Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 31: Chương 31: Tưởng Tuệ bắt nạt Hạ Thần Hi




Lúc Hạ Thần Hi trở về, sắc mặt Tưởng Tuệ vô cùng khó coi, ánh mắt rơi vào trên môi của cô, chăm chú cắn răng.

"Linh Mộc tiên sinh nói muốn uống rượu, Hạ tiểu thư, cô bồi ông ấy uống.” Tưởng Tuệ nói.

Tiết Giai Vân trợn tròn mắt, Tưởng công chúa, cô thực sự là quá càn rỡ.

Cô cho rằng Hạ Thần Hi sẽ tức giận, ai biết Hạ Thần Hi mỉm cười, cười tươi như hoa, dùng tiếng Trung nói với Tưởng Tuệ, "Tưởng Tuệ, cô phải làm tú bà là quyền tự do của cô, tôi sẽ không.... ....”

"Cô..."

Đúng vào lúc này, cửa ghế lô bị đẩy ra, Đường Bạch Dạ nghênh ngang tiến vào.

"Linh Mộc tiên sinh, đã lâu không gặp."

"Đường tiên sinh, đã lâu không gặp, đã lâu không gặp..."

"Đường, anh thế nào qua đây ?" Sắc mặt Tưởng Tuệ khó coi, hung hăng liếc mắt trừng Hạ Thần Hi một cái.

Hạ Thần Hi mắt nhìn mũi, mũi nhìn mắt, thờ ơ.

Ánh mắt Đường Bạch Dạ lành lạnh đảo qua Tưởng Tuệ, thấy trong lòng Tưởng Tuệ rùng mình một cái.

"Âu tổng, Trần tổng muốn cùng Linh Mộc tiên sinh nói chuyện làm ăn, không biết Linh Mộc tiên sinh có hứng thú hay không??."

...

Linh Mộc bị Đường Bạch Dạ mang đi.

Hạ Thần Hi thở phào một cái, xem ra cô thắng, Đường Bạch Dạ quả nhiên giúp cô.

Linh Mộc đi, các cô tản đi.

Tiết Giai Vân vỗ ngực, "Nguy hiểm thật, may mắn Đường đại thiếu đem Linh Mộc tiên sinh mang đi, nếu không hôm nay thế nào thu thập tàn cục."

"Tưởng Tuệ thực sự là quá ác độc, Thần Hi, cậu cũng thật mạnh mẽ, dám nói chuyện như vậy với cô ta.”

"Chỉ là Đường đại thiếu làm sao biết Linh Mộc tiên sinh ở đây?"

...

Hạ Thần Hi cũng không có nhận nói, Tiết Giai Vân nghĩ đưa cô về nhà, Hạ Thần Hi khéo léo từ chối, vô cùng bất tiện, mặc dù cách đường hầm không xa, luôn luôn cách một đoạn

Trên taxi, cô đã buồn ngủ.

Rượu bắt đầu có tác dụng, dễ dàng nhìn thấy nhất là trên mặt, Hạ Thần Hi đã say.

Xe rất nhanh đến của nhà trọ cảnh biển, Hạ Thần Hi xuống xe, đi bộ lảo đảo.

Vừa mới đi vài bước, chợt bị người dùng lực nắm vai kéo trở về, cô vừa mới ngửi thấy được mùi nước hoa Estee Lauder trên người Tưởng Tuệ, trên mặt truyền đến nóng bừng đau.

"Tiện nhân!" Tưởng Tuệ mắng, cô đánh cho nặng, Hạ Thần Hi vốn đi bộ, bị cô ta đánh như vậy, thiếu chút nữa té ngã.

Người còn đứng không vững, Tưởng Tuệ lại hung hăng đánh cô một bạt tai.

Hai má cấp tốc sưng lên

"Hạ Thần Hi, cô thiếu đàn ông sao? Tại sao lại muốn quyến rũ Đường?”

"Tôi cảnh cáo cô, cách xa Đường một chút, bằng không, tôi sẽ khiến cô thân bại danh liệt!"

Tưởng Tuệ giận, vẻ mặt đố kị, kiêu ngạo.

Hạ Thần Hi bưng khuôn mặt bị đánh, em gái ngươi, lực tay của người phụ nữ này thật không nhẹ, khóe miệng của cô, đoán chừng sẽ chảy máu.

"Tưởng Tuệ, cô phát điên cái gì?"

"Tiện nhân, cô còn có mặt mũi hỏi, tôi nhìn thấy cô ở trong hành lang quyến rũ Đường, cô thực sự là không biết liêm sỉ, buồn nôn đến cực điểm."

Tưởng Tuệ giận, cô cùng Đường Bạch Dạ gặp gỡ nhiều năm như vậy, trải qua bao nhiêu chuyện, Đường Bạch Dạ đãi cô vô cùng ôn nhu, lại chưa từng có hôn cô.

Đường Bạch Dạ chưa từng có hôn qua bất luận kẻ nào.

Cô cho rằng, Đường Bạch Dạ yêu Lâm Tình, người mà không ai thay thế được.

Lâm Tình chết, cô không cùng người chết tính toán.

Không nghĩ tới hôm nay cô nhìn thấy Đường Bạch Dạ hôn Hạ Thần Hi.

Cô đố kỵ phát cuồng.

Hạ Thần Hi lạnh lùng cười, hai má sưng đỏ, nhếch nhác, nhưng mà, trên người lại lộ ra một cỗ khí thế khó có thể nói được.

"Tưởng Tuệ, cô coi Đường Bạch Dạ là bảo bối, tôi chỉ coi anh ta như cỏ, anh ta chủ động dán lên tôi cũng không muốn, đừng nghĩ rằng người nười cũng như cô coi anh ta là bảo bối.”

"Cô không quản được đàn ông của mình, đó là cô không có bản lĩnh, đứng đến oán trách người khác.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.