Mèo Con Là Để Yêu Thương

Chương 20: Chương 20




Hàn Nặc Minh đột nhiên kéo tay tôi đi. Chắc là do cậu ấy không muốn đứng ở chỗ này quá lâu.

Hay là...chúng ta quay về nhà nghỉ đi! Tôi ấp úng nói.

Nói gì thế? Tôi hứa với cô rồi mà!

Nhưng...

Không nhưng nhị gì cả! Chuyện mẹ của 2 chúng tôi chỉ cần 2 chúng tôi giải quyết là đủ. Cô không cần phải xem như mình là người có tội! Hàn Nặc Minh nói, tay vẫn kéo tôi đi nhưng không quay đầu lại.

Tôi đành ậm ừ rồi để cậu ấy kéo đi. Nhưng đi được một lúc, cậu ta quay đầu lại, tôi không trông thấy nên đập đầu một phát vào lưng cậu ta.

Ui da! Tôi giật minh buột miệng.

Hàn Nặc Minh quay đầu lại, chưởng một cái vào đầu tôi khiến đầu tôi ngã ra đằng sau. Cũng may là tôi chống trụ tốt, chứ nếu không chắc ngã sóng soài ra mặt đất rồi.

Quên chuyện đó đi được không!? Suốt buổi chẳng nói câu nào! Cười một cái cho tôi!

???

Cậu ta bực mình vì chuyện đó hả?

Mà cũng đúng. Đi chơi với nhau mà im thin thít như thế này thì kì quá. Tôi cố nhoẻn miệng cười tươi một cái, hai con mắt cũng híp cả lại thì Hàn Nặc Minh gật đầu hài lòng.

Giờ cô đi trước! Để tôi xem khả năng định vị của cô tốt hay tệ đến cỡ nào!

!!! Bớ thần linh ơi! Ở đây chỗ nào cũng giống chỗ nào thì biết tìm đường sao chứ!?

Đúng là ác ma rồi cũng vẫn là ác ma, không bao giờ trở thành thiên thần được. Khổ thế chứ lị.

Tôi đứng chôn chân 1 chỗ. Nên đi bên này...hay đi bên kia!? Ôi trời ơi! Biết làm sao giờ!?

Đi đi chứ! Hàn Nặc Minh giục.

Tên này...thật muốn đánh cho một trận. Tôi có thể thấy rõ nụ cười đáng ghét đó của hắn đang hiện ra từ từ trên khóe miệng. Tức thế chứ lị. Thế là chẳng biết hướng nào ra hướng nào, tôi cứ đâm đầu mà đi thẳng.

Thế mà, còn chưa đi được một bước thì đã bị cậu ta giữ lại. Lẽ nào, là sai đường hả?

Bên kia! Hàn Nặc Minh thở dài chỉ hướng phía sau lưng tôi.

Quê thế chứ lị. Thế này thì còn mặt mũi nào mà nhìn cậu ta nữa chứ! Tôi cúi gằm mặt xuống rồi đi theo hướng cậu ta chỉ.

Này! Đợi tôi với! Cẩn thận lạc nữa bây giờ! Hàn Nặc Minh gọi với.

Ôi trời ạ! Nghe thế nào cũng biết là đang chế giễu tôi một cách ẩn dụ mà! Tức thế chứ!

Tôi đỏ hết cả mặt đi nhanh hơn nữa. Nhưng mà chưa đi được nổi 10 bước chân thì bị cậu ta giữ lại, sau đó là mất chưa tới 1 giây, cậu ta đã bế phốc tôi lên rồi chạy nhanh như cắt.

Cô đi như rùa thế kia thì đến bao giờ mới tới nơi!? Hàn Nặc Minh liếc xéo nhìn tôi, nở một nụ cười đáng ghét.

Hứ! Đồ đáng ghét! Thả tôi xuống! Tôi la lên.

Hả! Được bế đi thế này mà cũng không thích sao? Hay là cô định bắt tôi nhảy qua các cành cây thì cô mới hả dạ? Hàn Nặc Minh nhếch mép.

Đồ quái quỷ! Tôi đấm đấm vào ngực hắn.

Nếu như bình thường thì có lẽ hắn đã đánh tôi rồi, nhưng bây giờ, hai tay của hắn đều đang bận bế tôi, phải đấm thật nhiều thì tôi mới hả dạ.

Hàn Nặc Minh nhìn tôi đấm túi bụi vào ngực hắn, chẳng đau tẹo nào, ngược lại còn thấy hả hê vô cùng. Chẳng hiểu nổi tên này bị làm sao nữa. Thế là, đấm một hồi mà hắn chẳng có chút sắc thái gì gọi là đau đớn, tay tôi cũng mỏi nữa, thế là thôi, chẳng thèm đấm hắn nữa.

Sao thế? Lúc nãy đấm đánh hăng máu thế cơ mà!

Cậu thôi đi! Tôi nổi quạu.

Thế là Hàn Nặc Minh bật cười ra tiếng. Tôi lại thua cậu ta rồi.

Chạy một hồi trong rừng, cuối cùng hai chúng tôi cũng tới con đường có hàng đèn đường kiểu cổ hai bên đường. Nhanh vậy sao? Sắp tới công viên rồi!

Anh Nặc Minh, chị Y Nhi! Hai người tới rồi! Thịnh Nghi đứng ở cổng soát vé trông thấy tôi và cậu ta thì vui vẻ chào đón.

Vẫn là hai người cùng đi chung! Thằng bé cười tít mắt đưa vé cho hai chúng tôi.

Ôi trời! Có vẻ lúc nãy ra ngoài quên xem lịch rồi! Gì đâu mà có mỗi một buổi chiều cũng xui tới xui lui tới mấy lần.

Vẫn không đủ thời gian chơi bánh xe gió! Tôi chép miệng.

Chẳng phải tôi nói rồi sao? Chơi buổi tối mới vui! Cậu ta cũng chép miệng theo.

Đành vậy! Tôi quyến luyến nhìn chiếc bánh xe gió đang quay chầm chậm nhưng đều đều mà thèm muốn chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.