngày sau, cơ hồ Tư Vũ đều ở trong phòng Trạc Thác, chưa từng bước vào phòng khách nơi Nhược Vũ nhờ người sắp xếp. Ban ngày cô lắng nghe những tình cảm và những lời sám hối Trạc Thác thổ lộ với mình; tối đến, vì Trạc Thác xấu xa cầu khẩn nên cô cùng anh ngủ chung trên một chiếc giường. Vì hành động không tiện nên anh không hề làm cái gì, chỉ lẳng lặng nằm yên bên cạnh cô, chìm đắm trong hạnh phúc không dễ gì có được.

Cuối cùng Tư Vũ cũng biết được Tư Mã Thuần biến thái và điên cuồng cỡ nào, nếu như không phải Thác liều chết cứu giúp thì không chừng mình sớm đã bị nổ tung. Tất cả oán hận, thương tâm và tức giận đều vì việc anh “lên núi đao xuống biển lửa” mà tan biến.

Sức mạnh của tình yêu quả nhiên vĩ đại, nói cũng lạ, vết thương của Trạc Thác phục hồi như thần tốc. Đến lúc tháo băng gạc, Lý Thái y đã nghiên cứu chế tạo ra một loại thuốc nước cho Trạc Thác bắt đầu tiến hành ngâm, mỗi ngày ba lần. Hiện giờ lại đến thời gian ngâm, Tư Vũ không giúp được gì, tất cả đã có Lý Thái y và các thái y khác trong cung động tay nên cô bước ra khỏi căn phòng đã ở lại mấy ngày.

Trong ngự hoa viên, Tư Vũ thoải mái nhắm mắt hít thở không khí sáng sớm trong lành.

“Vong Ưu tỷ tỷ!” Một tiếng gọi mỏng manh dễ vỡ làm người chết cũng muốn mở mắt ra, thấy Noãn Ngọc đang cô đơn nhìn mình, khuôn mặt cô ấy đầy sự ưu tư không vui!

Đầu tiên Tư Vũ khẽ giật mình, sau đó khẽ mỉm cười: “Noãn Ngọc công chúa, gần đây có khỏe không?”

Noãn Ngọc im lặng một hồi rồi lắc đầu: “Không tốt!”

Tư Vũ khẽ nhếch môi lo lắng hỏi: “Noãn Ngọc bị làm sao vậy? Có người ăn hiếp muội à?”

Ánh mắt Noãn Ngọc phức tạp nhìn cô rồi lại nhìn về phía đủ loại hoa tươi trong vườn, sâu kín nói: “KHông thể ngờ rằng Vong Ưu tỷ tỷ và điện hạ lại có quan hệ như vậy. Lúc nghe điện hạ nói đi cầu xin tỷ đồng ý cứu chữa căn bệnh không tiện nói ra đó, muội đã rất vui mừng, lo lắng sẽ nói với tỷ những lời nào để không đường đột mới có thể đè nén đau khổ xuống. Nhưng hôm nay mới biết được lúc đó muội thật ngu ngốc đến nực cười, bởi quan hệ giữa tỷ và điện hạ vốn dĩ không cần muội phải ra mặt.” Cô dừng lại một chút, thở dài một hơi: “Có lẽ căn bệnh không tiện nói ra đó của điện hạ cũng là giả dối rồi.”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt đang che kín thương cảm, Tư Vũ buồn rầu, lắp bắp nói: “Noãn Ngọc…….”

“Điện hạ thật thông minh, đó thật là một kế hoạch hoàn hảo. Cầu thân là giả, người muốn gặp tỷ mới là thật. Muội còn tưởng rốt cuộc cũng tìm được người tâm giao, có thể phó thác phần đời còn lại, nhưng không ngờ rằng tất cả chỉ là do muội tưởng tượng.” Noãn Ngọc tự trách.

Đây là Noãn Ngọc sao? Đây là tiểu cô nương với khuôn mặt mãi mãi không quan tâm và vui vẻ sao? Tư Vũ lo lắng nhìn cô. Mới có một tháng ngắn ngủi không gặp mà tiểu cô nương vô tư này đã trưởng thành rất nhiều.

“Vong Ưu tỷ tỷ, muội có nên buông xuôi hẳn không? Mẫu hậu đã từng nói với muội rằng nữ nhân vốn là vì nam nhân mà được sinh ra, còn dặn dò muội rằng dù cho điện hạ có hành động hay nghĩ gì cũng nhất định phải ủng hộ. Bảo muội phải tam tòng tứ đức, dù trong lòng không có nhiều niềm vui cũng phải bắt chước và nhẫn nại, không được tỏ ra ghen tỵ. Muội đã sớm biết như vậy, gả cho điện hạ tức là phải chấp nhận cảnh chia sẻ người với nhiều người khác. Nhưng trước những nữ nhân kia luôn có sự hiện hữu của tỷ. Tỷ ưu tú như vậy, lại từng có một quá khứ không ai có thể so sánh được với điện hạ. Tình yêu của muội liệu có nên tiếp tục không? Ai có thể nói cho muội biết?” Đột nhiên cô nắm lấy tay Tư Vũ “Vong Ưu tỷ tỷ, vốn dĩ tỷ rất thông minh, có thể nói cho muội một câu trả lời chính xác không?”

“Noãn Ngọc…ta….” Tư Vũ ngơ ngác nhìn cô không biết phải làm sao.

Noãn Ngọc lại nhanh chóng buông tay “Thực xin lỗi, lập trường của chúng ta không giống như lúc trước nữa, tỷ hẳn là sẽ không giúp muội. Thực xin lỗi!” Nói xong cô quay người từ từ rời đi.

Nhìn thân mình mảnh mai càng lúc càng xa, nội tâm Tư Vũ tràn ngập phiền muộn, đột nhiên trở nên nhói lòng. Vốn đã làm tổn thương người khác nhưng vẫn là bản thân mình bị thương. Đối với tiểu cô nương lương thiện này, mình nên làm sao đây? Cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xa xăm với những đám mây màu xanh lam âm thầm xin giúp đỡ: “Ông trời ơi, xin ngày nói cho con biết tiếp theo con phải làm gì? Con không muốn làm tổn thương cô ấy, thật sự không muốn làm tổn thương cô ấy.”

Lúc này, một tiểu thái giám đến trước mặt cô, khiếp đảm nói: “Tư Vũ cô nương, điện hạ đã ngâm thuốc chữa bệnh xong rồi, người muốn gặp cô nương.”

Tư Vũ quay mặt lại yên lặng nhìn hắn, sau đó bước qua hắn đến phòng Trạc Thác.

“Vũ nhi, tại sao em không ở đây chờ anh, trở về không thấy em anh lại nghĩ đến việc em đi mất.” Trạc Thác vừa thấy cô, tâm tình lo lắng trở nên trùng xuống.

Thấy anh lo lắng, Tư Vũ vô cùng cảm động, đến trước giường ngồi xuống an ủi: “Thiếp ra ngoài hít thở không khí thôi mà. Chàng yên tâm, đã lựa chọn trở về thì thiếp sẽ không đi nữa.”

“Thật không?” Trạc Thác mừng rỡ, dùng tay đã được gỡ băng gạc ôm chặt eo cô, dựa đầu vào vai cô thỏa mãn cảm thán: “Vũ nhi, ta thật hạnh phúc!”

Tư Vũ chuyển hai tay đang đặt ở eo mình đến trước mặt, nhìn vết thương vẫn còn đang sưng đỏ, cúi đầu hôn rồi sùng bàn tay mình nhẹ nhàng mát xa các khớp xương trên tay anh.

Trạc Thác tham lam hưởng thụ cảm giác thoải mãi từ từ chuyển đến đó, trong lòng dâng lên từng đợt sự ngọt ngào: “Vũ nhi, ta rất thích cảm giác này, thật mong thời gian có thể mãi mãi dừng lại ở thời khắc này!”

Thấy anh trở nên mê muội cứ như một đứa trẻ, Tư Vũ ôn nhu trách cứ: “Thật ngốc mà, ai lại hi vọng thời gian dừng lại, chỉ có chàng là đồ ngốc mới nghĩ như vậy thôi!”

“Chỉ cần nàng bên cạnh ta, dù cả đời phải nằm trên giường cũng không sao.” Trạc Thác thâm tình chân thành nhìn cô.

“… Ta không cần lãng phí cả đời để ở với chàng. Chàng ngoan ngoãn cho thiếp, nếu không một ngày nào đó ta mệt mỏi, sẽ lại không thèm để ý đến chàng nữa đâu.”

“Vũ nhi!” Trạc Thác gấp giọng hô to, đưa mắt nhìn cô một hồi rồi chần chừ hỏi: “Vũ nhi, nếu như…. Ta nói là nếu như, ta không thể đi lại bình thường được nữa, nàng….có phải sẽ vứt bỏ ta không?”

Thấy anh trở nên khẩn trương và chăm chú như vậy, Tư Vũ nảy sinh một ý muốn chọc ghẹo, cô giả bộ nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi nghiêm trọng nói: “Không biết. Nhưng chàng cũng biết không ai muốn cả ngày ở cùng với một người hành động bất tiện mà.”

Trạc Thác nghe xong gương mặt trở nên ảm đạm, im lặng cúi đầu xuống.

Tư Vũ buột miệng cười, cô cũng cúi đầu xuống không nhìn anh: “Đồ ngốc, sao lại không có tự tin như vậy? Chàng không phải Trạc đại tổng giám đốc không gì không làm được sao?” Khuôn mặt cô dần trở nên nhiêm túc: “Thác, mặc kệ là như thế nào, thiếp đều sẽ ở cạnh bên chàng, dù chàng có biến thành người tàn phế thì thiếp sẽ làm xe lăn cho chàng, mãi mãi như vậy!”

Cô thật lòng thông báo làm toàn thân anh tràn đầy năng lượng, anh không cách nào biểu đạt được tâm tình của mình trong lúc này, chỉ có thể dùng nụ hôn để diễn tả sự sung sướng, hưng phấn, kinh hỉ, hạnh phúc!

Biết rõ hai người không thể thở nổi nữa, hai đôi môi đành tách rời nhau, từng ngụm từng ngụm thở phì phò hít lấy không khí. Đột nhiên, trong đầu Tư Vũ hiện lên khuôn mặt tràn đầy cô đơn, nhiệt tình lập tức trở nên lạnh xuống, cô yên lặng nhìn anh hỏi: “Thác, Noãn Ngọc công chúa, nàng ấy…”

Trạc Thác nghe được thì trong tâm trí cũng hiện lên hình ảnh một người thiện lương ôn nhu, sau đó phiền não thở dài: “Là ta đã hại nàng ấy.”

“Noãn Ngọc là người có nhiều hy vọng, nàng ấy đối với tình yêu cực kỳ chấp nhất, dù biết sẽ đau khổ nhưng vẫn kiên trì.” Tư Vũ cảm thấy khó nghĩ “Vừa rồi, trong sân thiếp đã gặp lại nàng ấy, nàng ấy đã thay đổi rất nhiều. Không còn là một tiểu cô nương dễ gần vui vẻ như trước kia nữa. Thác, thiếp trở về là đúng hay sai? Là thiếp làm tổn thương nàng ấy, nhìn thấy nàng ấy như vậy thiếp thấy rất áy náy và khổ sở.”

Trạc Thác vội vàng ôm chầm lấy cô “Không, Vũ nhi, chuyện này không liên quan đến nàng, tất cả đều là do ta, vì ta quá nóng vội, quá ích kỷ, chỉ vì muốn nhanh chóng gặp nàng mà không để tâm đến cảm nhận của người khác. Mà ta không cho phép nàng ở đây nói cái gì mà không nên trở lại, nếu như nàng không trở lại mới thật sự là lỗi lầm lớn, đó mới là điều làm ta áy náy.”

“Nhưng Noãn Ngọc nàng ấy……..”

“Chuyện của Noãn Ngọc không cần nàng phải quan tâm, cứ để ta xử lý, ta sẽ tìm cơ hội tìm nàng ấy để nói chuyện.”

“Làm sao chàng có thể nói chuyện được với nàng ấy? Thác, trước tiên đừng nói gì cả, đừng nói gì hết, cứ để ta nghĩ đã được không? Đừng làm tổn thương nàng ấy!”

“Ừ! Ta sẽ không nói gì cả. Nhưng, nàng phải đồng ý với ta, không được suy nghĩ lung tung, không được một mình hành động, lại càng không cho phép nàng lén rời khỏi ta.”

Tư Vũ lúng túng gật đầu, ngả đầu vào vai anh không biết làm sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.