[Miêu Cương Kỳ Tình Hệ Liệt] Tâm Chiết Quả Tình Hàn Lang

Chương 1: Chương 1




CHƯƠNG 1

Tiếng gió thổi rất nhẹ, nhẹ tới mức hầu như không thấy âm hưởng.

Thế nhưng lão tiều phu biết ngày hôm nay mồng một gió thổi vù vù. Trong cả năm nay, hôm nay gió là lớn nhất, cả một rừng cây cao to còn bị lay động thế nhưng hồ nước lại không gợn sóng, như thể gió không hề thổi tới, đến tiếng gió thổi bên ngoài cũng không nghe thấy.

Ông lạc đường ở trong rừng, đi tới nơi kỳ quái này, lại nghĩ trong rừng cây tuy rằng âm u không tiếng động, nhưng lộ ra cảm giác áp bức kỳ quái, khiến ông trên đường có cảm giác không thở nổi, hô hấp như thể không thông.

Đây không biết là địa phương quỷ dị nào, sao lại có cảm giác kỳ quái như thế?

Lão tiều phu vạch đám cây cỏ còn cao hơn người ra, rốt cuộc đi tới bên hồ nước lục sắc. Ông ngẩng đầu nhìn, trên bầu trời nghìn dặm mây, ánh trăng sắc tím, mà phía xa trông lại như ánh bạc.

Lúc ông đang nghĩ màu sắc của hồ nước bất thường thì, trên mặt hồ vốn không một gợn sóng bỗng một trận chấn động, hình thành một vùng xoáy nước

Xoáy nước đó ban đầu cực kỳ nhỏ, cuối cùng khắp hồ nước hoảng động phi thường kịch liệt, kinh khủng như cuồng phong bạo vũ đột kích, lão tiều phu sợ đến mức ngã lăn trên đám cỏ, toàn thân run rẩy ôm chặt lấy đầu.

Lúc hồ nước dần dần tĩnh lặng lại thì, ông mới lấy chút cam đảm nhìn ra bên ngoài qua khe của đám cây cỏ, lúc đó mới phát hiện giữa hồ có một thiếu niên đang đứng.

Thiếu niên cúi đầu thổ huyết khiến lão tiều phu không nhìn rõ khuôn mặt hắn lắm, quỷ dị nhất chính là, thiếu niên đó hồng nhan bạch phát, mỗi lần hắn thổ ra một ngụm máu tươi, tóc nguyên bản màu đen sẽ theo huyết sắc mà bị phai dần thành trắng, tốc độ màu phai phi thường nhanh, hợp thành một cảnh tượng quái dị lại kì diệu.

Lão tiều phu nhìn thiếu niên chỉ trong nửa khắc toàn bộ tóc biến thành trắng, kinh ngạc há hốc mồm.

Hồ nước hiển nhiên không sâu, vậy nên thiếu niên đứng thẳng trong hồ mà không bị trôi, thế nhưng cũng không quá nông, bởi vì nước ngập đến ngực thiếu niên.

Toàn bộ y sam của thiếu niên đã ướt, hơn nữa nhiễm đầy máu do chính mình thổ ra, lão tiều phu không thể tin được một người lại có thể thổ ra nhiều máu như thế vẫn còn đứng được.

Máu tươi nhiễm đỏ mặt hồ, hồ nước tuy rằng cực nhỏ, thế nhưng một người có thể nôn ra nhiều máu như thế thì cũng kinh người, xem ra thiếu niên đã đem hết máu trong cơ thể thổ ra, ngay cả như vậy, nhưng vẫn không có dấu hiệu ngừng lại.

Trên tóc trắng của thiếu niên dính đầy vết máu, cả người quả thực như đắm chìm trong biển máu, thoạt nhìn thập phần đáng sợ.

Lão tiều phu tin không ai có thể nôn ra nhiều máu như vậy mà còn sống, đến thiếu niên lúc bước từ trong nước ra cũng run run bất ổn.

Ngay lúc ông nghĩ thiếu niên kia một khắc sau sẽ chết thì, lại có một tình huống lạ lùng hơn xảy ra.

Ông thấy một người đột nhiên từ trên trời giáng xuống (lần này xuất hiện còn kì-diệu hơn a ‘__’-), hơn nữa ông dám tin rằng ông không hoa mắt, một nam tử y phục hắc sắc, tóc cũng hắc sắc, hai tay gắt gao đỡ lấy vai thiếu niên. Hắn hình như nói gì đó với thiếu niên, thiếu niên nỗ lực muốn đẩy tay hắn ra, nhưng bởi vì mất máu quá nhiều mà không có cách nào làm cho hắn không chạm vào mình.

Lúc thiếu niên ngẩng đầu lên thì, lão tiều phu nhất thời nghĩ tim mình bị nắm chặt một cái, như thể ngừng đập.

Thiếu niên đó rất đẹp, đẹp tới mức không thể diễn tả bằng ngôn từ.

Không chỉ có vậy, thiếu niên có một loại khí chất lãnh diễm, nhất là con mắt hắn tản mác ra quang mang lạnh lùng. Khi hắn chăm chú nhìn vào ai, quang mang đó như thể dao nhỏ sắc bén không gì sánh được, cắm thẳng vào thân thể.

Ánh mắt thiếu niên so với băng còn lãnh duệ hơn, chăm chú nhìn hắc y nam tử, lạnh lùng nói một chữ ‘không’, thanh âm vang vang có lực, biểu hiện quyết tâm không cho phép lơ là.

Lực tay của hắc y nam tử chắc chắn cũng đáng sợ không kém, bởi vì thiếu niên nhíu mày, tiên huyết dọc theo khóe miệng chảy xuống. Hắn rõ ràng đứng cũng không vững, nhưng vẫn cắn chặt răng cố gắng chỗng đỡ không cho mình ngã xuống, ánh mắt chưa từng ly khai gương mặt hắc y nam tử, có thể thấy ý chí hơn ngươi.

Hắc y nam tử vững vàng nắm vai thiếu niên, đưa hắn kéo gần vào mình, tiếp đó bỗng chốc hôn lên đôi môi tái nhợt của hắn. Thiếu niên mãnh liệt giãy dụa, nhưng chỉ thống khổ thở dốc vô cùng yếu đuối, có thể thấy thiếu niên vừa nãy lúc thổ huyết đã dùng hết khí lực, vậy nên không có cách nào chống lại.

Nụ hôn chậm rãi dừng lại, thiếu niên tựa hồ cũng không còn sức lực để khước từ, nụ hôn đó như có hiệu quả cầm máu cùng ru ngủ, khiến thiếu niên chậm rãi nhắm mắt lại.

Trận thổ huyết nguy hiểm đã chậm rãi ngừng, thân thể gầy gò của thiếu niên ngã về phía sau, rơi vào lòng hắc y nam tử.

Dưới ánh trăng ánh bạc lạnh lẽo, ánh mắt hắc y nam tử như lửa, tham lam thiêu đốt gương mặt lạnh lùng nhưng tươi đẹp như mận đào của thiếu niên.

Tay hắn thoáng cong lại, như thể dao nhỏ dễ dàng tách da thịt trên cổ họng thiếu niên ra, kỳ quái chính là, cổ họng thiếu niên cũng không có tơ máu chảy ra, chỉ thấy bên trong có một tầng da hồng nhạt khác.

Hắc y nam tử như thể âu yếm, nhẹ nhàng vuốt ve lớp da hồng nhạt đó, phút chốc, cổ họng của thiếu niên lại xuất hiện một mảng kỳ dị giáng thanh sắc, một khắc sau đó vết thương tự động hồi phục.

(giáng là đỏ thẫm còn thanh là xanh, trộn vào với nhau các bạn nghĩ có màu gì : )) )

Màu sắc kỳ lạ đó tựa hồ bị chậm rãi hấp thu, cổ thiếu niên lại hồi phục màu da trắng nõn ban đầu, hoàn toàn không nhìn ra hắc y nam tử từng hạ chung độc tàn nhẫn, độc ác.

“Tố Phi Ngôn, ngươi là của ta, đây là số mệnh của ngươi, cả đời cũng trốn không thoát.”

Thanh âm của hắc y nam tử dị thường êm tai dễ nghe, giống như tiếng chuông trong trẻo, rồi lại mang theo cuồng vọng bất tuân cùng tiếu ý lãnh khốc.

Tiếng nói nhu hòa của hắn hầu như không nghe ra bất cứ ác ý nào, nhưng làm cho mồ hôi lạnh chảy ròng ròng “Thậm chí đến sinh mệnh trân quý, thân thể mỹ lệ của ngươi, toàn bộ cũng là của ta…”

Hắc y nam tử vừa nói, ngón tay vừa ái luyến khẽ vuốt sợi tóc ngân bạch của thiếu niên, gương mặt xinh đẹp, sau đó trượt qua cái cổ vừa bị hạ độc, lưu luyến nhẹ nhàng xoa, bờ môi của hắn hơi cong lên, như thể cực kỳ thỏa mãn với chung độc mình vừa hạ.

Tiếp đó ngón tay hắn cong lên vẽ một đường thật mạnh, móng tay sắc bén cắt lên y vật của thiếu niên, đem y vật từ đầu vai trượt xuống.

Dưới ánh trăng chiếu rọi, bờ vai xích lõa của thiếu niên tóc trắng đang hôn mê toát lên ngân quang diễm sắc mê ly.

Lão tiều phu còn đang suy đoán tình huống đến tột cùng diễn biến thế nào, hắc y nam tử hình như từ lâu đã biết ông trốn ở nơi bí mật gần đó nhìn lén, đột nhiên lạnh lùng mở miệng “Ta ngày hôm nay tâm tình tốt, không muốn đem thời gian còn lại đi giết người, thức thời thì mau cút ngay cho ta, còn nhìn Tố Phi Ngôn nữa, ta lập tức giết ngươi.”

Tuy rằng ánh mắt hắc y nam tử từ đầu tới cuối chưa từng liếc ông, thế nhưng thanh âm của hắn hình như vang lên rõ ràng bên người ông, khiến ông sợ hãi.

Hắc y nam tử nói đầy sát ý đẫm máu, khiến lão tiều phu không tự chủ được mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhanh chóng chạy đi.

Từ đó về sau, lão tiều phu liền coi chuyện hôm nay như một giấc mơ kỳ quái.

***

Một thân ảnh thương hoàng bỗng dưng chạy vào quán trọ, hắn ăn mặc một ngoại sam thô bỉ, trên mặt hồng sắc có mùi rượu đặc biệt dễ thấy, trong hai mắt mở lớn đầy vẻ kinh hoàng, chỉ e chậm một chút sẽ vuột mất nhân vật quan trọng hắn muốn tìm.

Hắn chạy lên cầu thang gỗ, tạo ra tạp âm cực kỳ chói tai.

Chưởng quỹ không nhịn được hét lớn “Ngươi đang làm gì, muốn phá quán của ta sao?”

Nhưng lúc chưởng quỹ vừa nhìn tới, miệng đột nhiên như bị nghẹn một quả trứng gà, cả nửa ngày cũng không ngậm lại được, biểu tình trên mặt lập tức từ thóa mạ biến thành cười ngọt ngào nịnh bợ “Tiền đại gia, ngươi sao lại ăn mặc như vậy? Hại ta nhất thời không nhận ra. Mau mời ngồi, ta lập tức sẽ bảo tiểu nhị giúp ngươi dọn đồ ăn…”

Đại gia họ Tiền đó vốn tên là Tiền Nhị, là ông chủ giàu có nhất địa phương này, ai biết hắn hôm nay phát cái gì điên, ăn mặc rách nát như thế. Bình thường hắn thích nhất là khoe y vật giá trị xa xỉ a!

Tiền Nhị căn bản không nghe thấy lời nịnh bợ của chưởng quỹ, hắn thở phì phò, vội vội vàng vàng chạy lên lầu hai vào một phòng trang nhã, nhìn trái nhìn phải một chút, rốt cuộc thấy người hắn muốn tìm.

Hắn vội vàng chạy về phía trước, vừa đến trước bàn lập tức quỳ xuống, kêu cha gọi mẹ ồn ào “Đại gia, cầu ngươi cứu tính mạng ta, có người chờ muốn gặp ngươi, ngươi nếu không tới, nhà chúng ta hơn ba mươi người nhất định phải chết, cầu ngươi thương ta trên còn có mẹ già, dưới còn có vợ con, nhanh một chút đi cứu ta đi!”

Hắn vừa kêu vừa khóc, có thể thấy tình huống không phải giả.

Thế nhưng Tiền Nhị mới khóc không bao lâu, lại có một phú hào thôn bên một thân bố y nhằm phía này chạy tới, cùng hắn quỳ gối trước bàn, đồng thời móc ra vàng bạc châu bảo đặt lên đó. Hắn mặc dù không khóc thương tâm như Tiền Nhị, nhưng ngữ khí hoảng hốt cũng không thua kém.

“Vị công tử này, đây là tất cả vàng bạc châu bảo trên người ta, tất cả đều dâng cho ngươi, cầu ngươi theo ta đi gặp một người đi, có người muốn gặp ngươi a!”

Hắn cũng mới cầu xin không bao lâu, lại có một phú hào khác tới quỳ xuống, đến ngư nhục hương dân bình thường, hay huyện lão gia hoành hành ngang ngược cũng tới chỗ này khẩn cầu.

Loại cảnh tượng hiếm có này khiến khách nhân trong quán trọ đều mục trừng khẩu ngốc,  không khỏi hiếu kỳ người bọn họ muốn thỉnh là thần thánh phương nào, vì vậy đều đem ánh mắt dời về phía người ở trước bàn ăn.

Người nọ một thân bố ý trắng toát, nhìn ra được mặc đã lâu, từ trang phục có thể nhìn ra cũng không phải phú quý tử đệ gì, còn có một hắc sắc tiểu điêu như thể đang đùa giỡn, ở trên người hắn chui tới chui lui.

Hắn cúi đầu ăn khiến người khác không thấy rõ mặt hắn, nhưng mái tóc dài của hắn màu ngân bạch, cũng rất làm người khác chú ý.

Hắn đối với tiếng khóc nháo hoàn toàn không thèm để tâm, chỉ là vẫn như cũ yên tĩnh ăn thức ăn trên bàn.

Bầu không khí trong khoảng thời gian ngắn biến hóa kì lạ khiến người khác sợ hãi.

Ăn uống xong, bạch phát nam tử thả đủ ngân lượng trên bàn, sau đó ung dung đứng lên.

Khách nhân trong khách *** nhìn kỹ hắn tất cả đều há hốc miệng vì kinh ngạc, đến phú thương quỳ trên mặt đất cũng đồng thời ngừng hô hấp,

Vì biểu tình băng lãnh của bạch phát nam tử nên nhìn không ra tâm tình hắn là vui hay buồn, thế nhưng khuôn mặt hắn xinh đẹp độc nhất vô nhị, đẹp như hoa xuân bừng nở, khiến người ta quên mất ưu phiền.

Môi hắn hé mở, thanh âm phát ra thập phần lãnh liệt, giống như hàn tuyết tháng mười hai “Nói với Hoa Tuyệt Hàn đừng có tới phiền ta nữa, ta có thể đóng băng hắn một lần thì có thể làm lần thứ hai, hắn còn chọc ta, ta sẽ khiến hắn chết không có chỗ chôn.”

***

“Đẹp, đẹp, thực sự là đẹp…”

Lão vương gia liên tiếp nói vài tiếng ‘đẹp’, biểu tình của hắc y nam tử mới hơi thả lỏng.

Hắc y nam tử gọi là Hoa Tuyệt Hàn, vào phủ vương gia không mang theo bất cứ vật phẩm quý giá gì, nhưng hắn là một mỹ nam tử tuyệt thế, chỉ cần mỉm cười, sẽ khiến cả đám nô tỳ say lòng.

Nguyên nhân hắc y nam tử tới chỉ có một —— hắn muộn mượn chỗ ngồi chờ người.

Yêu cầu kì quái như thế, nếu là ở nhà người bình thường đã sớm bị vác gậy ra đuổi, thế nhưng lão vương gia hồi hương đã lâu liếc mắt một cái là nhìn ra vải vóc trên người hắn quý báu, nhất định là nhân vật có địa vị, vậy nên lập tức mời nam nhân khí chất quái dị vào nhà làm khách quý.

Lão vương gia phát giác Hoa Tuyệt Hàn có một loại khí thế nghiêm nghị, nghiêm tới mức gần như kinh khủng. Hắn vừa phái người đi tìm người hắn đợi, nhưng người đó là ai, lão vương gia cũng không biết. Ông chỉ biết là mỗi khi có người quay về bẩm báo tin tức thì thần sắc Hoa Tuyệt Hàn sẽ thêm ngoan lệ.

Để hắn giải sầu, lão vương gia bỏ số tiền lớn mua thiên hạ đệ nhất vũ kỹ tới hậu hoa viên khiêu vũ cho hắn xem.

Vũ kỹ không chỉ có vóc người duyên dáng, kỹ thuật nhảy càng tuyệt mỹ, nàng nhảy xong một khúc, Hoa Tuyệt Hàn chỉ nghiêng đầu mỉm cười, vũ kỹ đó liền run rẩy hai chân đi tới trước mặt hắn.

Lão vương gia kinh ngạc không hiểu nhìn vũ kỹ kia nhu thuận tùy ý cho Hoa Tuyệt Hàn đưa tay khẽ vuốt eo nàng. Theo như lão vương gia biết, vũ kỹ này là không đễ dàng mua thân.

“Đẹp lắm, ngươi tên là gì?” Hoa Tuyệt Hoàn nhếch khóe môi lên, chậm rãi nói.

“Cơ Nhi…” Vũ kỹ ngây ngốc trả lời.

Ngón tay Hoa Tuyệt Hàn nhẹ nhàng mơn trớn đôi môi đỏ mọng của Cơ Nhi, Cơ Nhi lập tức run lên, có thể thấy được mị lực của Hoa Tuyệt Hàn siêu phàm tuyệt luân.

Hắn mỉm cười, giống như nói chuyện phiếm “Ngươi rất đẹp, có điều cẩu của ta còn hấp dẫn hơn, cẩu của ta tóc màu ngân bạch, nhìn xa xa như tuyết ánh bạc đang bay thật mê người. Hắn không hay cười như thế, có điều ta lại thích khí chất băng lãnh của hắn. Hắn cũng không biết nịnh nọt chủ nhân, chẳng biết phùng ngênh phách mã. Ta muốn hắn quay về hảo hảo hầu hạ ta, hắn lại không chịu, thực sự là khiến ta tức chết.”

Hoa Tuyệt Hàn cúi đầu nhìn Cơ Nhi, động tác xoa môi nàng biến thành khẽ vuốt ve cổ nàng, nói tuy rằng lãnh khốc, nhưng tiếu ý vẫn dịu dàng như cũ “Ta đang suy nghĩ đến tột cùng có muốn giết con cẩu không biết tốt xấu đó không, hay là đem bắt hắn về hảo hảo huấn luyện một phen”

Lão vương gia nghe hắn nói xong, rốt cuộc biết cẩu mà hắn nói chính là người hắn đợi.

Hoa Tuyệt Hàn nở nụ cười, hỏi một vấn đề không thể tưởng tượng nổi “Lão vương gia, nếu cẩu ngươi nuôi lại cắn ngược lại ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?

Vấn đề này căn bản là không cần trả lời, cẩu nếu cắn chủ nhân, đương nhiên chứng tỏ nó không thích hợp để nuôi nữa, đại đa số đại hộ nhân gia sẽ giết nó.

Hoa Tuyệt Hàn cũng nhìn thấu suy nghĩ của lão vương gia, đột nhiên cao giọng cười lớn “Ta lại bị cẩu của ta cắn, đó là khác xa dự đoán của ta, những năm gần đây, ta tức giận thì khó kiềm chế, nếu như là ta vừa ra khỏi băng động, người thứ nhất ta giết chính là con cẩu đó!”

Hắn cười lắc đầu, tiếp tục nói “Thế nhưng đôi khi lại nhịn không được kính phục hắn. hắn chỉ là một con người nho nhỏ, có thể phong ta nhiều năm như vậy, hắn có khả năng như thế, nếu ta giết hắn, ta chắc chắn cũng không gặp được người nào lợi hại như thế nữa. Vừa nghĩ như thế, ta lại tiếc không muốn giết. Hắn là vật sở hữu của ta, sinh mệnh hắn, thân thể hắn đều là của ta, giết hắn, chẳng phải là quá đáng tiếc hay sao?” Hắn nắm tay Cơ nhi, dáng vẻ tươi cười đẫm máu khiến kẻ khác sởn tóc gáy “Cơ Nhi xinh đẹp à, cẩu của ta tuy rằng bề ngoài băng lãnh, thái độ lạnh lùng, thế nhưng kỳ thực là một người nội tâm thiện lương. Hắn nếu thấy một nữ tử chảy máu sắp chết ở trước mặt, hắn tuyệt đối sẽ ra tay cứu ngươi.”

Vừa nói xong, cổ tay hắn cầm không hiểu sao bắt đầu chảy máu. Người ngoài hoàn toàn không nhìn ra Hoa Tuyệt Hàn đã làm như thế nào, chỉ thấy lão vương gia sợ đến ngã lên ghế, một lúc lâu không thở nổi.

Nhìn thấy máu tươi chảy tóc tách, Hoa Tuyệt Hàn vẫn như trước trên mặt mang tiếu ý tàn nhẫn, hắn tỉ mỉ phân phó vào tai Cơ Nhi, càng có thể thấy tâm tư hắn kín đáo.

“Chung ta hạ là thiên hạ kỳ độc, hắn có lẽ phải đem hết tuyệt học ra mới có thể cứu ngươi. Ngươi phải nhớ kỹ hắn vừa tới gần để cứu ngươi, ngươi phải đem cánh tay chảy máu hướng vào giữa yết hầu hắn, nhớ kỹ, máu nhất định phải dính vào giữa vị trí đó, tuyệt đối không được xảy ra bất cứ sai lầm nào.”

Hắn buông tay Cơ Nhi ra, cổ tay Cơ Nhi chảy đầy máu, không ngừng rơi xuống bùn đất bên dưới, Hoa Tuyệt Hàn khẽ cười nói “Hắn sợ bẩn, vậy nên nhất định ở quán trọ sạch sẽ nhất thành trấn này. Hắn có mái tóc trắng bạc, dung nhan diễm lệ, rất dễ nhận ra. Đừng có như đám ngu xuẩn kia, khóc lóc trở về xin khoan dung, biết chưa?”

Cơ Nhi không biết từ lúc nào đã bị Hoa Tuyệt Hàn làm mê thần trí, nàng hoảng hốt gật đầu xong, cất bước chậm rãi đi ra ngoài, tựa hồ không biết tay mình đang chảy máu.

Lão vương gia bị dọa cho câm nín, ông từ lâu đã biết Hoa Tuyệt Hàn không phải người thường, thế nhưng cảnh tượng trước mắt kinh khủng như vậy, vượt xa ngoài dự đoán của ông.

Hoa Tuyệt Hàn quay sang cười với ông ôn hòa “Lão vương gia không cần sợ, mục đích của ta chỉ là muốn cẩu ngoan ngoãn quay về, ngươi để ta ở đây, trong lòng ta rất cảm kích, tuyệt đối sẽ không làm điều bất lợi với ngươi.” Tiếp đó sắc mặt trầm xuống “Ta tuy không đối với ngươi bất lợi, thế nhưng người trong phủ ta không dám bảo chứng, đêm nay tốt nhất bảo bọn họ sớm đi ngủ, ta cũng không hy vọng lúc đang dạy bảo cẩu của mình thì lại có kẻ nào thò đầu thò cổ vào phòng. Nên biết rằng ta mà tức giận thì đến chính ta cũng khó không chế.”

Hoa Tuyệt Hàn ngừng lại một chút, lại nói “Còn nữa, cẩu của ta phi thường sợ bẩn, nhớ kỹ đem khách phòng ta ở dọn dẹp lần nữa, tốt nhất là đổi thành mới hết, nhớ kỹ phải là đồ thượng đẳng, ta muốn cẩu ta dùng đều là đồ tốt nhất.”

Hắn nói muốn dạy cẩu, lại muốn cẩu dùng đồ tốt nhất, có thể nói là mâu thuẫn đến cực điểm, thế nhưng lão vương gia bị một màn vừa nãy làm cho hoang mang lo sợ, há lại không làm theo, vì vậy ông lập tức gật đầu run giọng nói “Được, ta lập… lập tức bảo người đi làm…”

***

Một tuyệt sắc mỹ nữ đi trên đường nhất định sẽ khiến người ngoài chú mục, nhưng nếu cổ tay mỹ nữ đó không ngừng chảy máu thì tuyệt đối không phải là cảnh gì vui mắt.

Theo máu chảy ra, mỹ nữ quần áo lượng lệ sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể chết. Thế nhưng nhãn thần nàng mờ mịt, cước bộ cũng không vì chút máu mà lảo đảo, không ngừng bước về phía trước, như thể có một sức mạnh đen tối nào đó ra lệnh cho nàng phải làm vậy, còn nàng hoàn toàn không thể phản kháng.

Nhưng bởi vì nàng chảy máu quá nhiều, vậy nên lúc nàng tới quán trọ, sắc mặt đã trắng như tuyết, khí tức càng lúc càng yếu, cuối cùng không chịu đựng nổi ngã xuống đất.

Lữ nhân nghỉ ngơi ăn uống tại khách điểm sớm đã nhìn ra mỹ nữ này bị trọng thương, thấy nàng vừa ngã xuống đều đứng lên cấp cứu.

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.