Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng

Chương 17: Chương 17




Trong bóng tối, nam nhân cũng không lưu lại lâu trên môi Lăng Tuyết Mạn. Hắn dời môi, tiến đến cổ của nàng, tay bắt đầu xé rách áo tang của Lăng Tuyết Mạn.

Lăng Tuyết Mạn bỗng nhiên bị xé áo, kinh hãi phục hồi tinh thần, lại bật thốt lên: “Ngươi làm cái gì?” Hai tay hai chân kịch liệt giằng co, vừa đánh vừa đá thân hình to lớn trên người nàng.

Nam nhân cau chặt lông mày, hai chân đè chân Lăng Tuyết Mạn, tay thì giữ chặt hai bàn tay của nàng, tiếng nói trầm thấp mang theo không vui cùng cảnh cáo: “Nếu ngươi phản kháng đừng trách ta mạnh tay!”

“Ngươi rốt cuộc muốn ra sao? Ta là quả phụ mà ngươi cũng muốn khi dễ sao? Ngươi không sợ bị trời phạt sao?” Lăng Tuyết Mạn động không được, chỉ có than khóc thảm thiết cầu xin nam nhân trên người, hy vọng lương tâm hắn đột nhiên trổi dậy, buông tha nàng.

Mạc Kỳ Hàn cong môi lên, nắm cằm nàng cười nhạo: “Ta không sợ nhất chính là trời phạt. Huống chi ta cũng không thấy đây là chuyện xấu. Phu quân của ngươi không thể viên phòng với ngươi, ta thay hắn hoàn thành. Ngươi nên cảm kích ta mới đúng, bằng không ngươi cả đời là gái lỡ thì!”

“Vị tiên sinh này thật đúng là da mặt dày! Phiền ngươi nói cho ta tôn tính đại danh? Ta muốn xem nụ hôn đầu tiên của Lăng Tuyết Mạn ta bị tên khốn kiếp nào cướp đi!” Lăng Tuyết Mạn cười châm biếm, sau đó biến thành cắn răng nghiến lợi!

Mà Mạc Kỳ Hàn nghe xuýt không thở nổi, hít một hơi thật sâu ổn định tinh thần, mới cắn răng nói: “Không nghĩ tới Tứ Vương phi không chỉ gan lớn còn là một nữ nhân thô tục không chịu nổi! Nụ hôn đầu tiên? Hừ! Thân của ngươi cũng là của ta. Ngoài ta, đời ngươi đừng mong có nam nhân thứ hai!”

“Ngươi khốn nạn! Đồ dâm tặc to gan lớn mật, bản thân mình hành động vô sỉ hạ lưu còn dám khinh bỉ bà cô ta thô tục? Ta nguyền rủa ngươi! Nguyền rủa ngươi ra cửa bị xe đụng chết! Ăn cơm bị nghẹn chết! Uống nước bị sặc chết! Lên giường bị nữ nhân lây bệnh hoa liễu chết!”

Lăng Tuyết Mạn trách móc một hơi chưa nghỉ, môi đỏ mọng lại bị nam nhân cuồng tình trên người dùng sức cắn một ngụm. Nàng không kịp kêu to, cằm lại bị bóp chặt, lực rất mạnh làm cho nàng có cảm giác cằm muốn nát, đau đến nước mắt tràn mi. Thanh âm ác độc trong đêm tối lại thâm trầm như quỷ mị đòi hồn lấy mạng, “Đây là hậu quả của việc ngươi nguyền rủa ta! Còn muốn lên giọng sao?”

“Không cần đại hiệp, ta sai lầm rồi”

Lăng Tuyết Mạn cố hết sức cầu xin tha thứ. Cảm giác được tay hắn dần dần buông lỏng, nàng thở hổn hển, chảy nước mắt, nhỏ giọng cầu khẩn: “Ngươi buông tha ta được không? Van ngươi, ngươi không cần cướp sắc. Trong Vương phủ này có rất nhiều báu vật, ngươi muốn lấy bao nhiêu thì lấy, được không?”

“Đại hiệp? Lấy báu vật?” Khuôn mặt lạnh lùng của Mạc Kỳ Hàn co rút khi nghe Lăng Tuyết Mạn nói, trong thanh âm vốn lạnh lùng mang theo một chút trêu tức, “Nha đầu, nhanh như vậy liền đổi xưng hô sao? Coi ta là kẻ cướp tiền vàng sao? Ha ha ngươi thật hào phóng, lấy tài sản của phu quân ngươi dâng cho ta à? Khi dễ ta sao? Nói cho ngươi biết, bản công tử hôm nay chỉ cướp sắc! Bất quá khuyên ngươi không nên chống cự! Bản công tử không thích nhất là nữ nhân dưới thân không động giống như một cái xác chết! Một khi tâm tình ta không tốt, trước hiếp sau giết là chuyện thường xảy ra!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.