Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược

Chương 8: Chương 8: Vả Mặt Chân Ái Bạch Liên Hoa Vườn Trường (7)




“Cô……” Bị câu nói bưu hãn của Ngô Tuyết Lan khiếp sợ đến Lãnh Phong trong khoảng thời gian ngắn nói không nói ra lời, này vẫn là Ngô Tuyết Lan anh biết kia sao?

“Sao? Anh muốn nói tôi thay đổi?” Ngô Tuyết Lan một giây xem thấu tâm tư Lãnh Phong, nhịn không được châm chọc.

“Có câu nói nói rất đúng, đời người ai chẳng từng yêu mấy tên tra chứ? Bây giờ tôi tỉnh ngộ không được sao?” Ngô Tuyết Lan đem tức giận của mình trút ra, chết tiệt không nên đến trêu chọc tôi.

“A Phong, chuyện này không trách Ngô tiểu thư, là em sai.” Bạch Thanh Thanh im lặng không hé răng rốt cuộc mở miệng, vươn tay kéo góc áo Lãnh Phong.

Lãnh Phong mặt càng thêm lạnh, ánh mắt nhìn Ngô Tuyết Lan lạnh buốt lòng người, đối phương lại không hề phản ứng.

Lãnh Phong đen mặt rốt cuộc bại trận, trong lòng hạ quyết tâm muốn giải trừ hôn ước với Ngô Tuyết Lan, cho rằng bộ dáng này là có thể khiến cho tôi chú ý sao? Nằm mơ!

Bạch Thanh Thanh từ sắc mặt Lãnh Phong nhìn ra được manh mối, buông xuống tóc mái chặn đáy mắt thâm sắc của cô ta, khóe miệng không khống chế được giơ lên, có thể thấy được tâm tình rất tốt.

Nhanh thôi. Ngô Tuyết Lan, cho dù mày là vị hôn thê của A Phong cũng không thay đổi được cái gì, lòng của A Phong đang trên người tao, mày căn bản đoạt không lại tao.

Ngô Tuyết Lan hiện tại còn không biết ý tưởng của hai người này, nếu mà biết được chỉ sợ là muốn hộc máu, đầu óc hai người kia thật là không giống với người thường, làm cô thiếu chút nữa hold không được nha!

“A Phong, anh giận ư?” Bạch Thanh Thanh sợ hãi mà lôi kéo góc áo Lãnh Phong, trong ánh mắt thủy quang mờ mịt.

“Không có.” Nói không tức giận là giả, chính là nhìn bộ dáng bạn gái nhút nhát sợ sệt, Lãnh Phong lại nhiều lửa giận cũng phát không ra, chỉ hóa thành một tiếng thở dài.

Sủng nịch duỗi tay xoa đầu Bạch Thanh Thanh, Thanh Thanh đơn thuần thiện lương như thế, anh ta cần gì phải trách cô chứ? Mấy chuyện phiền lòng này vẫn nên giao cho anh ta đi xử lý đi!

Thanh Thanh của anh ta chỉ cần tránh dưới cánh chim của anh ta là tốt rồi, Ngô Tuyết Lan linh tinh phiền toái đều hẳn là giao cho đàn ông giải quyết.

Huống chi chuyện từ hôn thế này nói cho Thanh Thanh, cô ấy sẽ áy náy, mà Ngô Tuyết Lan không đáng để Thanh Thanh áy náy.

“Thanh Thanh, sau này em đừng tiếp xúc với Ngô Tuyết Lan, em chỉ cần tin tưởng anh, tất cả giao cho anh là được.” Lãnh Phong ngửi mùi hương trên tóc Bạch Thanh Thanh, thỏa mãn thở ra.

“Được.” Bạch Thanh Thanh nước mắt lưng tròng, gật đầu không nói chuyện nữa, thần sắc trong mắt chợt lóe.

Ý những lời này của A Phong, dường như là muốn từ hôn với Ngô Tuyết Lan, này với cô ta mà nói là tin tức tốt nhất.

Ngô Tuyết Lan cũng không biết âm mưu của Lãnh Phong, chỉ là hôm nay Lãnh Phong sắc mặt thật không đẹp, xem ra là không tốt lành gì, chẳng qua cô không sợ là được.

Chỉ là Ngô Tuyết Lan không nghĩ tới, Lãnh Phong còn chưa kịp kiếm chuyện, bà Lãnh đã ra dẫn đầu hành động.

“Bác Lãnh, hôm nay bác tìm con tới không chỉ là mời con uống cà phê chứ!” Ngô Tuyết Lan uống xong một ngụm cà phê liền đặt sang một bên, khoanh tay nhìn quý phụ nhân ra vẻ ưu nhã đối diện.

Cô vẫn không thích hương vị chua xót của cà phê lắm, không phải không quen mà là thuần túy không thích. Sinh mệnh Tuyết Lan tuy rằng ngắn ngủi, nhưng có gì cô chưa từng chịu đựng đâu? Chút chua xót này cô vẫn còn chịu được.

Cuối cùng chờ được Ngô Tuyết Lan mở miệng trước, bà Lãnh có loại cảm giác thả lỏng khẩu khí, việc này tuy rằng là bà ta mở đầu, nhưng bà ta không muốn để mình quá mức bị động, nên mới luôn bưng cái giá chưa nói, giờ cuối cùng thì tốt rồi.

“Tuyết Lan à, bác là thật lòng thích con.” Nghe được lời này Ngô Tuyết Lan nhướng mày không nói chuyện, thích hay không thích cô cũng chẳng quan tâm, cô để ý chính là âm mưu tiếp theo của bà Lãnh.

“Cảm ơn bác gái yêu thích.” Ngô Tuyết Lan duỗi tay quấy cái muỗng, như là không chút để ý lại tựa như suy nghĩ sâu xa.

Bà Lãnh đắm chìm trong suy nghĩ của mình không thấy hành động của Ngô Tuyết Lan, trước kia Ngô Tuyết Lan thường xuyên lấy lòng bà, bà nói gì nghe nấy, so sánh với Bạch Thanh Thanh cũng là không hơn không kém, nhưng lại thỏa mãn tâm hư vinh của bà ta.

“Chỉ tiếc A Phong nó không hiểu chuyện, bị Bạch Thanh Thanh câu hồn đi mất, muốn từ hôn, bác làm mẹ cũng không ngăn cản được.” Bà Lãnh lấy khăn tay ra xoa xoa khóe mắt không có nước mắt, dư quang lại nhìn động tĩnh của Ngô Tuyết Lan.

“Bác gái, cháu và A Phong có duyên không phận.” Lời nói chua xót nói ra một cách tự nhiên, vào tai bà Lãnh nghe được làm cho bà ta thất kinh.

Lời này là có ý gì? Chẳng lẽ Ngô Tuyết Lan chuẩn bị từ bỏ? Này tuyệt đối không thể.

Bà Lãnh kích động thiếu chút nữa thất lễ, duỗi tay nắm lấy tay Ngô Tuyết Lan, thậm chí kích động quơ quơ, bởi vậy bỏ lỡ chán ghét chợt lóe rồi biến mất trong mắt Ngô Tuyết Lan.

Cảm nhận được cảm xúc thô ráp trên mu bàn tay mình, Ngô Tuyết Lan không kiên nhẫn nhíu mày, cô không thích tiếp xúc thân thể với người xa lạ, huống chi cô cũng không có ấn tượng tốt với bà Lãnh.

Trước kia cô như cá trên thớt, tất nhiên là không có nhân quyền đáng nói, nhưng hiện tại cô không cần thiết ủy khuất chính mình. Cô làm bộ vô tình rút tay ra bưng ly lên nhẹ nhấp một ngụm, bà Lãnh cũng không nửa điểm hoài nghi, tự nhiên thu hồi tay.

“Tuyết Lan con là một đứa trẻ tốt, bác từ nhỏ nhìn con lớn lên, tương lai con gả vào Lãnh gia cũng nhất định sẽ là một người vợ tốt. Trừ con ra, những người đàn bà khác bác đều sẽ không thừa nhận. Tuyết Lan con cứ việc yên tâm.” Bà Lãnh vẻ mặt chắc chắn, tựa như rất yêu thương Ngô Tuyết Lan.

Đáng tiếc kỹ xảo thô như vậy cũng chỉ lừa được Ngô Tuyết Lan yêu sâu sắc Lãnh Phong, Ngô Tuyết Lan hiện tại sẽ không tin tưởng.

Ngô Tuyết Lan chớp chớp mắt khó khăn nặn hai giọt nước mắt, ‘ cảm động ’ nhìn bà Lãnh: “Bác gái thật tốt với Tuyết Lan.”

Bà Lãnh vừa nghe thấy có hi vọng, nhanh chóng không ngừng cố gắng nói: “Tuyết Lan tình nghĩa của con với A Phong bác gái cô cùng cảm động, bác có một biện pháp không biết con có muốn nghe hay không?”

Buông xuống một mạt ám quang hiện lên trong mắt, Ngô Tuyết Lan ‘ kích động ’ gật đầu nói: “Đương nhiên đồng ý, bác gái mời nói.”

“Bạch Thanh Thanh vừa thấy liền không phải thứ tốt, ả cùng A Phong ở bên nhau cũng chắc chắn là ham tiền tài, chỉ cần cho đủ tiền bắt ả rời đi nhất định ả sẽ động tâm, đến lúc đó A Phong nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý.”

Lãnh mẫu nắm chặt cái ly trong tay, đôi mắt mang theo quang mang khó có thể miêu tả.

Ngô Tuyết Lan sắc mặt chưa biến, trong lòng lại phỉ nhổ hành vi của bà Lãnh không thôi. Nói thật dễ nghe còn không phải muốn lôi cô ra ngoài làm pháo hôi, mặt ngoài lại tỏ ra đường hoàng.

Đừng nói Bạch Thanh Thanh có thể rời đi hay không, có đi thì Ngô Tuyết Lan cô cũng chưa chắc có thể gả cho Lãnh Phong, tương lai cho dù gả cho Lãnh Phong cũng sẽ bị anh ta ghét bỏ, thùng rỗng kêu to.

“008……” Ngô Tuyết Lan gọi hệ thống trong lòng, nhanh chóng được đáp lại, nói nhanh: “Gọi điện thoại cho ta.”

008 không biết tính toán của Ngô Tuyết Lan, chỉ làm theo, rất nhanh tiếng chuông quen thuộc vang lên, khóe miệng cô không khỏi hiện lên một nụ cười.

“Alo…… À, tôi đến ngay.” Ngô Tuyết Lan cúp điện thoại, cười xin lỗi với bà Lãnh: “Bác gái con còn có chuyện đi trước, bữa cơm này con mời, chuyện bác nói con sẽ suy xét.”

Dứt lời, không đợi bà Lãnh phản ứng lại liền xách túi rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.