Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 18: Chương 18: Nhiệm vụ thí luyện thứ nhất 16




Edit: Jess93

Trưởng Công chúa mỉm cười, quả nhiên vẫn có kế hoạch.

Bà hơi ngẩng đầu lên, lập tức lộ ra khí thế uy nghiêm của Công chúa Hoàng gia, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Tịch, nói một cách thản nhiên: “Nói!”

Lâm Tịch cúi đầu hành lễ lần nữa: “Việc này rất lớn, tiểu nữ bạo gan, mời Công chúa cho tất cả mọi người lui xuống.”

“Ồ?” Hàng mi trưởng Công chúa cau lại, cảm thấy không kiên nhẫn, chẳng qua chỉ là một nữ nhi nhà quan bé nhỏ, có thể có chuyện gì lớn? Nhìn hai mắt thiếu nữ ngưng trọng, bà vẫn ra lệnh cho những người trong phòng: “Các ngươi lui ra đi.”

“Vâng!”

Vài người nha hoàn bà vú nối đuôi nhau ra ngoài, trưởng Công chúa không nói lời nào chỉ yên lặng nhìn Lâm Tịch.

Lâm Tịch mỉm cười, nhưng vẻ mặt chứa đầy cay đắng: “Chắc hẳn Công chúa biết tiểu nữ và Thế tử Vĩnh Ninh hầu phủ đã được định hôn sự, ít ngày nữa sẽ thành hôn. Tiểu nữ chỉ là nữ nhi không được sủng ái cũng chẳng có danh tiếng gì của một Huyện lệnh nho nhỏ, làm sao có thể leo lên Thế tử Hầu phủ được chứ?”

Lâm Tịch đơn giản nói tóm tắt tình hình với Công chúa, Công chúa im lặng suy nghĩ thật lâu, nói: “Từ xưa thanh quan khó quản việc nhà, tiểu cô nương, mặc dù lời ngươi nói là thật, dù bản cung là Công chúa cao quý của một nước, cũng không thể vô duyên vô cớ nhúng tay vào việc riêng của Vĩnh Ninh hầu phủ, cửa hôn sự này, bản cung không có cách nào giúp ngươi từ chối được.”

Lâm Tịch cười một tiếng, nàng biết ngay mà!

Trên mặt Lâm Tịch không có biểu hiện chán nản vì bị từ chối, ngược lại còn nói thêm: “Việc nhà, tất nhiên Công chúa không tiện nhúng tay, nhưng nếu là việc liên quan đến Thái tử một nước thì sao?”

“To gan, ai cho phép ngươi nghị luận về triều chính!” Ngay lập tức vẻ mặt trưởng Công chúa chứa đầy giận dữ, mưa gió sắp đến!

Vẻ mặt Lâm Tịch vẫn bình thản: “Công chúa đã từng nghĩ tới, Mộc Thế tử.. Cái đó..” Nàng thật sự không có cách nào nói ra kiểu bạn bè thân mật hoặc là nhân tình đối với một Công chúa cổ đại, đành phải mơ hồ lướt qua: “Thân phận người đó phải cao quý tới mức nào, mới có thể khiến Vĩnh Ninh hầu phủ tay cầm trọng binh hành quân lặng lẽ, không dám lộ ra, chỉ có thể cầu hôn một nữ nhi có thân phận thấp kém lại không thể tùy ý quá mức để che dấu, thậm chí Hầu phủ đã nói rõ ràng với thiếp thất của phụ thân ta, tiểu nữ vừa vào Hầu phủ, lập tức vĩnh viễn không còn quan hệ với nhà mẹ đẻ, mặc kệ sống chết!”

Không nói lễ hỏi, không nói bát tự, thân phận nhà trai cao như thế, còn nhà gái thấp như vậy, mà kỳ quái hơn là yêu cầu của Hầu phủ đối với nhà gái, người còn chưa bước vào cửa, nhưng đã nói mặc kệ sống chết? Rõ ràng là không chuẩn bị cho tân nương còn sống về nhà ngoại!

Sắc mặt Công chúa U Duyệt bỗng dưng khó coi, bà đã tin tưởng tiểu cô nương trước mặt này!

Hang đá trống thì sẽ có gió, xem ra lời đồn đó là sự thật.

Thái tử, Mộc Thế tử, hừ!

Trách không được Liên gia chưa từng lui tới lại liên tiếp đến phủ Công chúa, còn đưa đồ tốt cho mình, lấy được Song Diện tú mẫu đơn!

Nghĩ lại thì nhất định là hiện giờ Hoàng huynh yêu thích Tam hoàng tử hơn khiến Thái tử người chỉ có thân phận lại không có quyền lực của Thái tử giống như đứng đống lửa, như ngồi đống than chứ gì?

Lâm Tịch “Bịch” quỳ xuống: “Tiểu nữ chỉ là nữ tử khuê các, cũng có thể biết mặc dù Công chúa là nữ tử, nhưng tâm ở thiên hạ, Công chúa nghĩa lớn, sẽ không đành lòng nhìn non sông Đại Nghiệp rơi vào tay của một người như vậy đâu!”

Lời nịnh hót này vừa ra, sắc mặt trưởng Công chúa không có vui vẻ chút nào, vẻ mặt vẫn không thay đổi nhìn Lâm Tịch, không nói một lời.

Lâm Tịch đành phải tiếp tục quỳ, cũng không nói một lời, cảm giác giống như quần thần liều chết ngăn cản, trong chốc lát cả phòng kim rơi cũng có thể nghe.

Mẹ nó, đầu gối sắp nát, tại sao nhất định phải quỳ chứ? Xã hội phong kiến độc ác này!

Ngay khi Lâm Tịch gần như cho rằng mình phải quỳ đến sông cạn đá mòn, biến thành hóa thạch, rốt cuộc trưởng Công chúa hừ lạnh một tiếng, nói: “Bản cung thật đã coi thường ngươi nữ tử khuê các nho nhỏ này. Ngươi có biết nếu như ngươi nói sai, chỉ có một đường chết, mà nếu lời nói của ngươi là thật, biết được bí mật của Hoàng gia, kết cục tốt nhất của ngươi là thanh đăng cổ Phật đến cuối đời hay không?”

Khuôn mặt Lâm Tịch hiện lên bi thương, đúng vậy, đây là nỗi bi ai của những người nhỏ bé, dù đúng hay sai, nhỏ bé giống như nàng mãi mãi cũng là bia đỡ đạn bị hy sinh mà thôi!

Nàng đau xót cười một tiếng, hai mắt rơi lệ: “Công chúa cảm thấy nếu tiểu nữ vào Hầu phủ như vậy, còn có thể sống sao? Chẳng qua là lưu lại đời sau cho Hầu phủ, sau đó mất mẹ giữ con. Thay vì chết không rõ ràng như vậy, tiểu nữ tình nguyện nói hết tất cả mọi chuyện ra ngoài, cho dù thế nhân không ai biết, ít nhất Công chúa cũng biết được, đối với Đại Nghiệp, tiểu nữ sẽ cố gắng dốc hết chút sức lực nhỏ bé của mình! Cho dù có chết, cũng là lựa chọn của tiểu nữ chứ không phải mơ hồ đưa không tính mạng.”

Lâm Tịch ngẩng đầu nhìn thẳng trưởng Công chúa, trên khuôn mặt tái nhợt có một tia kiên cường bất khuất khiến người khác không thể bỏ qua: “Người chỉ có một lần chết, tiểu nữ thà chết ở trong tay của người trong sạch cao quý, mà không phải những kẻ bẩn thỉu xấu xa đó, tránh cho dơ bẩn đường luân hồi của tiểu nữ!”

Lâm Tịch nói xong những lời này, hai hàng nước mắt trong suốt chậm rãi rơi xuống.

Nàng cũng không muốn khóc, nhưng lúc nói xong những lời đó, cũng không biết vì sao lại rơi lệ. Nếu nhiệm vụ không hoàn thành, nàng - chỉ sợ sẽ thật sự chết rồi, mặc dù đã chết một lần, nhưng nàng thật sự không cam lòng, ông trời cho nàng một cơ hội bắt đầu một lần nữa, nàng không muốn chết như thế này, nhưng mà hiện giờ nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối tay không tấc sắt, điều duy nhất nàng có thể dùng là những tư liệu được cung cấp trong cốt truyện, nàng chỉ có thể dựa vào người khác để hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Bỗng nhiên trước mặt Lâm Tịch xuất hiện một bàn tay trắng noãn như ngọc, nàng ngạc nhiên.

Trưởng Công chúa đưa tay kéo Lâm Tịch, trên mặt là vẻ dịu dàng chưa hề xuất hiện: “Thích quỳ như thế sao? Đứng lên đi!”

Lâm Tịch muốn đứng lên, nhưng mà quỳ quá lâu, lảo đảo một cái suýt chút nữa té xuống một lần nữa, trưởng Công chúa lại kéo cánh tay của nàng, trong giọng nói mang theo một chút thương tiếc không dễ dàng phát hiện: “Liều lĩnh như vậy, kiên cường như thế, ta thật sự rất muốn đánh ngươi! Nha đầu, ngươi không quan tâm sao, ngươi đã từng nghĩ tới mẫu thân ngươi sẽ càng khó sống nếu như ngươi thật sự đã chết như thế này chưa?”

Lâm Tịch biết mình đã thành công, vì vậy nàng không chú ý tới trưởng Công chúa tự xưng “Ta” mà không phải cao cao tại thượng “Bản cung.”

** ** ** ** ** **

Phủ Công chúa cử người đến Liên phủ, thông báo cho Liên phu nhân biết Tô Lan Hinh sẽ ở lại phủ Công chúa sửa chữa bình phong thêu, sau khi hoàn thành sẽ đưa người trở về Liên phủ.

Cuối cùng trái tim Liên phu nhân cũng buông xuống, quả nhiên bình phong đó có thể sửa lại được, mặc dù xảy ra một chút sai sót nhỏ, nhưng tuyến đường Công chúa này xem như đã nối được rồi.

Từ Hương Hương có hơi buồn bực, vốn nghĩ là ở Liên phủ sửa lại bình phong thêu sau đó lập tức trực tiếp vứt người vào Hầu phủ, giảm bớt rắc rối phát sinh, không ngờ người vừa vào phủ Công chúa đã không ra được, bên phía Hầu phủ còn đang chờ tin tức đây.

Tô Khả Hinh càng buồn bực, ngay cả khi Mộc Thế tử có bệnh kín, cũng là quý công tử vô cùng tuấn tú đấy, hơn nữa Hầu phủ cao quý như vậy, Tô Lan Hinh ả ngu ngốc này dựa vào cái gì đã có thể thuận lợi gả vào? Vậy mà hiện tại còn có thể ở lại làm khách trong phủ trưởng Công chúa, đây là trưởng Công chúa U Duyệt vang danh thiên hạ đấy! Chuyện này đủ để khoe khoang cả đời! Bởi vì Liên Nhã Như nói, nàng ta cũng chưa từng đi vào phủ trưởng Công chúa.

Mỗi ngày nàng ta nịnh bợ Liên Nhã Như, từ khi tới Liên phủ, Liên Nhã Như chưa từng cho mình sắc mặt tốt lành gì, nàng ta đã nhìn thấy Nhị công tử Liên gia hai lần từ xa, nhưng chưa bao giờ có cơ hội nói chuyện. Chỉ cần vừa thấy được hắn ta, Liên Nhã Như lập tức cho mình một ánh mắt dương dương đắc ý sau đó cùng ca ca của mình quay người mà đi, để lại một mình nàng ta không biết phải làm sao.

Khăn của Tô Khả Hinh sắp bị xoắn thành một sợi dây, ra vẻ cái gì? Nàng ta là nữ nhi, sớm muộn cũng phải gả ra ngoài làm con dâu nhà khác, mình mới là nữ chủ nhân Liên phủ! Tương lai khi mình thành thân, nhất định sẽ giống mẫu thân cầm Nhị công tử trong tay, đến lúc đó những uất ức đã chịu tất cả sẽ trả lại gấp bội cho Liên Nhã Như, khiến nàng ta hối hận vì đã từng khinh thường mình như thế này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.