Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 20: Chương 20: La bàn




Sau khi rượu qua tam tuần, sắc mặt Ngụy lão đầu đỏ rần chép miệng nói: “Già rồi già rồi, nhớ năm đó ông với ba cháu hai người uống hết hai bình cũng mặt không đổi sắc, hiện tại uống ba hớp đã không thắng được lực rượu.”

Trương Thư Hạc lại buông đũa xuống trả lời theo lời của ông: “Rượu Ngũ Lương ông với ba cháu uống là giả, rượu pha nước đương nhiên uống không say, bình này của cháu là rượu Ngũ Lương chính tông mà.”

Ngụy lão đầu nghe xong nhất thời hắc hắc cười rộ lên: “Cái gì thật hay giả, bọn ông đều là người già rồi, nào có tiền dư mua rượu thật mấy nghìn đồng uống, có rượu Ngũ Lương giả mấy trăm đồng uống đã không tệ rồi...”

Trương Thư Hạc nghe vậy nhất thời ngược lại không tiếp lời, tính tình cổ quái của Ngụy lão đầu này y biết cũng không phải ngày một ngày hai, đừng xem ông như bây giờ, thời còn trẻ từng làm cục trưởng cục thuế vụ vài thập niên ở thành S, hiện tại nghỉ hưu mỗi tháng đều có năm sáu nghìn đồng tiền dưỡng lão, mấy năm trước bạn già nhiễm bệnh qua đời, ông cũng không có con cái, bản thân một mình dùng tiền tương đối đầy đủ, bất quá trên việc ăn mặc lại cực kỳ tiết kiệm, vượt quá tưởng tượng.

Ông rất ít chủ động mời người khác ăn cơm, cho dù cùng mấy bạn tốt nhiều năm ra ngoài ăn, cũng đều rất ít bao, khó có được ông mời khách một lần, cũng không chọn khách sạn lớn, đều là đi một số nhà hàng nhỏ rẻ trên đường, sau đó mua thêm bình rượu Ngũ Lương giả hơn ba trăm đồng đối ẩm với bạn tốt, chuyện này phàm là người biết tính tình của Ngụy lão đầu, không một ai không rõ.

Chính một người ở phương diện ăn mặc hà khắc đối với chính bản thân, cũng hà khắc đối với người khác như thế, trong việc buôn bán đồ cổ lại ra tay nghìn vàng, dám đem toàn bộ tiền tích góp nhiều năm đập vào đó, thậm chí còn thế chấp nhà ở, vì vậy danh tiếng cổ quái cũng chậm rãi truyền ra trong giới, mọi người đặt biệt hiệu cho ông gọi là Ngụy quái.

Trương Thư Hạc ăn miếng cổ vịt, suy nghĩ chút mới nghiêm nghị mở miệng nói: “Ngụy gia, ngày hôm nay cháu đến kỳ thực chủ yếu là có chút việc muốn làm phiền ông...”

Ngụy lão đầu vừa rót rượu vừa nhìn túi dệt gai bên tường, sau đó ngửa đầu nhấp một ngụm rượu nói: “Có phải lại có vật gì muốn bán ra không? Muốn tìm ông xem qua cho cháu, làm trung gian giới thiệu?” Sau đó liền hào sảng vỗ bàn nói: “Lão già ta hiện tại cũng không có năng lực gì lớn, bất quá quen không ít người tìm mua đồ cổ, có vật gì thì một hồi lấy ra xem xem đi.”

Trương Thư Hạc lập tức nói tiếng cảm ơn, ban nãy từ khi y vào cửa, Ngụy lão đầu căn bản không nhìn đồ trong tay y, lúc này lại thoáng cái nói ra ý đồ đến của y, nói rõ trong lòng ông sớm đã có phán đoán. Sau đó không nói thêm lời nào nữa, chỉ nói chút chuyện thú vị khi còn nhỏ với Ngụy lão đầu, già trẻ hai người nói đến chỗ ăn ý thì nhìn nhau thoải mái cười to.

Một bữa cơm rất nhanh ăn xong, Trương Thư Hạc hỗ trợ dọn dẹp bàn, Ngụy lão đầu thì ngồi trên ghế phe phẩy quạt, thấy y dọn xong liền vẫy tay với y, ý bảo y đem đồ qua.

Sau khi Trương Thư Hạc lau lau tay, tìm mấy tấm báo cũ trải trên bàn, sau đó nhấc túi dệt gai qua đặt lên, cẩn thận đem hai món đồ bên trong ra, mở ra vải bông tơ mảnh, lộ ra hai món đồ cổ một gốm một đồng bên trong.

Khi đồ vật vừa lộ mặt, thắt lưng Ngụy lão đầu liền ưỡn thẳng, sau đó đưa tay lấy kính mắt trên bàn qua vội vàng đeo lên, đi tới trước bàn tỉ mỉ xem xét. Trương Thư Hạc đưa cho ông một đôi bao tay bông tơ màu trắng mỏng, lão đầu đeo một chiếc, sau đó cầm đồ cổ ở trong tay quay ra chỗ sáng xem nửa ngày, một lúc không nói gì, xem xong liền đặt xuống xem món còn lại.

Hơn mười phút sau, tháo bao tay ném lên bàn, sau đó gỡ kính mắt xuống, sắc mặt đã không còn thoải mái như ban nãy, thậm chí có chút nghiêm túc, nhìn Trương Thư Hạc, câu đầu tiên nói lại là: “Hai món này đều là hàng ẩm mới khai quật, cháu có được từ đâu?”

Trương Thư Hạc dừng một chút, sau đó liền nói ra lời của vị đại thúc trên xe lửa trước kia, Sau khi Ngụy lão đầu nghe xong sắc mặt mới hòa hoãn chút. Trong khoảng thời gian này mấy kẻ trộm mộ có ra vào nhiều lần ở thị trường đồ cổ, đích xác có tuôn vào một nhóm đồ cổ mới khai quật, giá bán tương đối khả quan, rất ăn khớp với chuyện biên giới thành Z không lâu trước mới khai quật được một thành cổ dưới đất theo như lời của Trương Thư Hạc.

Sở dĩ sau khi ông thấy đồ, biểu tình trên mặt ngưng trọng, là vì nghề này dù sao cũng là trái pháp luật. Pháp luật bảo hộ văn vật quốc gia rõ ràng quy định, những thứ dưới đất thuộc 60 năm trước Càn Long, đều ở trong phạm vi cấm giao dịch, mà thứ ở trước bàn hiện tại, thời gian chôn trong đất tuyệt đối lâu hơn ngàn năm.

Bất quá người thường chơi đồ cổ đều biết, tuy rằng quốc gia có văn bản rõ ràng quy định, nhưng quy định là chết người là sống, người ‘minh tu sạn đạo ám độ Trần Thương’ vô số kể, biết là một chuyện, làm lại là một chuyện khác. (1 tích xưa, tướng quân Hàn Tín ra vẻ sửa đường núi nhưng ngầm dẫn quân qua bằng đường Trần Thương, ý chỉ ẩn tàng ý đồ chân thực phía sau hành động mặt ngoài, dùng hành động rõ ràng đánh lừa đối phương.)

Như loại đồ này mi không mua cũng sẽ có người khác mua, chỉ cần vẫn còn giao dịch trong tay người trong nước, không lưu lạc đến trong tay người nước ngoài, mọi người cũng mở một con mắt nhắm một con mắt.

Ngụy lão đầu đích xác có quen biết mấy người bạn cùng sưu tập, có thể hỗ trợ hỏi một chút, sau đó mở miệng hỏi Trương Thư Hạc: “Cháu nói rõ chút với lão già ta, loại đồ này trong tay cháu không chỉ có hai món này đúng không? Còn có mấy món?”

Trương Thư Hạc thấy ánh mắt lão đầu nhìn về phía y trở nên nghiêm túc hơn, cũng biết chút thủ đoạn nhỏ của mình không lừa được cụ già nhìn mình lớn lên trước mắt, cũng nghiêm túc ăn ngay nói thật: “Cộng thêm hai món này, tổng cộng tám món.”

Ngụy lão đầu nhìn đồ trên bàn, tuyệt không tìm tòi sâu xa truy vấn đến cùng thứ này là có được từ trong tay ai, chỉ nói: “Tám món này ông có thể giúp cháu bán ra toàn bộ, thế nhưng cháu phải bảo chứng với ông, về sau tuyệt đối không thể đụng đến mấy thứ này nữa.”

Trong nháy mắt này Ngụy lão đầu thế mà cực kỳ giống cha, Trương Thư Hạc đã nhiều năm chưa thấy qua loại ánh mắt trách mắng yêu thương này, nhất thời giật mình tại chỗ, sau đó phản ứng lại, gật đầu: “Ngụy gia yên tâm, ông giúp cháu lần này, lần sau sẽ không như vậy nữa.”

Lúc này sắc mặt Ngụy lão đầu mới tốt hơn chút, nâng tay đặt hai món đồ kia với vải bọc lại vào trong túi, sau đó hỏi: “Cháu muốn bán bao nhiêu?”

Trương Thư Hạc bị giọng điệu cùng thái độ ban nãy của ông chấn động, nhất thời có chút không thích ứng, bất quá vẫn trả lời: “Bao nhiêu tiền Ngụy gia xem rồi làm, ông cho bao nhiêu cháu lấy bấy nhiêu.”

Ngụy lão đầu nhìn Trương Thư Hạc, phỏng đoán rất hài lòng đối với câu trả lời của y, lúc này mới giải thích: “Thứ này không phải hàng mới, thời gian chôn trong đất không ngắn, giá trị sưu tầm rất cao, sẽ có không ít người mua, thế nhưng tám món cùng bán đó là một số tiền rất lớn, một hai người thì đừng mong một hơi nuốt hết, vì vậy bán giá cao thì không cần nghĩ, có thể bán khỏi tay nhanh nhất với giá một nửa hoặc một phần ba đã là không tệ rồi...” Nhìn thoáng qua Trương Thư Hạc muốn nói lại thôi bên cạnh, không khỏi dựng thẳng lông mi đen dày, ngược lại có tư thế giáo huấn người của cục trưởng cục thuế vụ năm xưa.

“Thế nào? Ngại giá thấp? Cháu phải biết rằng, thứ này là văn vật, là thứ mà văn bản quốc gia rõ ràng cấm giao dịch, còn có, cháu là hậu nhân đạo gia, cha cháu với cháu đều là truyền nhân Chính Nhất Phái, nếu cha cháu không chết, để ông ta biết cháu thế mà bắt đầu đầu cơ trục lợi văn vật, xem ông ta có chặt chân cháu không...”

Trương Thư Hạc đã hoàn toàn bị khí thế của Ngụy lão đầu chẹn họng, cả người ở vào thế yếu, tuy rằng không tính là đầu óc xoay mòng mòng, nhưng cũng đã bất đắc dĩ đầy mặt, đành phải hạ thấp giọng nói: “Ngụy gia, xác thực là cháu cần cấp bách dùng tiền vì vậy không thể không đi một bước này, ông giúp cháu lần này, cháu cam đoan với ông, sẽ không có lần sau nữa.”

“Hơn nữa ban nãy cháu muốn nói với ông chính là, giá cao thì càng tốt, thấp cũng không bắt buộc, chỉ cần có thể nhanh chóng bán ra là được, thứ này tuy rằng đáng giá, nhưng cầm ở trong tay cháu cũng ngại gai tay...” Thứ này có giá trị thế nào đi nữa, thì đó cũng là đồ của người chết.

“Hừ, sớm biết như thế hà tất lúc đầu còn làm!” Ngụy lão đầu hận sắt không thành thép trừng y một cái, sau khi đặt đồ cổ xuống xong, lúc này mới lấy ra một chiếc chìa khoá từ bên hông, sau đó đi vào buồng trong, mở ra một cái két sắt, một lát sau cầm trong tay một chiếc gương tròn nhỏ tương tự kiểu dáng mà nữ sinh hay tùy thân mang theo dùng để trang điểm, chẳng qua lớn hơn một vòng, đường kính không quá mười cm, màu sắc là màu vàng sáng.

Ngụy lão đầu đưa món đồ cho Trương Thư Hạc nói: “Thứ này năm đó cha cháu không ít lần thương lượng với ông, muốn dùng tiền mua lại, thế nhưng ông vẫn không cho ông ta, sau khi ông ta qua đời, mỗi lần thấy cái này, trong lòng ông đều hối hận, nếu cháu nói hiện tại thiếu tiền dùng, vậy đem nó đi đi, tùy tiện cháu giữ lại hay bán đi, thì cuối cùng cũng rơi vào trong tay hậu nhân Chính Nhất Phái các cháu, cho thỏa tâm nguyện lúc còn sống của cha cháu.”

Trương Thư Hạc lại vội vàng chối từ: “Ngụy gia, cháu thế nào có thể lấy đồ của ông, vẫn nên do ông giữ đi.” Đồ cổ lấy ra từ trong két sắt của Ngụy lão đầu, đều không phải là hàng thứ phẩm gì, chí ít cũng phải mấy chục vạn, chiếc gương này ngay cả cha năm đó cũng không thể mua được, có thể thấy được giá trị của nó tuyệt đối không thấp.

Kết quả Ngụy lão đầu lại tức giận trừng y một cái, nói: “Cho cháu cầm thì cầm đi, còn nói nhảm cái gì?”

Trương Thư Hạc biết rõ tính tình của ông cổ quái, bình thường chút đồ nhỏ cũng không chịu đưa ra, thế nhưng nếu đã lấy đồ ra cho mi, mi không lấy cũng phải lấy, vì vậy đành phải đưa tay nhận lấy, không ngờ chiếc gương tròn này vào tay tương đối nặng.

Đợi khi thấy rõ mới phát hiện, cái này căn bản không phải gương tròn gì, mà là một khay đồng màu vàng cỡ bằng lòng bàn tay, nếu không phải bên trên có khắc mấy thứ, ngược lại có chút giống gương đồng mà cung nữ cổ đại dùng.

Lại nhìn kỹ một chút, bên trên có khắc không ít chữ cực nhỏ, đều sắp hàng theo hình vòng tròn đồng tâm, vòng bên ngoài là “Càn, Khôn, Khảm, Ly, Đoài’ các loại, mà chữ ở vòng bên trong thì kích cỡ khác nhau, nhìn sơ qua, tựa hồ là phân loại Thiên Can Địa Chi trên Bát Quái.

Trương Thư Hạc thấy vậy mới đột nhiên nghĩ đến xuất xứ của món đồ này, thứ này nào là cái gương mà nữ nhân dùng để trang điểm gì, rõ ràng là một khối la bàn phong thuỷ mà đạo sĩ dùng để tìm u điểm huyệt, chẳng qua la bàn mà trước đây Trương Thư Hạc thấy đều cỡ bằng cái đĩa, thậm chí còn lớn hơn nữa, mà khối trong tay này lại chỉ cỡ bằng lòng bàn tay, hình dạng nhỏ hơn một chút, chất liệu lại càng thêm nặng.

Trương Thư Hạc vốn có chút lơ đãng, nhưng lúc này đã bắt đầu có chút để tâm, y đột nhiên nghĩ đến, la bàn không chỉ có thể tìm được phong thuỷ bảo địa, nếu là khay thượng phẩm, người có pháp lực sử dụng, lại càng có được công hiệu báo động trước, đây cũng là nguyên nhân vì sao trong ba lô của hết thảy đạo sĩ cổ kim đều phải có một cái, mang theo bên người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.