Mạt Thế Chi Công Đức Vô Lượng

Chương 97: Chương 97: Trăm năm (Ba)




Edit: Thanh Thạch

Mạc Thiên cực kỳ phẫn nộ!

Đối với những người tập võ mà nói, Lăng Thanh Vân năm đó ngăn cơn sóng dữ, lưu lại công pháp tu luyện chính là thần!

Lúc trước, toàn bộ tang thi trong một đêm chết hết, Lăng Thanh Vân biến mất trước mặt mọi người. Sau đó, Đỗ Dã và Tề Triệt liền thừa thế mà lên, trở thành lãnh đạo nước Z lúc ấy, mà hết thảy về Võ thần cũng được bảo tồn thích đáng! Hơn nữa còn truyền lưu rộng khắp.

Hiện tại người trên địa cầu ai chưa xem qua video Võ thần chiến đấu? Người đàn ông giống như thiên thần kia, chính là thần tượng của mọi người! Mà người của học viện Võ thần, tự nhận là truyền nhân của Võ thần, liền càng thêm tôn kính Võ thần!

Thế mà có người dám phẫu thuật thành bộ dáng của Võ thần! Cho dù tóc với mắt không giống nhưng diện mạo lại cơ hồ giống như đúc! Mạc Thiên đã vượt qua cả phẫn nộ rồi, bảo sao người này không dám đi chung quanh, phẫu thuật thành cái dạng này, khó trách!

Nhưng Trình Trang rõ ràng không phải người như vậy mà? Tại sao cậu lại muốn nuôi một người giống Võ thần như đúc ở nhà? Mạc Thiên cảm thấy mình càng ngày càng tức giận, trong lòng như mở hàng bán gia vị, chua ngọt đắng cay cảm giác nào cũng có.

Lăng Thanh Vân cũng thật phẫn nộ, đối với một người phải dùng dụng cụ để che lấp dung mạo, vĩnh viễn không thể chỉnh dung mà nói, những người có thể phẫu thuật đều đáng ghen tị! Tóc giả trên đầu và kính áp tròng trong mắt khiến hắn rất khó chịu, nhưng bị tình địch chỉ trích là giả mạo càng khiến hắn khó chịu hơn!

Người trong phòng sắc mặt khác nhau, Trang Thành đúng lúc này bưng ra một nồi mỳ.

Cậu đến rất khéo, đúng lúc khiến hai người bên ngoài áp chế lửa giận trong lòng, đương nhiên, cậu chọn lúc này đi ra không phải không có lý do, trò hay như vậy trên cơ bản sẽ không có mấy người muốn bỏ qua đúng không?

Cậu thừa nhận mình có ý xấu, hiện tại cậu đặc biệt muốn nhìn xem Mạc Thiên sau khi biết thân phận Lăng Thanh Vân sẽ có biểu tình gì – một năm này cậu bị bám rất phiền!

Trang Thành lúc trước ở nhà hàng mua bánh bao ngũ vị và cháo cá, vốn định dùng làm bữa sáng, nhưng hiện tại nhân số tăng, cậu liền làm một nồi mỳ.

Mỗi ngày cậu kiên trì về nhà nấu cơm, kỳ thật cũng không nhất định là vào bếp nấu cơm, từ sau khi cùng Lăng Thanh Vân gạo nấu thành “cơm”, bọn họ mà rảnh thì liền làm “cơm”. Vì thế, nói đến tay nghề nấu nướng của hai người, vẫn là Lăng Thanh Vân tốt hơn.

Bởi vậy, nồi mỳ này của cậu tuyệt đối là loại đơn giản nhất dễ làm nhất, dùng gói gia vị nấu một nồi canh gà, thả thêm rau xanh, măng với thịt gà vào, rồi bỏ mỳ đã chần qua là xong.

Mùi canh gà tràn ngập phòng khách, Lâm Giang Đào phóng ánh mắt về phía Trang Thành, sắc mặt đã có chút khó coi: “Thầy Trình, thầy rất thích Võ thần sao?”

Nhiều tượng như vậy, còn có một người yêu mang bộ dạng Võ thần… Hay là, người nọ không sợ chết phẫu thuật thành bộ dạng Võ thần là vì Trình Trang? Nhưng có người dám làm phẫu thuật như vậy cho hắn sao? Trình Trang chẳng lẽ là loại người có ý dâm với Võ thần?

“Đúng vậy, rất thích.” Trang Thành biết đối phương hiểu lầm, nhưng vẫn như trước thản nhiên mở miệng. Chậc, loại thời điểm này cậu mà nói không thích, về sau khẳng định sẽ không hay ho!

Trong lòng Lâm Giang Đào thất vọng nói không nên lời, vừa chua xót vừa bực mình, Trình Trang sao có thể như vậy? Điều này khiến người khác rất khó có thể tiếp nhận! Hắn theo bản năng tìm lý do cho đối phương: “Thầy Trình, thầy… Anh ta có phải trời sinh chính là bộ dáng này không?”

Có lẽ không phải hắn chỉnh dung mà là trời sinh như thế? Một trăm năm qua, người giống Võ thần cũng không phải không có, về phần phẫu thuật… hẳn là không có bác sĩ nào không muốn sống nữa chứ?

“Hắn quả thật là trời sinh cái dạng này…” Trang Thành cố gắng nén cười: “Mọi người đói bụng chưa? Ăn chút gì đi.”

“Đúng vậy, mọi người ngồi xuống ăn một chút đi.” Cố Gia Bảo vội vàng mở miệng, ông đến xem trò nhưng nếu Lăng Thanh Vân bạo phát… Ông sợ là muốn ra nước ngoài cũng không có cơ hội.

Hu hu… Vì Trang Thành có thể không hay ho mà bồi luôn cả mình, có lời sao?

Bánh bao ngũ vị kỳ thật đều là đồ chay, nhân rau xanh nấm hương, nhân đậu phụ trắng vân vân, năm loại bánh mỗi loại hai cái, ăn vào miệng thanh đạm mà tinh tế, còn cháo cá là dùng một loài cá chỉ dài chưa đến 2cm để nấu, bên trên rắc ít rau thơm.

Đối với mấy vị khách tới đây hôm nay, ăn được mỳ tự tay Trang Thành nấu còn ngon hơn cả bữa sáng ở Thanh Thành, mà Lăng Thanh Vân… người tu tiên không nên ăn nhiều đồ mặn, vì thế hắn chỉ có thể vừa cắn bánh bao vừa dùng ánh mắt giết chết những người khác.

Mạc Thiên và Lâm Giang Đào khi mới phát hiện bộ dáng Lăng Thanh Vân thì dị thường khiếp sợ, nhưng một lát sau, bọn họ liền phản ứng lại, lúc này bên cạnh còn có Cố Gia Bảo đó! Đây là hiệu trưởng Cố thân là một trong những tùy tùng của Võ thần, sao có khả năng dễ dàng tha thứ việc Võ thần bị vấy bẩn? Phỏng chừng, cái tên tóc vàng kia chính là may mắn mới lớn lên thành cái bộ dạng như vậy!

Lâm Giang Đào thì càng bực mình, đều là con lai, sao người ta có thể có được dung mạo của Võ thần mà mình thì không được?

“Thành Thành, ăn bánh bao.” Lăng Thanh Vân biết, liền tính thực lực của hắn hiện tại rất mạnh nhưng muốn dùng ánh mắt giết người vẫn là không có khả năng, cho nên, hắn rõ ràng không trừng người, ngược lại cầm bánh bao, cắn một miếng xong đút cho Trang Thành, sau đó lại cắn một miếng rồi lại đút cho Trang Thành.

Quả nhiên, hành động này hữu hiệu hơn trừng người nhiều, hiện tại, hắn biến thành bị trừng.

Lâm Giang Đào khụ khụ, khiến mình không nhìn cái tên có bộ dạng Võ thần nhưng không có khí khái Võ thần kia: “Thầy Trình, những tượng Võ thần trong nhà thầy thật sự là rất rất giống! Không biết là vị đại sự nào điêu khắc ạ?”

Là tôi năm đó dùng móng vuốt mài ra… Trang Thành có chút đáng tiếc liếc nhìn tay mình, sau khi được tinh lọc, tuy rằng một thân tu vi vẫn còn nhưng cậu đã không còn là tang thi có móng vuốt có răng nanh, tuy dùng dao nhỏ cũng có thể điêu khắc, nhưng loại cảm giác kia cũng không thể tìm trở lại. Hơn nữa, vật đính ước cũng đã đủ rồi, vì thế sau khi cả ngày ăn uống quá độ tự dưỡng béo thì cũng ném cái trò này luôn.

Trang Thành mỉm cười, vừa định mở miệng, Lăng Thanh Vân lại đút một thìa cháo đến bên miệng cậu, há mồm ăn, cậu liền nhìn thấy Lăng Thanh Vân giật giật tóc giả trên đầu: “Mấy bức tượng này là Thành Thành nhà tôi chuyên môn khắc cho tôi!”

Tay dưới bàn nắm chặt lại, Mạc Thiên hận không thể một quyền đánh vào cái mặt giống hệt Võ thần kia, bức tượng rõ ràng là Võ thần, bên cạnh còn có Kỳ lân đó! Người trước mặt này da mặt quá dày!

Vị canh gà hắn đều không nếm được, lúc này cảm thấy trong lòng nghẹn một cơn giận, không phát tiết được nó, hắn phỏng chừng sẽ bị nghẹn chết!

Biết Trình Trang có bạn lữ rồi mà vẫn thích Trình Trang quả thật là không đúng, nhưng một người vĩ đại như vậy vì một người khác mà buông tha nhiều như thế, hắn thật sự không thể nhìn!

Lần này đến nhà Trình Trang, nếu hắn nhìn thấy một người bình thường, chỉ cần Trình Trang thích, hắn thương tâm xong cũng sẽ không sao, nhưng vì sao cái người này lại giống Lăng Thanh Vân như đúc?

Là hắn dùng cái bộ dạng này để mê hoặc Trình Trang hay là Trình Trang thích cái mặt này cho nên… Mạc Thiên nghiêng đầu nhìn về phía hiệu trưởng thực lực cao cường, hắn nghĩ hiệu trưởng sẽ tức giận, nhưng đối phương biểu hiện vẫn rất bình tĩnh…

“Thầy Trình, chúng ta làm đồng nghiệp một năm, tôi vẫn tin tưởng nhân cách của cậu, hiện tại cậu ở cùng một người giống Võ thần như đúc, dưỡng anh ta, không sợ bị người lên án sao?”

Lâm Giang Đào nghe Mạc Thiên nói thế cũng nhíu mày: “Thầy Trình, người này có gì tốt? Chẳng lẽ chính là bởi vì dung mạo đối phương sao? Em cảm thấy thầy Trình sẽ không là một người nông cạn như vậy!”

“Tôi thích ở cùng với ai không liên quan gì đến mấy người.” Trang Thành cảm nhận được Lăng Thanh Vân tức giận, trên mặt lộ ra mỉm cười, cậu biết, Lăng Thanh Vân bản thân bị người ta mắng cũng không sao, nhưng chịu không nổi cậu bị người khác nói.

Thời gian một trăm năm, tình cảm của bọn họ chỉ tăng chứ không giảm.

Sắc mặt Mạc Thiên càng thêm khó coi, hắn nhìn Cố Gia Bảo, người có địa vị cao nhất ở đây, lại phát hiện đối phương đang cúi đầu ăn mỳ một chút phản ứng cũng không có, ngược lại là người ngồi cạnh Trình Trang ở đối diện hiện đang nhìn mình với vẻ khiêu khích.

“Anh cho là Trình Trang thật sự thích anh? Nếu anh không có cái mặt này…”

“Liền tính tôi không có cái mặt này thì Thành Thành cũng vẫn thích tôi.” Lăng Thanh Vân đánh gãy lời đối phương, đứng lên.

Trịnh Thu từ lúc đến đây vẫn làm người vô hình, nhưng người vô hình cũng tốt, tỷ như cậu thấy được rất nhiều biểu tình kỳ quái trên mặt Cố Gia Bảo.

Vì sao trên mặt Cố Gia Bảo lại có nhiều biểu tình như vậy? Vì sao Cố Gia Bảo không chút nào để ý đến người giống hệt Võ thần? Vì sao Trình Trang và bạn lữ của thầy ấy lườm Cố Gia Bảo mấy lần? Vì sao Cố Gia Bảo ở trong nhà này, khí thế không hiểu thế nào liền yếu đi, bị người trừng cũng không lên tiếng?

Tất cả giống như đều hướng về một đáp án… Hình như, Võ thần có một người yêu, cái người chết trong tràng đại hạo kiếp đó họ Trang, tên…

Sau khi Lăng Thanh Vân đứng lên, Trịnh Thu cũng sợ hãi bàng hoàng đứng lên!

Không biết rốt cuộc là trùng hợp hay gì mà mỗi lần Lăng Thanh Vân muốn bùng nổ thì đều xảy ra chuyện gì đó – đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên.

Bên ngoài truyền đến thanh âm mà Lăng Thanh Vân rất quen thuộc, chính là thằng con trai tiện nghi của mình: “Ba! Ba! Mở cửa cho con!”

Được rồi, cũng không cần mình bạo phát… Lăng Thanh Vân sắc mặt đổi đổi, đi ra mở cửa.

Người kia còn đẻ con với người khác? Lâm Giang Đào càng tức giận, lại nghĩ tới, lấy tuổi của đối phương, cho dù có con thì con cũng không thể phát ra tiếng của người trung niên được… Không đúng, đó không phải là…

“Đại sư Trang!” Mạc Thiên và Lâm Giang Đào cùng đứng dậy, bên ngoài là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, mặc một bộ vest đen, trong tay rất không hình tượng mà bế một con cún nhỏ. Hắn nhìn thấy Mạc Thiên và Lâm Giang Đào thì lộ vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã thu lại, hướng bọn họ gật đầu: “Xin chào.”

Mạc Thiên và Lâm Giang Đào đều có chút kích động, đây chính là đại sư Trang! Con nuôi của Võ thần! Nhưng tại sao con nuôi của Võ thần lại đến đây?

Trịnh Thu cả người run rẩy, cậu nhìn chằm chằm Lăng Thanh Vân: “Ngài…. Ngài…”

“Có việc gì sao?” Lăng Thanh Vân tức giận hỏi, vừa nhìn thấy bộ dáng con nuôi Trang Văn Vũ, hắn liền biết khẳng định là Tiểu Công lại gây chuyện!

Thế mà khẩu khí còn kém như vậy! Lâm Giang Đào khó chịu, vừa định chất vấn thì nghe thấy thằng bạn thân hỏi: “Tóc của ngài là tóc giả, mắt của ngài…”

“Là giả thì sao?” Lăng Thanh Vân cười cười, quả nhiên là người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê!

“Ngài, ngài chính là Võ thần đại nhân?” Trịnh Thu cả người run rẩy kịch liệt.

Võ thần! Đó là Võ thần! Cậu ta thế mà may mắn nhìn thấy Võ thần! Một trăm năm, Võ thần vẫn là bộ dạng lúc trước, không hổ là Võ thần!

“Một trăm năm trước tôi tên là Lăng Thanh Vân.” Lăng Thanh Vân cười tủm tỉm tháo xuống tóc giả trên đầu, ném tới đầu Cố Gia Bảo còn đang chuyên tâm ăn mỳ, sau đó lại tháo kính mắt xuống ném lên trên tóc giả, về phần đôi lens đã bị hắn nháy mắt hủy diệt rồi.

Tình thiên phích lịch! Mạc Thiên và Lâm Giang Đào cùng nhìn Lăng Thanh Vân, hóa đá.

“Ba nuôi, Tiểu Công uống rượu, còn ăn luôn cả một bàn tiệc lớn người ta đặt trước, miếu nhỏ không chứa nổi đại Phật, cho nên con đưa nó về đây.” Trang Văn Vũ cũng biết một chút về đào hoa của Trang Thành, hắn không phải là Cố Gia Bảo, chuyện của trưởng bối hắn tuyệt không muốn can thiệp, cho nên thả Tiểu Công xuống xong, hắn liền nhanh chóng cáo từ rời đi.

Vừa rồi khí thế của người kia mạnh mẽ, vừa thấy liền biết là kẻ mạnh, khuôn mặt kia bọn họ cũng rất quen thuộc, không thể làm giả được, cho nên, người trước mắt này, thật sự chính là Võ thần?

Vì sao lại thành như vậy?

Mạc Thiên còn nhớ rõ, trước đây mình từng ngây ngốc hô “Con muốn thành người như Võ thần”, cuối cùng lại bị mẹ hiểu lầm thành “Con muốn thành người yêu của Võ thần”, sau đó bị giảng một hồi về tình sử của Võ thần…

Nghe nói, Võ thần lưu luyến si mê một người đàn ông họ Trang, không oán không hối, coi ba mẹ đối phương như chính ba mẹ mình, cho dù người nọ biến thành tang thi cũng không ly không chê, nhưng cuối cùng lại sợ người nọ làm hại nhân gian, vì thế đồng quy vu tận…

Không thể sinh cùng tháng cùng năm, nguyên chết cùng năm cùng tháng, tình yêu vĩ đại như vậy… Tuy rằng hắn không thể tìm được nội dung liên quan trong sách vở, nhưng vẫn bị cảm động, hiện tại, người vừa rồi còn tú ân ái với Trình Trang trước mặt mình chính là Võ thần? Đúng rồi, mẹ nói người yêu của Lăng Thanh Vân tên là Trang Thành đúng không?

Lăng Thanh Vân kéo Tiểu Công nặng vô cùng, thuận tay ném nó vào góc, không ngờ đột nhiên Tiểu Công hiện nguyên hình, phun lửa về phía hắn, còn rống lớn: “Ta muốn uống rượu!”

Ngọn lửa kia bị Lăng Thanh Vân chặn lại, nhưng vẫn sót một chút, vừa vặn đốt bộ tóc giả màu vàng Lăng Thanh Vân quăng lên đầu Cố Gia Bảo.

“Anh Lăng, em sai rồi…” Cố Gia Bảo che mặt, vốn muốn xem trò hay, kết quả thế nhưng chính mình mất mặt!

Đây là Kỳ lân? Thụy thú Kỳ lân thần thông quảng đại? Mạc Thiên lại hóa đá.

“Võ thần… Võ thần đại nhân….” Lâm Giang Đào liếm liếm môi: “Ngài có thể ký tên cho tôi không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.