Mạt Thế Trọng Sinh Chi Song Sinh Tử

Chương 5: Chương 5: Tắm Rửa




Tin tức thây ma trung giai cấp 2 xuất hiện không lan truyền trong căn cứ, nhưng vẫn ảnh hưởng rất lớn đến giới cao tầng thành phố B. Trong phòng hội nghị, mọi người biểu tình nghiêm trọng. Thây ma năng lực mạnh, lại càng ngày càng thông minh, đây cũng không phải là tin tức tốt gì.

Thẩm gia hiện giờ vẫn do Thẩm Thế Minh cha Thẩm Nguyên làm chủ, đối với con trai dã tâm bừng bừng, Thẩm Thế Minh bình thường không lo lắng lắm. Nhưng bây giờ thây ma trung giai cấp 2 xuất hiện, cái ông lo lắng đầu tiên chính là an toàn căn cứ, chỉ sợ căn cứ thành phố B không đảm bảo.

“A Bác và A Húc hiện giờ trung giai cấp 2, đối phó thây ma trung giai cấp 2 hẳn là không thành vấn đề đi.”

“Dạ.” Mộc Bác gật đầu. “Hệ khác thì dễ đối phó, nhưng thây ma biến dị hệ phong tốc độ quá nhanh.”

Thẩm Thế Minh an tâm phân nữa. “Có A Bác và A Húc xem ra căn cứ chúng ta vẫn an toàn.”

Nghe vậy, Thẩm Nguyên nhịn không được phiền muộn nói. “Không biết thây ma hiện tại tiến hóa đến giai đoạn gì rồi.” Tuy vẫn không ngừng tranh đấu với Mộc gia, nhưng hắn cũng không hy vọng thây ma cấp cao xuất hiện.

“Trước mắt thì thây ma chúng ta gặp ở ruộng rau căn cứ là cao cấp nhất.” Dạ Húc bổ sung thêm. “Thây ma tiến hóa cũng không dễ dàng, muốn tạo ra một thây ma trung giai cấp 2 cần phải có không ít con người và tinh hạch.” Cũng chính dân cư thành phố B nhiều, bằng không đâu dễ dàng sinh ra một thây ma trung giai cấp 2 như vậy?

Đột nhiên nghĩ đến chuyện Mộc Bác cho Mộc Dịch ăn tinh hạch, Dạ Húc khóe miệng nhịn không được run rẩy. Có lẽ nguy hiểm chân chính không phải thây ma hoang dại mà là thây ma nuôi nhà!

Mộc Bác cũng nghĩ đến em trai nhà mình, khóe miệng nhịn không được cong lên.

Mộc Phong từ khi đứa con nhỏ biến mất, tâm tình vẫn luôn không cao, chuyện trong căn cứ đều giao cho Mộc Bác và Dạ Húc xử lý. Bây giờ nghe được thây ma cấp cao, lại nghĩ thây ma đều là dựa vào cắn nuốt con người mà thu được lực lượng, nhịn không được nhớ tới đứa con đáng thương của mình, con ngươi cũng đỏ lên. “Thây ma tồn tại là uy hiếp lớn nhất nhân loại, A Bác, A Húc hai đứa phải cố gắng luyện tập nâng cao năng lực của mình, tiêu diệt nhiều thây ma.” Báo thù cho tiểu Dịch.

Hiểu ý tứ trong lời nói Mộc lão gia tử, hai người nặng nề gật đầu.

Trong mắt Thẩm Nguyên hiện lên vẻ tính toán.

“Hiện giờ trong căn cứ chỉ có Mộc thiếu tướng và Dạ thiếu tướng năng lực đứng đầu, chiêu gọi dị năng giả là chuyện vô cùng cấp bách. Mà thứ hấp dẫn dị năng giả nhất ước chừng chính là tinh hạch nâng cao năng lực, chúng ta dự định thông báo tin tức tinh hạch có thể trợ giúp dị năng giả nâng cao năng lực ra ngoài. Đúng rồi, Mộc thiếu tướng, trong toàn bộ căn cứ, tinh hạch trung giai cấp 2 trong tay thiếu tướng là độc nhất.”

Thẩm Nguyên vừa dứt lời, trong mắt tổ trưởng tổ nghiên cứu ngồi họp ở đây lập tức phát ra quang mang mãnh liệt. Tinh hạch bọn họ nghiên cứu rất nhiều, nhưng trung giai cấp 2 đối bọn họ mà nói chính là cực đại hấp dẫn.

Mộc Bác đương nhiên hiểu ý Thẩm Nguyên. Thẩm Nguyên bây giờ là dị năng giả cấp 2, hấp thụ năng lượng bên trong tinh hạch là nhu cầu cấp bách. Đáng tiếc chính là, tinh hạch Thẩm gia tuy nhiều nhưng duy nhất không có trên cấp 2. Lời này hôm nay, tỏ rõ là muốn Mộc Bác lấy lợi ích căn cứ giao ra.

Mộc Bác quét một vòng trên người Thẩm Nguyên, sau đó lạnh lùng nói. “Tinh hạch tôi tự có chỗ dùng.” Tuy không có văn bản quy định rõ ràng, nhưng tinh hạch đều là từ giết thây ma mới có được, nó thuộc vật phẩm cá nhân. monganhlau.wordpress.com

Tin tức tinh hạch có ích cho dị năng giả, hiện tại chỉ có cao tầng biết, nếu thông báo ra ngoài sẽ gây ra một trận xôn xao.

Và tinh hạch trung giai cấp 2 trong tay Mộc Bác tuyệt đối trở thành tiêu điểm đông đảo ánh mắt.

Mộc Bác biết, sáng suốt nhất chính là giao cho tổ nghiên cứu, nhưng nghĩ đến tiểu Dịch, nghĩ đến ánh mắt bởi vì đói khát mà trở nên ủy khuất, Mộc Bác quyết định, không ai có thể cướp thức ăn của tiểu Dịch từ trong tay hắn!

Dạ Húc rất hiểu Mộc Bác, và cũng nhìn thấu tính toán Thẩm Nguyên. Thật đúng là làm cho người ta chán ghét, loại người hèn hạ này khiến người ta rất muốn đi ngược một phen.

Thẩm Nguyên bẽ mặt, cảm thấy Mộc Bác rất không nể mặt mũi hắn, sắc mặt càng thêm âm trầm.

Người trong tổ nghiên cứu vốn kích động nhưng khi nghe lời nói lạnh lùng của Mộc Bác liền im lặng. Ngẫm lại cũng đúng, tinh hạch người ta liều mạng mới có được, rồi còn giúp ích cho việc thăng cấp, ai sẽ chí công vô tư lấy ra. Nhìn lướt qua mỗ nghiên cứu viên trên danh nghĩa nào đó, bọn họ càng cảm thấy tiền đồ vô lượng mà nhân sinh vô vọng. Làm gì cũng một lòng một dạ nghĩ cho bạn bè, hắn có nghĩ tới hay không, hắn còn là một thành viên trong tổ nghiên cứu a!

Dạ Húc thật đúng là không nghĩ đến thân phận nghiên cứu viên, việc hắn muốn làm nhất hiện giờ chính là cùng bạn thân đem tinh hạch này cho em trai tiểu Dịch ăn. Không biết sau khi ăn xong em trai tiểu Dịch có thể thông minh hơn không, có thể nhớ lại chuyện trước kia không? Nếu vậy, lão gia tử sẽ không còn buồn như bây giờ nữa.



Trong tầng hầm, Thương thiếu lúc này không đói, trước khi đi Mộc đại thiếu có đúc cho cậu một lượng lớn tinh hạch.

Thử điều động tinh thần lực trong đầu, thật bi thúc, ngay cả 10% trước kia cũng không bằng. Thương Triệt khó tránh khỏi bất mãn.

“Chủ nhân…” Chủ nhân phát ra áp suất thấp, Không Không giống như tiểu tức phụ bị ức hiếp lúng ta lúng túng mở miệng.

“Chuyện gì?”

“Kỳ thật tinh hạch có tác dụng rất lớn với chủ nhân.”

Thương Triệt nhịn không được trừng mắt, này không phải vô nghĩa sao.

“Hơn nữa cấp bậc càng cao, tinh thần lực chủ nhân khôi phục càng nhanh.” Thanh âm Không Không mang theo hưng phấn.

Thương Triệt có chút ngờ vực. “Ngươi vui như vậy làm gì?” Hiện tại tinh hạch cấp thấp cậu còn phải đợi người khác đút nói gì đến tinh hạch cấp cao. monganhlau.wordpress.com

“Chủ nhân, ta vừa mới xâm nhập hệ thống bọn họ, trong thảo luận bọn họ có nhắc đến tinh hạch trung giai cấp 2, nghe có vẻ rất lợi hại nha ~” Không Không không hề giấu giếm đem tin tức bản thân ăn cắp được nói ra.

“Trung giai cấp 2?” Gần đây Không Không luôn phổ cập tri thức thời không này cho cậu. Tai họa bùng nổ khoảng nửa năm, thây ma trung giai cấp 2 xem như lợi hại, vị anh trai tiện nghi của cậu kia dường như là trung giai cấp 2 đi. Đối tương lai tràn ngập sầu lo ‒ Thương thiếu đối mặt vấn đề ‘trung giai cấp 2 ở Tinh Tế đế quốc là cái dạng tiêu chuẩn gì?’

Thời không này cậu chỉ tiếp xúc với hai người Mộc Bác và Dạ Húc, nghe nói hai người đã xem như nhân vật lợi hại. Thương Triệt chưa giao thủ với hai người, chỉ dùng tinh thần lực tra xét, quả thật không tệ.

“Căn cứ sức lực, tốc độ và lực công kích vẫn là chủ nhân ngài thời kì hưng thịnh lợi hại hơn. Dù sao công kích bằng tinh thần lực khiến người khó lòng phòng bị hơn, nhưng với tình trạng hiện tại chủ nhân ngài…”

“Đoạn sau có thể tỉnh lược, cám ơn!” Thương Triệt nghiến răng.

Không Không “…” Chủ nhân vẫn không chịu đối mặt hiện thực nha, như vậy không tốt, không tốt.

Giống như hiểu được quang não đang nghĩ gì, thanh âm Thương Triệt lạnh hơn. “Không được oán thầm, sửa thói quen vô sự cứ thích cảm thán oán thầm và xuân buồn thu đau của ngươi lại cho ta!”

“Đừng!” Quang não làm động tác che miệng, quả cầu tròn vo dường như còn đang run rẩy tỏ vẻ sợ hãi. Trên sách nói, người ở trong tình cảnh không rõ, lúc áp lực lớn đều dễ tức giận. Chủ nhân bây giờ nhất định là loại tình huống này, làm một quang não thiện giải nhân ý, lúc này nhất định phải tỏ vẻ săn sóc, săn sóc a.

Không muốn tiếp tục nhiều lời với quang não động kinh, Thương Triệt vừa định nhắm mắt lại nâng cao tinh thần lực thì cửa lại mở.

Thấy người trên giường sức sống dồi dào, Dạ Húc vui mừng làm cái chào hỏi. “Em trai tiểu Dịch.”

Thương Triệt “…” Cậu nhớ người này, lần trước chính hắn muốn cưỡng ép nhét tinh hạch bẩn vào miệng cậu.

Thương Triệt nheo mắt.

Thấy ánh mắt Thương thiếu dường như không có hảo ý, Dạ Húc nghi hoặc dừng chân. Tình trạng gì đây a? Ánh mắt em trai Tiểu Dịch có sát khí?

Mộc Bác mặc kệ Dạ Húc, đi qua ôn thanh nói. “Tiểu Dịch có đói bụng không!”

Thấy anh trai thân thể này, Thương thiếu có hảo cảm hơn, đành phải một lần nữa điều chỉnh cảm xúc trong mắt, sau đó khẽ lắc đầu.

“A!” Dạ Húc bất mãn chỉ vào Thương Triệt nói. “Đây là đãi ngộ khác biệt, hóa ra tiểu Dịch cậu có thể nghe hiểu a! Mộc Bác nói cái gì cậu đều dễ chịu đáp lại, tại sao tiếp đãi tôi chỉ có mắt dao chứ?” Lúc này Dạ Húc cũng chưa nghĩ qua, hắn đang đàm luận công bằng và không công bằng với một thây ma.

Thấy bạn thân không có đối xử với tiểu Dịch như thứ đặc biệt, độ ấm trong mắt Mộc Bác tăng lên rất nhiều. Dạ Húc âm thầm thở dài, tiểu Dịch chính là nghịch lân bạn thân a, tuy có tò mò hành động lắc đầu đáp lại của Mộc Dịch, nhưng trong mắt Dạ Húc, Mộc Dịch và người bình thường vẫn có khác biệt rất lớn.

Người bình thường có thể có sắc mặt xanh trắng, móng tay sắc bén sao?

Bất quá loại cảm xúc này mà bày ra trước mặt bạn thân, không thể nghi ngờ sẽ làm hắn bất mãn.

Ngay cả bản thân Dạ Húc mà nói, hắn cũng không muốn xem búp bê ngoan ngoãn kia như ngoại tộc (khác loài).

Cơ mặt Thương thiếu tạm thời không thể cử động, nhưng không có nghĩa đầu cậu không thể vận chuyển. Ngược lại, làm một người thừa kế siêu việt ở Tinh Tế đế quốc, khả năng nhìn thấu của Thương thiếu khá mạnh. Từ ánh mắt Mộc Bác nhìn khối thân thể này, cậu có thể nhìn thấy sự quan tâm phát ra từ nội tâm, cho nên mới khiến Thương thiếu không chống đối thế giới này, và đó cũng là một phần nguyên nhân cậu đối xử đặc biệt với Mộc Bác.

Nhìn phản ứng hiện tại Dạ Húc cậu rất vừa lòng. Tuy Dạ Húc nhìn mặt mũi Mộc Bác, nhưng trong tư liệu Không Không biểu thị rất rõ ràng, thái độ mọi người thời không này đối thây ma chỉ có oán hận. Hiện giờ cậu còn được nuôi, không thể không thừa nhận vận khí cậu tốt.

Thấy Thương Triệt nhìn chằm chằm mình và Dạ Húc, Mộc Bác cười cười. “Sao vậy?” Thật tâm lo lắng, hoàn toàn không giống như đối đãi một thây ma.

Thương Triệt cũng biết yêu cầu kế tiếp của mình rất không hợp lý, nhưng quả thật cậu rất khó chịu, đến đây đã mấy ngày rồi mà vẫn chưa tắm qua lần nào. Chuyện này đối với một người yêu sạch sẽ như Thương thiếu mà nói, đã chịu đựng đến cực hạn.

Thấy cảm xúc rối rắm trong mắt Thương Triệt, Mộc Bác cảm thấy rất quen mắt, tầm mắt quét qua cái đĩa đựng tinh hạch sáng nay, đột nhiên trong đầu rõ ràng. “Tiểu Dịch cảm thấy…bẩn phải không?” Mộc Bác cảm thấy, bản thân càng ngày càng không nắm bắt được, lời nói không đáng tin cỡ nào cũng có thể nói ra được.

“Phụt!” Dạ Húc đang uống nước, nhịn không được phun ra.

Ngay lúc Dạ Húc muốn sờ trán bạn thân xem có phải bị sốt hay không, đôi mắt trong suốt của Thương Triệt nháy mắt sáng lên, biểu đạt vui mừng bên trong Dạ Húc nhìn thấy hết sức rõ ràng.

“A!” Dạ Húc tin chắc mình điên rồi, nếu không sao hắn lại thấy một thây ma yêu cầu sạch sẽ!

Sinh hoạt thây ma này…cũng quá cao cấp đi!

Bội phục nhìn bạn thân, cái này mà cũng có thể đoán được? Quả nhiên, cảm ứng giữa song sinh gì gì đó, tuyệt không khoa học a. monganhlau.wordpress.com

Mộc Bác cũng không ngờ mình đoán đúng. Nhìn đôi mắt mong đợi của Thương Triệt, hắn không nghĩ ra được lời từ chối, nhưng…tắm rửa cho em trai cũng là việc đầu tiên trong đời hắn gặp a.

Không kinh nghiệm gì gì đó, khiến Mộc thiếu tướng luôn luôn bình tĩnh có chút cảm giác luống cuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.