May Mắn Gặp Được Em

Chương 2: Chương 2




Ăn xong, Lương Tranh đi ra phòng khách.

Chú Chu đang ngồi ở ghế sofa đơn bên phải.

Chu Ngữ Chức đang gọt táo,hỏi Lương Tranh: “Ngày mai con định đi đâu vậy Tranh Tranh?”

Lương Tranh nhu thuận ngồi trên sofa, nói: “Con muốn đi xem quốc kỳ.”

Khi cô vừa nói xong, Chu Húc đang ngồi trên chiếc ghế sofa bên trái bỗng nhiên ngước mắt lên,nhìn cô một cái.

Không nhìn ra cảm xúc gì trong mắt Chu Húc, Lương Tranh có chút hoang mang. Cô đã nói gì sai sao?

“Xem quốc kỳ cũng rất tốt,xem xong thuận đường đi Tử Cấm Thành.” Chu Ngữ Chức nói xong, nhìn về phía Chu Húc, “A Húc,ngày mai con đưa Tranh Tranh đi.”

Chu Húc khẽ cau mày. Anh ngẩng đầu nhìn Lương Tranh, lại nhìn về phía mẹ. “Người người chen lấn đông đúc,còn có thể nhìn thấy cái gì?”

Chu Ngữ Chức nói, “Cho nên hai đứa đi sớm một chút a,chiếm được vị trí tốt.”

Bà nói tiếp:“Bất quá mùa hè mặt trời mọc từ sáng tinh mơ,đoán chừng hai đứa phải dậy sớm.”

Chu Ngữ Chức ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường,đã gần điểm mười hai giờ. Bà vội gọt rồi đưa quả táo trong tay cho Lương Tranh. “Muộn quá rồi,hai đứa mau lên lầu ngủ đi,không mai lại không dậy được“.

Lương Tranh gật đầu: “Con đi nghỉ ngơi trước đây,chú và dì cũng nghỉ ngơi sớm một chút a“.

Lương Tranh đi theo Chu Húc lên lầu,khi đến phòng cô,anh nói: “Ba giờ dậy.”

Lương Tranh sửng sốt, quay đầu nhìn Chu Húc, anh đã đẩy cửa bước vào phòng.

Lương Tranh cả đêm không ngủ được mãi cho đến rạng sáng thì mới ngủ được một chút.Đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên,Lương Tranh giật mình tỉnh lại tắt báo thức. Sợ Chu Húc đợi, cô nhanh chóng rời khỏi giường và lao vào phòng tắm rửa mặt.

Lương Tranh còn tưởng rằng tác phong của mình đã nhanh lắm rồi, kết quả khi xuống lầu,cô phát hiện Chu Húc đang đợi cô.

Anh ngồi dựa lưng vào ghế sofa, khoanh tay trước ngực, đầu cúi xuống, mắt nhắm nghiền, như đang ngủ.

Ba giờ sáng,bên ngoài trời vẫn còn tối,Lương Tranh có chút xấu hổ.

Cô đứng bên cạnh, khẽ cúi xuống,nhẹ giọng gọi: “Chu Húc?”

Chu Húc lúc này mới mở mắt ra,nhìn cô một cái.

Rồi anh đứng dậy khỏi ghế sofa, đi thẳng ra ngoài.

Ra đường vào giờ này,trên đường cũng chưa có người,cả thành phố trở nên yên tĩnh.

Trong xe cũng im lặng,Lương Tranh cảm thấy hơi khó chịu. Cô nhịn không được nghiêng đầu nhìn Chu Húc mấy lần. Cô muốn nói chuyện, nhưng lại sợ rằng Chu Húc nghĩ cô ồn ào,lại nhẫn nhịn,cuối cùng một câu cũng không dám nói.

Đến quảng trường, Lương Tranh sợ ngây người.

Wao... rất nhiều người.

Theo bản năng, cô quay sang nhìnChu Húc,Chu Húc liếc nhìn cô một cái,giống như đang nói: “Nghĩ gì vậy?”

Lương Tranh: “...”

Lương Tranh đứng xếp hàng trong đám đông. Qua một lúc, vẫn là nhịn không được hỏi Chu Húc, “Khi nào cờ được kéo lên vậy?”

Chu Húc nhìn thẳng về phía trước,không nhìn cô, khẽ nói, “Mặt trời mọc“.

Năm giờ sáng, mặt trời từ từ mọc lên phía đường chân trời, đội bảo hộ quốc kỳ từ tháp đi ra cổng thành.

Quá nhiều người, Lương Tranh đứng trong đám đông, lắng nghe quốc ca, nhìn lá cờ tổ quốc đang chậm rãi được kéo lên, nội tâm bỗng dâng lên cảm xúc nhiệt huyết khó diễn tả thành lời. Sau khi quốc kỳ được kéo lên, đám đông dần dần giải tán.

Lương Tranh vẫn đứng đó, nhìn lá cờ một lúc. Khi quay đầu lại, cô thấy Chu Húc đang đứng ở đằng xa và đôi mắt anh cũng đang nhìn về hướng quốc kỳ.

Tựa hồ nhận thấy ánh mắt của cô, anh hướng cô liếc mắt một cái,trong mắt vẫn lãnh đạm như cũ,không có biểu tình gì,rồi xoay người đi.

Trời đã sáng,quảng trường gió rất lớn. Lương Tranh vội vàng đuổi theo Chu Húc, nói: “Anh có đói không? Chúng ta đi ăn chút gì đó đi?”

Chu Húc không trả lời cô,liền đi về phía trước.

Ngày hôm qua Lương Tranh cũng hiểu một chút tính cách của Chu Húc,chính là không thích nói chuyện,thích im lặng.

Đại khái cũng không phải nhằm vào cô, cô phát hiện anh ở nhà cũng không nói chuyện nhiều. Tối hôm qua lúc cô cùng nói chuyện phiếm với dì và chú Chu, anh chỉ ngồi ở một bên xem điện thoại, giống như mọi thứ bên ngoài không liên quan gì đến anh.

Ăn xong bữa sáng,vẫn còn sớm.

Bảo tàng Tử Cấm Thành chưa mở cửa. Lương Tranh muốn đi dạo xung quanh trước, nhưng Chu Húc đang dựa vào một chiếc ghế trong quán cà phê để xem điện thoại di động,không có ý định di chuyển.

Sáng sớm nên có rất ít người trong quán, và còn có tiếng nhạc nhẹ nhàng đang vang lên, khiến bầu không khí trong quán trở nên yên tĩnh và thoải mái.

Chu Húc không đi, Lương Tranh cũng không dám thúc giục anh.

Cô hoàn toàn không biết nên đi đâu, hơn nữa cô mù đường, vì vậy cô không dám đi bộ xung quanh.

Đành phải ngồi xuống chơi điện thoại.Sau một lúc,nghịch điện thoại đủ rồi,cô liền bắt đầu chụp ảnh.

Cô chụp mọi thứ,từ khung cảnh bên ngoài cửa sổ, chú mèo con trên bậu cửa sổ đến kệ sách trong quán cà phê, cốc cà phê...

Lương Tranh chụp không biết chán. Tâm tình vô cùng vui vẻ thưởng thức một đống ảnh vừa chụp,lúc ngẩng đẩu lên,cũng không chú ý nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kinh diễm. Chu Húc khẽ cúi đầu xuống, dựa lưng vào ghế, nhìn điện thoại.

Mặt trời buổi sáng chiếu qua cửa sổ, rơi vào trên người anh. Cả người anh như đắm chìm trong một quầng sáng vàng nhạt, đặc biệt hấp dẫn.

Lương Tranh sửng sốt vài giây, vô thức giơ điện thoại lên, chụp lại cảnh đó.

Khi cô nhấn nút chụp, Chu Húc tựa hồ phát hiện, đột nhiên ngước mắt,nhìn về phía cô.

Vì thế, bức ảnh liền chụp đúng khoảnh khắc Chu Húc giương mắt nhìn cô.

Anh nhìn cô chằm chằm, đôi mắt tối sầm lại, Lương Tranh và anh cùng nhìn nhau, nhịp tim đập nhanh không thể giải thích được.

Cô theo bản năng đặt điện thoại trước ngực. “... Tôi không chụp anh.”

Chu Húc nhìn cô chằm chằm, đôi mắt anh không dao động, lạnh lùng nói, “Xóa đi.”

Lương Tranh: “...”

Bức ảnh này được chụp rất đẹp,xóa đi thật quá đáng tiếc. Lương Tranh có chút luyến tiếc. Cô nói, “Ảnh chụp rất đẹp. Tôi gửi nó cho anh nhé.”

“Xóa.”

Biểu cảm cùng giọng điệu khó chịu,hoàn toàn không cho thương lượng, Lương Tranh gật đầu xóa bức ảnh.

Sau khi xóa xong, cô đưa điện thoại của mình trước mặt Chu Húc,nói: “Xóa rồi.”

Chu Húc liếc nhìn cô thay vì nhìn vào điện thoại di động, rồi nói: “Đi“.

Dứt lời liền đứng dậy,đến bàn thu ngân tính tiền.

Lúc đến Tử Cấm Thành, đã có nhiều người.

Lương Tranh lần đầu tiên đi ra ngoài chơi, khó tránh khỏi hưng phấn. Khi vào trong, cô phấn khích chạy đi thuê một hướng dẫn viên.

Cô nhìn hướng dẫn viên giải thích, quay đầu lại hỏi Chu Húc: “Chu Húc,anh có muốn một người hướng dẫn viên không?

“Không cần.” Nói xong liền đi

Lương Tranh nhanh chóng chạy theo, ai ngờ Chu Húc đột nhiên dừng lại, cô suýt nữa đụng vào lưng anh, sợ tới mức kêu nhỏ một tiếng, và nhanh chóng lùi lại hai bước.

Chu Húc quay lại hỏi cô: “Cô có số của tôi không?”

Lương Tranh nhìn anh: “Là anh ngày hôm qua gửi tin nhắn cho tôi ở sân bay đúng không? Tôi còn.”

Cô vừa nói xong,liền nghe Chu Húc nói: “Tôi tìm một chỗ để đợi cô. Gọi cho tôi khi cô dạo chơi xong.”

Lương Tranh sửng sốt một chút, rồi gật đầu, “OK.”

Chu Húc nhìn cô, gật đầu rồi quay vào trong.

Lương Tranh không ngốc, nhìn ra được nếu không phải dì Chu yêu cầu,Chu Húc không có khả năng nguyện ý đưa cô đi.

Tính cách của anh lãnh đạm,khiến cho anh đưa một cô gái đi ra ngoài chơi cũng quả thật anh rất cố gắng.

Cô không muốn làm phiền mọi người, nhưng dường như cô đang cảm thấy phiền toái.

Cô cúi đầu thở dài.

Vừa đi vào trong, có một dì cầm máy ảnh đi tới,cười hỏi: “Cô gái, cô có thể chụp ảnh cho chúng tôi được không?”

“Dạ được.” Lương Tranh nhận lấy máy ảnh, ngay lập tức vui vẻ trở lại.

Tử Cấm Thành rất rộng lớn. Lương Tranh đi theo hướng dẫn viên,vừa xem vừa thưởng thức mọi chỗ.

Cô chụp rất nhiều ảnh.Nhưng chưa ai chụp ảnh cho cô, vì vậy cô nhờ người đi đường chụp giúp,mọi người đều rất tốt và thân thiện

Lương Tranh đi một mình cũng rất vui vẻ. Gần mười hai giờ, cô đến nhà ăn ở Tử Cấm Thành và gọi Chu Húc. Điện thoại reo hai lần,Lương Tranh hỏi: “Chu Húc, anh có muốn ghé qua đây ăn cơm không? Tôi đang ở nhà ăn bên này?”

“Không cần.”

“Ah?Vậy anh ăn cái gì?”

“Cô ăn một mình đi, đừng lo cho tôi.”

Lương Tranh sửng sốt,gật đầu, “Được rồi,tôi ăn một mình vậy.”

“Ừ.” Bên kia lên tiếng rồi cúp điện thoại.

Lương Tranh đi đến nhà ăn để ăn trưa,ăn xong cô đi dạo xung quanh các cửa tiệm,liền nghĩ trước khi về phải mua chút quà lưu niệm.

Ở Tử Cấm Thành cả ngày,Lương Tranh thực sự thích nơi này.Các di sản lịch sử trong bức tường cung điện màu đỏ này không thể so sánh ở bất cứ đâu.

Hơn bốn giờ chiều, Lương Tranh gọi cho Chu Húc,nói rằng cô đang đi dạo xung quanh.

Chu Húc nói: “Ở cửa ra đợi tôi.”

“Ừm.”

Lương Tranh đứng đợi một lúc ở cổng thành phía bắc,không bao lâu sau thì Chu Húc đi tới.

Đối diện cổng thành là công viên Cảnh Sơn.

Lương Tranh thực sự muốn đi. Cô vô thức ngước nhìn Chu Húc.

Chu Húc đúng lúc cúi đầu,liền chạm phải ánh mắt của cô.

Anh trầm mặc hai giây, hỏi: “Muốn đi?”

Đôi mắt của Lương Tranh sáng lên, “Có thể đi không?”

Chu Húc là một người rất chán ghét sự phiền toái, nhưng dù sao Lương Tranh cũng là khách.

Anh đưa cô đến công viên Cảnh Sơn,vừa đúng 6 giờ,Chu Ngữ Chức gọi điện thoại đến: “Các con đi chơi xong chưa?Đến chỗ nào rồi?”

“Đang trên đường về.” Chu Húc lái xe,giọng điệu lạnh nhạt.

Chu Ngữ Chức nói: “Trở về vừa đúng lúc,mẹ vừa mới đặt được một nhà hàng rất ngon,mang Tranh Tranh đến ăn vịt nướng.Khoảng bao lâu nữa thì tới nơi?”

“Hai mươi phút.”

“Được rồi, đợi các con.”

Về đến nhà, Chu Húc lái xe vào sân.

Chu Ngữ Chức nghe bên ngoài có tiếng đỗ xe,từ trong phòng bước ra.

Xe dừng,Lương Tranh ra khỏi xe trước.

“Dì.” Lương Tranh thấy Chu Ngữ Chức đi ra,liền tiến về phía trước.

Chu Ngữ Chức bước xuống hai bước, dẫn Lương Tranh vào trong nhà,cười hỏi: “Thế nào? Hôm nay chơi có vui không?”

“Vui lắm ạ.” Lương Tranh mỉm cười ngọt ngào,kể cho Chu Ngữ Chức nghe hôm nay mình đã đi những đâu.

Chu Húc đỗ xe, bước vào nhà,đi qua ghế sofa cũng không dừng lại,trực tiếp đi lên lầu.

Chu Ngữ Chức vội quay lại nói với anh”Chốc nữa cùng đi ăn cơm.”

Chu Húc không dừng lại,cũng không quay đầu,nói: “Không đi,có việc”

~~~

Chương 3 is coming...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.