Mẹ Vị Thành Niên

Chương 4: Chương 4




“Này, đến biệt thự rồi!” Lâm Duyệt lớn tiếng nói, đem hết sức lực đưa hắn từ trong xe mang ra, thân mình hắn khỏe mạnh cao lớn, cô thì gầy yếu hơn nữa lại đói bụng hoàn toàn không có cách nào dìu hắn đi.

Thân mình người đàn ông vặn một cái, như một ngọn núi lớn dựa trên lưng cô mà đi.

“Ôi….ôi mẹ ơi!” ‘Phanh’ một tiếng, phía sau lưng Lâm Duyệt, thân thể hắn ép cô xuống đất. Trời ạ! Đây là cảm giác ở trời sập sao?

Bị đè tới mức không thở nổi, tay chân nàng vùng vẫy, đỏ mặt hét lên :

”Cứu mạng nha! Cứu mạng…..!” Ô….không ai tới cứu cô, cô cũng bị người đàn ông này đè chết, cùng hắn đi gặp Diêm Vương.

Người đàn ông thoáng cái khó khăn mở mắt ra, đôi mắt màu lam nhạt tỏa ra tia vui sướng, khóe môi gợi lên vui sướng, hướng cô lộ ra một nụ cười mơ hồ mà không thể thấy rõ, dịu dàng cười:

“Duyệt nhi……rốt cuộc em đã trở lại….”

Lâm Duyệt sửng sốt, hắn nói cái gì? Duyệt nhi? Làm sao hắn biết tên của cô? Hai tay vô thức sờ lên tấm thẻ trước ngực, trên đó không chỉ có lớp nàng học, còn có tên nàng…….

“Anh đè chết tôi rồi, anh…….mau xuống khỏi người tôi.” Lâm Duyệt tức giận mở miệng nói.

Khóe môi người đàn ông kia hơi giật giật, một câu cũng không nói ra được, khó khăn lắm mới có thể nhấc tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng phủ lên mặt cô, thân thể hắn đang run rẩy, tay cũng run rẩy.

Lâm Duyệt bị hắn chạm vào khiến tim đập liên hồi, sững sờ nhìn vào đôi mắt màu lam của hắn, đôi mắt đó thật giống màu nước trong suốt của Lưỡng Hồ (chỉ Hồ Bắc và Hồ Nam, Trung Quốc), gợn sóng, dường như có thể đem tất cả hồn phách của cô hút vào trong đó.

“Thiếu gia” một tiếng hét lên kinh hãi đem Lâm Duyệt từ trong mơ mộng trở về thực tại, cô ra sức đánh một quyền, không lưu tình chút nào nện vào mũi người đàn ông này, mắng

“Sắc lang!”

Bỗng người đàn ông trước mặt này tối sầm, đầu gục xuống, ghé đầu vào vai của nàng, nhưng chỉ một khắc sau được hai người đàn ông áo đen kéo ra. Lâm Duyệt không kịp phản ứng lại, nhóm người đã nhanh chóng hướng phòng trong đi đến.

Không hiểu gì cả! Lâm Duyệt từ dưới đất đứng lên, xoa xoa chỗ xương tay, chân bị đau. Nhìn quanh tòa nhà quỷ dị này một vòng, nơi này thật yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù, một bóng người cũng không có, vừa mới xuất hiện vài người áo đen lại cư nhiên giống quỷ đột ngột biến mất.

Lâm Duyệt không khỏi run lên, trong lòng một trận sợ hãi nổi lên. Cô xoay người chuẩn bị chạy trốn hết sức, đột nhiên phía sau vang lên tiếng của một người đàn ông:

“Tiểu thư, xin dừng bước”.

Đứa ngốc mới dừng bước! Lâm Duyệt ở trong lòng thầm kêu, ai biết bọn họ là loại người nào? Sẽ làm gì với cô? Nguy rồi, sẽ không phải vì cô biết chỗ của bọn họ, nên sẽ mang cô đi diệt khẩu chứ? Nghĩ đến đây cô không tự chủ được bước chân nhanh hơn.

“Tiểu thư, chỉ bằng đôi chân của cô không ra khỏi nơi này được đâu””. Người đàn ông ở phía sau lại lần nữa mở miệng, trong lòng Lâm Duyệt khiếp sợ, đúng rồi, lúc cô mới lái xe vào con đường ven biển, dọc đường đi không có một chiếc xe nào, vừa nhìn là biết đường của tư nhân.

Phút chốc xoay người, nghĩ mà sợ trừng mắt người áo đen. Người đàn ông thấy cô sợ hãi, mỉm cười nói:

“Tiểu thư, cô không cần sợ, chúng tôi rất cảm ơn cô đưa thiếu gia trở về, tôi sẽ phái người đưa cô xuống núi, nhưng……”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.