Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần

Chương 23: Chương 23: Tôi đưa cô về nhà là sai sao?




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Mà tất cả nữ sinh trên đường đi đều bị một màn trước mắt làm cho sợ ngây người, Cố nam thần đang ôm ai thế?!

Nếu đổi lại là ngày thường, các cô sẽ liều lĩnh xông lên tặng quà nhét thư tình, hôm nay toàn bộ yên lặng ngây ngốc tại chỗ, nhìn “thân sĩ” Cố Tử Thần mở cửa xe, nhét Tô Niên Niên vào. Cục diện kia muốn bao nhiêu quỷ dị có bấy nhiêu quỷ dị.

Mãi cho đến khi Cố Tử Thần lái xe đi, một người nữ sinh mới kêu lên: “Trời ại, Cố Tử Thần có bạn gái sao?”

“A a a, đây không phải là sự thật!”

“Nữ sinh kia là ai, tôi muốn khóc quá, Cố nam thần của tôi!”

Nữ sinh ở đây không khống chế được ôm nhau khóc rống, nữ sinh cầm đầu Mộ Dung Sam nức nở nói: “Hôm nay là ngày toàn dân thất tình, thế nhưng, cho dù Cố Tử Thần có bạn gái, chúng ta vẫn sẽ thích anh ấy ủng hộ anh ấy đúng không?!” Mộ Dung Sam là hội trưởng hội fan hâm mộ của tam đại nam thần, không ít nữ sinh bên cạnh lau nước mắt nói: “Chảy nước mắt nhưng vẫn muốn chúc phúc cho anh ấy! Hu hu hu...”

Mà Tô Niên Niên trên xe không thấy cảnh này, cô bực bội chỉnh lại quần áo, xem xét Cố Tử Thần ở vị trí lái đang nhàn nhã tự nhiên lái xe, trong nháy mắt liền xù lông.

“Thế mà anh lại đem tôi làm bia đỡ đạn! Vô sỉ! Hạ lưu! Lưu manh!” Tô Niên Niên lòng đầy căm phẫn lẩm bẩm, Cố Tử Thần lườm cô một cái, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tức giận có chút buồn cười, người không biết còn tưởng anh làm chuyện có lỗi với cô ấy.

“Tôi đưa cô về nhà là sai sao? Tôi chính là đang làm việc tốt.” Cố Tử Thần hời hợt đáp lại Tô Niên Niên, lông mày nhướng lên: “Còn nữa, bạn học Tô, tôi còn chưa tính sổ với cô đâu.”

Tô Niên Niên chột dạ nháy mắt, nghiêng mắt nhìn bên trên kính chắn gió, mạnh miệng nói: “Tôi không nợ anh cái gì cả.”

Cố Tử Thần hừ một tiếng: “Nếu như tôi nhớ không lầm, hôm qua một hòn đá từ trên trời rơi xuống đập vào kính xe tôi, từ việc phân tích góc độ và vết tích trên kính, hẳn là từ nơi năm mét trở lên rơi xuống, kiến trúc lân cận cao như vậy chỉ có nhà của cô, mà chính là cửa sổ phòng cô, vừa vặn tạo thành một đường chéo. Bạn học Tô, cô nói xem, tại sao tảng đá lại rơi từ cửa sổ phòng cô?”

Mặt Tô Niên Niên đỏ lên, không nghĩ tới tên Cố Tử Thần lại hiểu biết như vậy, thế nhưng cô không muốn thừa nhận, quay mặt đi: “Nói không chừng là gió lớn thổi xuống...”

Tiếng nói trong trẻo lười biếng lại vang lên: “Hôm qua trời nắng, không gió, độ ẩm thích hợp, cần tôi cho cô xem dự báo thời tiết ngày hôm qua không?”

“...” Trời ạ, tại sao cô lại đụng phải người này! Tô Niên Niên chán nản, hận không thể đè đầu Cố Tử Thần lên kính chắn gió đánh cho một trận.

Cố gắng kiềm chế mình, Tô Niên Niên nặn ra nụ cười cứng ngắc: “A ha ha... Không thì tôi đem băng dính cho anh dính nhé?” Nói xong cô móc từ trong cặp ra băng dính hoạt hình, giống như cún con đưa đến cho Cố Tử Thần.

Cố Tử Thần bỗng nhiên đạp phanh lại, cau mày lạnh lùng nhìn Tô Niên Niên.

Tô Niên Niên hiểu rõ ánh mắt này tràn ngập ghét bỏ, nhưng trên mặt vẫn cười hì hì, tục ngữ nói đưa tay không đánh người tươi cười, Cố Tử Thần cũng không thể ném cô xuống xe.

Nhưng cô đã đánh giá thấp Cố Tử Thần, Cố Tử Thần mở khóa cửa xe, mặt không biểu tình: “Thừa dịp tôi chưa ném cô xuống, chính cô tự mình đi ra ngoài đi.”

Tô Niên Niên ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, cô là dân mù đường chính hiệu, căn bản không biết mình đang ở nơi nào, khuôn mặt nhỏ lập tức trợn mắt nhìn, nắm thật chặt dây an toàn, kiên định lắc đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.