Mị Tình

Chương 112: Chương 112: Ngoại truyện 4: Tình yêu có thể tới một lần nữa không?




Cô đi rồi, ở một đoạn thời gian rất dài sau đó, những giấc ngủ của anh luôn bị ngắt quãng bởi cùng một giấc mơ.

Cảnh trong mơ thật đẹp, nhưng cũng thật tàn khốc.

...mỗi lần nhớ lại.

Trong giấc mơ ấy, có một chàng thanh niên khuôn mặt rất trẻ con, mặt mũi tuấn lãng, nụ cười thường trực bên khóe môi, tính cách thanh đạm như hoa cúc.

Thường xuyên có một cô giá hoặc là thẹn thùng hoặc là thẳng thắn thư tình cho anh, đưa cả quà nữa, trong đó các cô đều viết : Hứa Thuyền, tớ thích cậu.

Anh từ lúc nhỏ đã biết mình rất được chào đón. Tư duy của anh tốt, đọc sách rất chuyên tâm, luôn luôn là một loại học sinh ưu tú được các thầy giáo yêu quý, luôn nổi bật và được bạn bè yêu mến... nhưng anh chưa bao giờ thỏa mãn bởi những điều đó, anh hiểu rất rõ rằng xuất thân của anh rất bình thường, nếu muốn trở thành một người đứng trên nhiều người khác, nhất định phải làm cho chính mình thật vĩ đại, cho nên anh phải kiên cường mà tiến lên.

Vì thế anh đã học được cách tự đánh giá bản thân mình, học được cách không quan tâm đến chuyện hơn thua, học được cách dùng một chiếc mặt nạ để bảo vệ chính mình. Ở con đường chỉ có tiền bạc, tình yêu là thứ không cần thiết với anh, bất quá chỉ là hòn đá ngăn cản khiến anh vướng chân mà thôi.

Cho nên mỗi khi chuyện đó xảy ra, anh thường mỉm cười với những cô gái này, thành khẩn xin lỗi "Xin lỗi, tớ bây giờ chỉ muốn chuyên tâm vào học hành." ... một cách từ chối đầy ngây thơ, ôn nhu nhưng tràn ngập mị lực dụ hoặc của tình yêu.

Anh biết rõ, tình yêu là thứ kích thích rất lãng phí thời gian, hư vô mờ mịt, nếu bị rơi vào vòng u mê của nó, anh sẽ bị hủy diệt.

Nhưng một người thanh niên trẻ tuổi làm sao lại có những ý nghĩ tang thương như anh chứ, còn trên người các cô lại luôn có một loại dũng cảm không sợ chết và một tinh thần bất khuất tiến tới rất đáng yêu, những cô gái này không hề bởi vì những lời đó mà dừng bước, ngược lại còn mê mệt anh hơn.

Một người thanh niên chuyên tâm học hành, ôn nhu nhẹ nhàng, lại còn một khuôn mặt tuấn tú mĩ miều nữa, quả thực chính hoàng tử chết người trong truyền thuyết đây mà, không mang về nhà trói lại thì nhân gian lại có thêm một người gây họa!

Có những chuyện sẽ là như thế này mặc kệ lúc ban đầu có bao nhiêu bài xích, có bao nhiêu chán ghét, nhưng thời gian quá dài, mãi rồi cũng trở thành thói quen, trở thành một điều tự nhiên không biết từ bao giờ.

Anh đã sớm quen với ánh mắt truy đuổi của mọi người, quen với phương thức cự tuyệt ôn nhu nhất, không gây tổn thương nhất đến những cô gái tới muốn gần mình, thói quen âm thầm khinh thường những cô gái làm tất cả mọi chuyện để có được người mình yêu này. Có lẽ như vậy thì có vẻ hơi kiêu ngạo, nhưng tất nhiên những chuyện này đều là sự thực, rõ ràng vẫn đang bày ra ở đó, ngay cả giả thích cũng không cần thiết.

Cho nên, tới tận bây giờ anh vẫn không ngờ rằng, một thời gian ngay sau đó, anh lại dùng tất cả những gì thuộc về mình để đuổi theo một người phụ nữ mãi mãi cũng không thuộc về anh.

...còn cô gái kia...

Lúc đi hay lúc đến cũng đều rất ngẫu nhiên.

Ngày đó, anh vẫn còn nhớ rất rõ, ngày đó bầu trời xám xịt, tầng mây rất thấp, gần sát tới mặt đất, những bông tuyết thật lớn như từng cục bông nay xuống biến toàn bộ trường đại học của anh thành một thế giới chỉ có băng tuyết.

Trước mắt chỉ có một màu trắng mờ mịt. Anh vừa học bài xong, bắt đầu đạp xe để đi gia sư cho một học sinh, không có những tòa nhà cao ngất che chắn, gió bắc lạnh tới thấu xương cứ vù vù thổi qua, anh không khỏi thít chặt khăn quàng cổ, sau đó, trong một cái chớp mắt đó, có một màu đỏ tươi xinh đẹp như thuốc độc chiếm cứ trong tầm mắt anh.

Hành động ấy, dù là rất nhiều năm về sau anh vẫn nhớ rất rõ, giây phút sợ hãi đó, cùng với ở một chỗ nào đó tận sâu trong đáy lòng một nhát cắt của số phận đã chạm tới, không có cách nào khống chế được cảm xúc.

Người con gái kia, vóc dáng nhỏ gầy, mặc hai chiếc áo lông dày cùng với một đôi giày cao gót hoàn toàn không phù hợp, cho nên cực kì gây sự chú ý, cô bước từng bước dài đi bộ trên một con đường cao lên bởi tuyết bao phủ, trên đầu đội một chiếc mũ len hai bên còn có hai cục bông (cái mũ len mà có cục bông hai bên ấy), theo từng bước đi của cô cứ nảy lên nảy xuống, khiến cho người ta có cảm giác rất muốn chạm vào.

Dáng người cô rất mảnh mai, dường như một cơn gió mạnh cũng có thể đem cô thổi mất, nhưng cô cứ như vậy đón mà chống chịu với từng cơn gió bắc sắc lạnh, cúi đầu xuống, khuôn mặt cũng không lộ ra, khiến cho người ngoài nhìn vào còn cảm thấy lo lắng.

Mũi chân anh chuyển hướng, không tự chủ được mà muốn đi về phía cô. Anh muốn nói với cô rằng, ở chỗ kia có một cái hố, rất lớn, nhưng đã bị tuyết lấp kín mất rồi, cẩn thận bị ngã...

Nhưng cuối cùng khi anh tiến gần tới đó, còn chưa mở miệng, đã thấy cơ thể cô gái kia khẽ động, nhào xuống và ngã vào cái hố.

Muộn rồi.

Anh ảo não há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng lại sờ lên cái mũi, khóe môi cong lên, vẫn là nhịn không được mà nhẹ nhàng nở nụ cười.

Trong lòng có một suy nghĩ không hề tốt đẹp: ngã xuống hố mà cũng đáng yêu như vậy...

Nhưng bông tuyết lớn vẫn dương dương tự đắc không ngừng rơi xuống, một cảnh rất đẹp, người con gái ngồi bệt trong tuyết, đầu bất động như đang ngẩn ngơ, anh đứng ở một bên nghi ngờ, có cần gọi cấp cứu không, không phải bj ngã đau đến mức choáng váng rồi chứ.

Một hồi lâu, rốt cục anh nhịn không được mà cúi người xuống, nhẹ giọng mở miệng "... Em ổn chứ?"

Từ nhỏ cha mẹ đã dạy anh rằng kiếp trước của mỗi người con gái đều là một bông hoa hồng yếu ớt, phải được nâng niu, không thể bị đánh đập, không thể bị khát nước, phải cẩn thận che chở, cung cấp nhiệt độ đủ vừa cho nó, chỉ có như vậy, hoa hồng mới có thể nở rộ lên. Cho nên khi người con gái đó nghe thấy tiếng nói của anh mà ngẩng đầu lên, anh đang khiến cho chính mình tràn ngập thiện ý bằng một nụ cười ấm áp.

Còn anh đã sớm rất quen thuộc với chiêu bài tươi cười trước mặt các cô gái, nhưng lúc này lại hơi xúc động.

Một khuôn mặt rất xinh đẹp, lại tràn đầy nước mắt, chật vật lại càng thêm chật vật, nhưng đôi mắt kia ...thật là ướt át, từng chút từng chút, ánh sáng xinh đẹp, rất động lòng người! ...đôi mắt đó chăm chăm nhìn anh, vẻ mặt trống rỗng, chỉ thấy từng hạt nước mắt trong suốt như trân châu rớt xuống, rơi vào trong tuyết, khiến từng đợt đau xót dâng lên trong lòng anh.

Cô nhìn anh ủy khuất, giống như một đứa trẻ bị cướp mất món đồ chơi yêu quý, đôi môi như bị tuyết làm đông cứng mở ra, mang theo tiếng khóc huhu, "... Giày cao gót của em hỏng rồi..."

Trong một khoảnh khắc đó, anh đột nhiên có một loại xúc động muốn vươn tay vuốt lên đôi mắt của cô, nhẹ giọng thì thầm: quả nhiên là yêu tinh...

Đến đây để kéo anh xuống địa ngục.

Phù, bây giờ thì hết thật rồi mọi người ah, mọi người có thể nghỉ ngơi, tớ để ngoại truyện này làm sau cùng đơn giản vì nó khá buồn và còn vì nó là ngoại truyện viết riêng về Hứa Thuyền, anh sinh ra là để yêu chị và để khổ theo chị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.