Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Chương 4: Chương 4: Gặp lại




“Phương Hách?” Hạ Tử Trọng bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, nhìn xuống dưới lầu, một nhóm ba người, trong đó hai người mặc đồng phục áo sơ mi trắng quần tây trên cổ còn đeo một cái thẻ nhân viên. Nhìn đồng phục, hẳn là người quản lý phòng ốc.

Người còn lại là một cậu trai trẻ tuổi hơi thấp, đó chẳng phải chính là Phương Hách kiếp trước luôn đi cùng hắn suốt sáu tháng, cuối cùng còn chết trong ngực hắn sao?

Nhìn ba người bọn họ đi vào khu nhà đối diện, Hạ Tử Trọng hít sâu mấy lần, quay người lấy đồ vội vã mặc vào, chạy ra hành lang điên cuồng nhấn nút thang máy xuống lầu.

Hắn không biết đời trước Phương Hách đến khu nhà này khi nào, chỉ biết trước khi tận thế phát sinh cậu đã ở chỗ này.

Đời trước, ngày hôm nay… Sau khi tỉnh lại hắn trước tiên nhận điện thoại của Đới Quân, sau đó ra ngoài mua bữa trưa… Buổi chiều lại trở về công ty đi làm, bởi vậy không biết hôm nay Phương Hách đến xem phòng.

Hắn đương nhiên càng không biết, đời trước Phương Hách cũng bởi vì bất ngờ thấy Hạ Tử Trọng ra ngoài mua bữa trưa, mới quyết định thuê phòng ở nơi này.

Vài bước chạy ra ngoài, nhìn cửa khu nhà đối diện kia, bọn họ đã rời đi rồi sao? Không đúng, hẳn là không nhanh như vậy, xem phòng sao lại nhanh như thế…

Hạ Tử Trọng đi qua đi lại trước cửa nhà mình bốn, năm vòng, thỉnh thoảng nhìn thời gian trên điện thoại, rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía khu nhà đối diện. Hạ Tử Trọng cực kỳ lo lắng, mãi đến tận khi nhìn thấy ba người kia lần thứ hai từ trong đi ra, bỗng nhiên tâm lý một trận mờ mịt…

Hắn làm sao gặp qua Phương Hách đây? Bản thân rõ ràng đã sáu, bảy năm chưa từng thấy cậu ấy, lúc đó cũng chỉ là chính thức gặp mặt một lần mà thôi. Nếu như hắn biểu hiện quá mức nhiệt tình, nói không chừng ngược lại còn hù sợ người ta…

Chẳng lẽ hắn cứ đi tới nói: Xin lỗi, đời trước hại em chết trước mặt anh, cho nên đời này anh chắc chắn sẽ không hại em, sẽ tận lực bảo vệ em…

Đệt! Nếu như hắn thật sự làm vậy, nói không chừng còn bị người ta tưởng nhầm thành mắc bệnh thần kinh mà đưa vào bệnh viện mất!

Trong đầu nghĩ bậy nghĩ bạ một trận, chờ sau khi Hạ Tử Trọng tỉnh hồn lại, mới phát hiện ba nười kia đã đi tới cách đó không xa, mà Phương Hách, cũng kinh ngạc nhìn mình.

Anh ấy… nhìn mình? Rõ ràng hơn sáu năm không gặp, anh ấy… còn có thể nhận ra mình?!

“Phương tiên sinh? Bạn ngài sao?” Một người quản lý thấy Phương Hách nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện cách đó không xa, liền cất tiếng hỏi.

“A, người kia, phải…” Phương Hách hiển nhiên có chút không kịp ứng phó, cậu không nghĩ tới mình chỉ mới trở lại F thị, đã gặp được cái người vẫn luôn khiến mình lo nghĩ kia. Cuống quýt nói hai câu với người quản lý, Phương Hách lên tinh thần, cẩn thận từng bước một đi về phía Hạ Tử Trọng.

Nhìn dáng vẻ của anh ấy, vẫn luôn nhìn mình, chẳng lẽ anh ấy cũng nhận ra mình?!

Đè lại thấp thỏm và kích động trong lòng, Phương Hách đi tới trước mặt hạ Tử Trọng: “Hạ… học trưởng?”

“…Phương Hách.”

“Anh còn nhớ em?”

Đối diện với kinh hỉ đầy ắp trong mắt người kia, đôi mắt vốn to đều mang hưng phấn cùng kích động, sáng ngời ngời, khóe miệng cậu không tự chủ cong lên, lúm đồng tiền đáng yêu liền hiện ra.

Anh ấy quả nhiên nhận ra mình, dù cách lâu như vậy, anh ấy còn có có thể lập tức nhận ra mình…

Trong lòng hạ Tử Trọng nhất thời ngũ vị hỗn tạp, hắn không nói ra được là loại cảm giác gì, cũng không dám suy đoán đây rốt cuộc là tại sao. Lẽ nào trong những năm tách ra này, Phương Hách không hề thích qua một ai?

Hạ Tử Trọng tự biết, tuy rằng điều kiện bên ngoài của hắn quả thật không tệ, nhưng cũng không có mị lực lớn đến mức khiến một người luôn nhớ mãi không quên. Nếu không, Đới Quân sao lại đồng ý chia tay nhanh như thế? Huống chi, bọn họ nhiều năm không gặp như vậy, cho dù lúc trước, chính cậu cũng chỉ mặt đối mặt với hắn mà không nói một lời.

“Hạ, Hạ học trưởng nhà ở nơi này sao?” Thanh âm Phương Hách có chút run rẩy, ngày hôm nay đối với cậu mà nói, thực sự là rất kinh hỉ.

Sau khi tốt nghiệp đại học, cậu đã ôm ý nghĩ biết rõ không thể thực hiện được liền dứt khoát trở lại F thị – nơi đã rời đi nhiều năm. Cậu hoàn toàn không nghĩ tới có thể thật sự gặp lại được anh ấy, hoặc là nói, cho dù cậu muốn tìm anh ấy, cũng phải chờ an ổn một chút, rồi mới chầm chậm hỏi thăm, tìm kiếm.

Nhưng cậu vạn vạn không ngờ tới, ngày hôm nay vừa đi xem phòng, liền gặp được anh! Đây coi như là… duyên phận sao?

“Căn phòng vừa nãy nhìn không tồi, tôi muốn…” Thấy Hạ Tử Trọng gật đầu, Phương Hách vội vã quay đầu nói với hai nười đại lý.

Hai người kia lập tức cười tươi như hoa, lúc này cũng không ngại Phương Hách nói chuyện với người quen, rất thức thời đứng một bên thấp giọng tán gẫu.

“Em muốn thuê phòng?” Thần sắc có chút phức tạp nhìn cái người trước mặt, bộ dáng cậu ấy so với sau tận thế tốt hơn rất nhiều. Đương nhiên, bất kỳ ai vào lúc này đều so với trong tận thế tốt hơn nhiều lắm.

“Ừm.” Dùng sức gật đầu một cái, trên mặt Phương Hách mang theo nụ cười không cầm được, nhưng bên trong nụ cười ấy vẫn như trước có chút thấp thỏm bất an. Lúc trước sau khi cậu thổ lộ xong, e là mang đến cho học trưởng phiền toái không nhỏ… Tuy rằng anh ấy có thể nhớ kỹ mình, mình cảm thấy rất vui, nhưng vạn nhất là do nhớ tới chuyện xấu kia…

“Em phải về F thị công tác sao? Đi làm ở đâu?” Hạ Tử Trọng điều chỉnh tốt tâm tình, treo lên nụ cười có chút cứng ngắc cùng cậu trò chuyện.

Biểu tình Phương Hách hơi dừng lại một chút: “Vâng, hiện đang tìm việc làm, chuẩn bị tìm một công việc ổn định ở F thị.”

Nhìn dáng vẻ của cậu, tựa hồ có cái gì đó khó nói, suy nghĩ một chút, Hạ Tử Trọng lấy điện thoại di động ra: “Cho anh số điện thoại của em đi, buổi chiều em còn có việc phải bận rộn nhỉ? Chúng ta liên hệ một chút.”

Phương Hách vội vã lấy điện thoại ra, ghi nhớ số Hạ Tử Trọng gọi tới.

Thành thật mà nói, ngày hôm nay đột nhiên gặp lại, Hạ Tử Trọng cũng vậy, Phương Hách cũng vậy, hai người cũng không biết nói cái gì mới tốt. Một người nhớ tới chuyện trước kia, một người nghĩ đến chuyện tương lai.

Cho dù như thế nào…

“Cuối cùng cũng lại gặp được…” x2

Hạ Tử Trọng từ chức.

Cả văn phòng đều cảm thấy khó hiểu.

Công tác của Hạ Tử Trọng coi như không tệ, lương một năm hai mươi vạn, tại F thị có thể được tính là người có thu nhập cao. Nhịp điệu sinh hoạt trong F thị cũng không nhanh, đối với các đồng nghiệp mà nói việc tốt không làm, cũng không có người mời làm việc khác, thì hành vi của Hạ Tử Trọng được xem là bại não.

Bại não Hạ Tử Trọng từ chỗ công tác lái xe thẳng đến siêu thị lớn nhất gần đây, sau khi đậu xe xong liền đi mua sắm. Hiện tại hắn rất nôn nóng mua hạt giống cây trồng và các loại đồ vật, mà ngày hôm nay nếu đã ra cửa, sao có thể đi ngang qua siêu thị mà không đi vào?

Bao lớn bao nhỏ, nhét đầy vào cốp xe đằng sau. Kiếp trước, khi chạy nạn ở tận thế, Hạ Tử Trọng cảm thấy mừng thầm vì vóc dáng hắn tương đối cao, phải mua xe có khung cao, bây giờ mua sắm, tương lai còn phải đào vong, cái xe này so với những chiếc ô tô kia thực dụng hơn nhiều.

Thực phẩm, vật dụng hằng ngày, các loại gia vị…, lúc đi ngang qua nhà thuốc còn thuận tiện mua các loại thuốc thường dùng.

Hạ Tử Trọng lái xe, một đường tính toán thu mua hạt giống, đời trước hắn có được không gian không bao lâu thì tận thế đến, hoa quả, hạt giống chỉ có một vài loại.

Trong mạt thế, hắn dành phần lớn thời gian để lo thoát thân, làm gì còn thời gian cẩn thận quản lý không gian? Mỗi khi ra ngoài tổ đội thu thập vật tư, bởi vì hắn không có dị năng, chỉ có thể cùng người khác tổ đội, ai lại thèm đi đến những nơi bán hạt giống để kiếm thức ăn?

Cho nên, kiếp trước chủng loại thức ăn trong không gian hắn phi thường có hạn, có một ít còn không dùng được, chỉ dành để trưng.

Lần này, hắn muốn đem hết thảy hạt giống có thể mua được mua hết. Số lượng không chỉ nhiều bình thường, mà còn tận lực muốn mua toàn bộ, miễn cho sau khi tận thế đến liền không có cơ hội.

Lái xe về khu nhà, đem phần lớn đồ vật cất vào phòng chứa trong không gian, trên tay chỉ cầm hai chiếc túi nhẹ nhất đi lên lầu.

Ngồi vào trước máy tính, Hạ Tử Trọng chọn cửa hàng bán các loại hạt giống. Lúc này là đầu mùa xuân, các cửa hàng bán hạt giống, cây giống cơ bản đều có hàng.

Hạ Tử Trọng chọn một cửa hàng có hệ thống chỉnh tề cách F thị không xa, được bình chọn tốt nhất, sau đó nhanh chóng đặt hàng.

Mua hạt giống và cây giống xong xuôi, liền sàng lọc những nơi có thể mua được gà vịt ngỗng, heo bò dê và những nơi bán các loại máy móc trong khu vực phụ cận F thị.

“Xăng phải làm sao đây…” Hạ Tử Trọng nhíu mày trầm tư.

Điện thoại trên bàn bỗng nhiên reo lên, dọa hắn giật mình, cầm lấy nhìn tên phía trên, Hạ Tử Trọng đầu tiên là sững sờ, biểu tình lập tức trở nên nhu hòa: “Phương Hách?”

“Học trưởng, em có quấy rầy anh không?” Thanh âm trong điện thoại nghe có chút sốt sắng.

“Không có, làm sao vậy?”

“Ừm, em đã ký hợp đồng, sáng mai liền chuyển tới…”

“Vậy sao? Anh giúp em dọn nhà..” Hạ Tử Trọng sửng sốt một chút, không nghĩ tới hiệu suất của cậu ấy cao như vậy.

Thanh âm Phương Hách lập tức mang theo nhảy nhót rõ ràng: “Không cần, em không có nhiều đồ, không cần chậm trễ chuyện của anh. Mà… học trưởng nếu không bận, tối mai có thể đi siêu thị với em mua chút đồ dùng hàng ngày không?” Sau khi nói xong, Phương Hách hồi hộp chờ đối phương đáp lại.

“Ừ, không bận.” Ngẫm lại chuyển phát nhanh ngày mai khẳng định vẫn chưa tới, hắn còn muốn đi siêu thị mấy chuyến mua thêm đồ, nghe vậy liền đáp ứng: “Ngày mai anh không có chuyện gì, bây giờ em ở chỗ nào? Anh có xe, để anh đến đón em.”

Hai mắt Phương Hách tỏa sáng nói địa chỉ khách sạn cho Hạ Tử Trọng, sau khi luôn mãi nói cám ơn mà ôm điện thoại di động cười khúc khích ngã trên giường, cậu nằm mơ cũng không nghĩ tới, Hạ Tử Trọng lại nguyện ý tới đón mình. Càng không có nghĩ tới, anh ngày mai lại đi cùng mình, nếu vậy mình còn có cơ hội đúng không?

Cúp điện thoại, Hạ Tử Trọng xoa xoa mặt, thở dài một hơi, trọng sinh trở về, hắn từ lâu đã quen có Phương Hách ở bên cạnh chạy nạn mỗi lúc sinh tử.

Khi đó, Phương Hách rõ ràng đang chạy nạn lại cực lực nghĩ tất cả biện pháp có khả năng để chăm sóc một người mỗi ngày luôn suy yếu như hắn, không rời không bỏ, đã sớm làm hắn động tâm. Nếu như không phải bởi vì lúc đó hắn thật sự sợ liên lụy tới cậu, kiên trì không chịu gật đầu kết bạn với cậu…

Một người cho dù nhiều năm xa cách nhưng vẫn quan tâm chăm sóc cho người mình thích, một người cho dù trong mạt thế vẫn luôn không rời không bỏ người mình yêu, một người như thế Hạ Tử Trọng hắn còn cầu gì hơn?

Nhớ tới đôi mắt kia mang theo kích động cùng mong đợi, Hạ Tử Trọng ôn nhu nở nụ cười, buổi trưa gặp lại, nếu như không phải vẫn luôn luôn khắc chế, e rằng lúc đó hắn đã nhào lên ôm lấy cậu ấy rồi…

Nhớ tới Phương Hách kiếp trước, ánh mắt trước khi chết nhìn mình, bàn tay chạm nhẹ qua hai má… Nếu như là lời thổ lộ của em – anh nguyện ý thử yêu lại lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.