Mau Xuyên Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 438: Chương 438: Ngoài ý muốn, Lâm Nguyệt Cẩm chết




Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu, Bạch Lạc, RED

Ánh Hàn nhếch khóe miệng cười ngả ngớn, lười nhác hỏi: “Thôi Tình hương cũng bỏ?”

Nhạc Thạch đáp: “Đã bỏ Thôi Tình hương, người cũng dẫn đi. Chờ thị vệ kia phát hiện không ổn đã không còn kịp nữa, chuyện nên làm hai người trong phòng đều làm xong.”

Ánh Hàn nghe thế, nhảy xuống từ lưng y, dạo bước khoan thai về phòng, trên đường thậm chí còn ngâm nga vui sướng cười khẽ.

Nhạc Thạch:...

Công tử có vẻ đang rất vui.

Từ trước tới nay công tử bảo gì y làm đó, không nói hai lời. Không nghĩ tới lần này lại tra được Thập Bát hoàng tử.

Thập Bát hoàng tử kia, không ai rõ hơn y, chỉ là tên giả mạo.

Nếu không phải Thập Bát hoàng tử phái người âm thầm tìm hiểu Tiếu Dao bị công tử phát hiện, công tử sẽ không tra rõ thân phận đối phương, càng không biết Lâm tiểu hầu gia đang ngầm theo dõi Thập Bát hoàng tử. Thập Bát hoàng tử này cũng tự tìm đường chết, đi chỗ nào chẳng được, lại một hai phải đòi đến hoa lâu như Túy Hương Các. Đây chẳng phải tạo cơ hội cho Lâm Nguyệt Cẩm thừa nước đục thả câu ư?

“Công tử, sao người biết Lâm Nguyệt Cẩm mưu đồ quấy rối Thập Bát hoàng tử ạ?” Nhạc Thạch chạy vội theo, khiêm tốn thỉnh giáo.

Ánh Hàn cười nhạo: “Lòng người. Loại người bụng dạ hẹp hòi, tàn nhẫn ác độc như ả, ta liếc cái là thấu. Thứ phế vật này tìm mấy ả ghê tởm muốn cho Tiếu phu quân tận mắt nhìn ta bị làm bẩn, còn không phải vì để Tiếu Dao ghét bỏ ta sao. Ả không thể nhìn Tiếu Dao sống tốt, lại chỉ có thể xả giận lên ca nhi bên người nàng ấy. Phế vật kiểu này kiểu gì cũng chết, sớm hay muộn thôi.”

Nhạc Thạch nghĩ nghĩ, lại thấp giọng dò hỏi: “Công tử, mấy kẻ bắt cóc lần trước...”

Ánh Hàn cười thực sáng lạn, tựa như một đứa bé ngây thơ. Hắc xoay xoay cổ, giương giọng: “Đương nhiên là ta giết.”

Nhạc Thạch sợ tới mức thiếu chút che miệng hắn.

“Ta vốn còn định đập nhừ thân dưới mấy ả, tiếc là không có thời gian, nên chỉ có thể một đao lấy mạng.” Ánh Hàn tiếc nuối than nhẹ.

Nhạc Thạch:...

Người đập ả cầm đầu be bét, tay cũng nát nhừ, người nên thấy đủ đi.

Lại nói, lần này Thập Bát hoàng tử cũng xui xẻo. Tuy chuyện năm đó không liên quan đến gã, nhưng ai bảo gã dám mơ ước Tiếu Dao. Qua nhiều năm rồi, công tử đã chẳng thèm nghĩ đến việc nhận tổ quy tông nữa, thế nhưng đang yên đang lành Thập Bát hoàng tử lại tự chọc vào.

Ánh Hàn đi đằng trước không biết nghĩ đến cái gì bỗng khựng lại, tâm trạng đột nhiên không tốt, giọng lạnh căm căm: “Nhạc Thạch này, Tiếu Dao hẳn không có ý gì với Thập Bát hoàng tử chứ?”

Thần kinh Nhạc Thạch căng ra, trả lời: “Công tử, người lo xa rồi. Người biết hết mấy động tác nhỏ của tiểu thư Tiếu Dao mà, người thả tin là Tiếu tiểu thư.”

Ánh mắt Ánh Hàn hơi trầm xuống, nói: “Thế nên ngươi không thấy kỳ lạ sao? Mấy thủ hạ phế vật của nàng thì tra được cái gì? Vì vậy nàng không biết đối phương là Thập Bát hoàng tử. Nhưng nếu không biết thân phận đối phương, nàng lại cố ý thả tin cho Lâm Nguyệt Cẩm ngu xuẩn, nói đối phương là tình nhân của nàng. Để làm gì?”

Nhạc Thạch nghe hai chữ “tình nhân” nhẹ nhàng bay bổng, không khỏi nuốt nước miếng: “Có lẽ Tiếu tiểu thư chỉ cảm thấy thân phận người nọ không tầm thường, muốn cho Lâm Nguyệt Cẩm ăn mệt? Mấy ngày nay Tiếu tiểu thư tốt với công tử, mọi người đều chứng kiến. Ngài ấy chỉ chung tình với công tử, sao có thể coi trọng ca nhi khác.”

Ánh mắt Ánh Hàn hơi đổi. Hắn dừng cạnh khóm mẫu đơn, vươn tay ngắt một đóa nở rộ đỏ thẫm, nhìn chằm chằm vào nó, cong miệng nói: “Dù Tiếu Dao có để mắt ca nhi khác thật cũng chẳng sao, ngắt rơi là xong rồi không phải sao?”

Nhạc Thạch: Sao bỗng dưng thấy lạnh căm căm thế này?

***Truyện được edit và đăng duy nhất tại wattpad Padu_C***

Thư phòng, Nam Tầm đang đề bút viết văn, chợt nghe Tiểu Bát thở dài: “Tầm ới, giá trị hắc hóa đại Boss lại tăng 2 điểm rồi.”

Gần đây đại Boss cứ hắc hóa, Tiểu Bát cũng say.

Mẹ nó đồ ngu nào chọc đại Boss? Ban đầu trong phủ có vài kẻ nói xấu sau lưng hắn, nhưng từ khi Tiếu phu quân phạt đánh vài tên, đã không ai dám khua môi múa mép nữa. Ngày thường đại Boss cũng cửa lớn cửa nhỏ chẳng ra, cho nên đến cùng giá trị hắc hóa từ đâu mà có?

Tiểu Bát thật lòng cảm thấy, nó không thể lười biếng nữa. Nó phải nhìn chằm chằm đại Boss và Nhạc Thạch từng phút từng giây mới được. Hai người này khẳng định đang ngấm ngầm làm gì đó.

Nam Tầm vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều, nói: “Thật là, ngủ gật cũng có thể tăng hắc hóa. Không phải Hàn Hàn gặp phải ác mộng chứ?”

Nghĩ vậy, nàng lập tức buông bút trong tay, quyết định đi xem tiểu yêu tinh.

Tiểu Bát nói ngay tức khắc: “Nếu ngươi còn chân trong chân ngoài thế nữa, cha mẹ ngươi mà biết thì người bị ghét sẽ là tiểu yêu tinh nhà ngươi đó. Nhìn mà làm đi ha.”

Chân Nam Tầm vừa thò ra một nửa liền rụt lại.

Nam Tầm chăm chú xoay bút, chợt hỏi: “Tiểu Bát, hai ngày nay ta bảo ngươi để ý động tĩnh bên Lâm Nguyệt Cẩm, sao rồi?”

Tiểu Bát cười hắc hắc: “Như ngươi dự đoán, ả ngớ ngẩn này quả nhiên cho rằng Thập Bát hoàng tử là tình nhân của ngươi, nảy ý xấu với Thập Bát hoàng tử, hai ngày nay chuẩn bị tùy thời hành động. Ngươi từ từ ha, để ta xem tiến triển đến đâu rồi.”

Thế là mới nhìn một cái, Tiểu Bát đã không nói nên lời.

“Đờ mờ! Đờ cmn mờ! Không hay rồi Nam Tầm, Thập Bát hoàng tử bị Lâm Nguyệt Cẩm đè! Vừa rồi gia xem thử, hai người này đang điên loan đảo phượng, Thập Bát hoàng tử còn rất thích ý hưởng thụ, hình ảnh rất chi là đen tối. Sau đó “đùng” một phát, thị vệ của Thập Bát hoàng tử phá cửa chạy vào, lôi Lâm Nguyệt Cẩm trên người Thập Bát hoàng tử ra, cầm kiếm chém xuống. Xong, ngươi đoán tiếp xem?”

Nam Tầm đần mặt, trong đầu toàn là hai chữ “bị đè“.

Tiểu Bát nói: “Lâm Nguyệt Cẩm chết thẳng cẳng, bị thị vệ của Thập Bát hoàng tử một nhát chọc chết.”

“Đờ mờ!” Nam Tầm đứng phắt dậy: “Sao lại thế này? Đã nói ghẹo thôi mà? Sao lại bị đè? Không phải ngươi nói cạnh Thập Bát hoàng tử có thị vệ trâu bò lắm à? Tiếu Dao ở nguyên thế giới ghẹo trai không thành còn bị thị vệ này đánh cho suýt tàn phế mà?”

Tiểu Bát: “Ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai? Lâm Nguyệt Cẩm lại không phải Tiếu Dao, chuyện này sao giống nhau được. Gia chỉ mong chút khác biệt nho nhỏ này đừng thay đổi cả chủ tuyến khí vận tử. Chắc là không bị ảnh hưởng đâu.... nhỉ?”

Nam Tầm khiếp sợ một hồi dần bình tĩnh lại. Nói thật, tuy nàng chả có hảo cảm gì với Thập Bát hoàng tử, nhưng cũng chỉ muốn lợi dụng hắn giải quyết Lâm Nguyệt Cẩm mà thôi. Ai bảo Lâm Nguyệt Cẩm đụng phải vảy ngược của nàng trước? Nàng chưa từng ngờ Thập Bát hoàng tử sẽ thật sự bị hiếp, chuyện này làm tâm trạng nàng khá phức tạp.

Mà càng không nghĩ tới là, Lâm Nguyệt Cẩm sẽ bị thị vệ giết tại chỗ. Kiểu chết còn qua loa như thế, khác xa tưởng tượng của nàng a a a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.