Mạnh Mẽ Ràng Buộc

Chương 6: Chương 6: Chương 5




Edit: hoahongdaoktx (wattpad)

Từ phía sau, Nhã Nhân túm lấy cánh tay phải của gã đàn ông, dùng vai làm điểm tựa tỳ lên ngực gã, sau đó cúi người ném cả cơ thể kia về phía trước, gã tù nhân y như bao cát bị quật xuống thân thể một kẻ khác đã nằm đo ván từ trước.

Hai tên đàn ông đau đớn cùng kêu lên thảm thiết, ôm bụng co chân lăn lộn, dáng vẻ cực kỳ chật vật.

“Quá yếu...”

Nhã Nhân kéo vành mũ, thong thả bước đến trước mặt tù nhân một giây trước vừa gọi hắn là “cô em”, chân nhấc lên, giày da màu đen bóng lộn sáng loáng đạp lên mặt gã.

Tên kia nức nở, khóe miệng phát ra âm thanh giống như cầu xin.

“Thế nào, lần sau gặp tao còn cứng nữa không?”

Hiền lành cười, Nhã Nhân dùng chân lật ngửa gã, một cước đạp lên đũng quần.

“Làm phiền mày đi thông báo cho những kẻ khác trong khu nhà này, tao không thích ai xì xào bàn tán về tao, càng không thích thằng khốn nào có ý định động tay động chân với tao, đứa nào dám, tao không để yên đâu, mà sẽ dạy dỗ nó ra trò đấy.”

Dứt lời, chân Nhã Nhân giậm mạnh xuống quần gã, mượn lực nâng chân còn lại đá trúng mặt tù nhân khác nằm bên cạnh, tên này bị đạp cho tóe máu, mấy cái răng bay ra xa làm gã run rẩy kêu khóc, còn gã đàn ông bị Nhã Nhân đạp dưới chân đau không chịu nổi lớn tiếng xin tha, những tên còn lại thấy vậy vội dồn dập van nài.

Hiện giờ bọn chúng mới kinh hãi phát hiện, cảnh sát trại giam có khuôn mặt xinh đẹp mới tới có vẻ dễ ức hiếp, nhất định sẽ trở thành công cụ ngon lành cho mọi người phát tiết không phải là một con thỏ trắng nhỏ, mà chính là kẻ săn mồi cao cấp trong chuỗi thức ăn.

“Còn nữa, tao cũng không thích kẻ khác dùng mấy từ “cave”, “gái đ.iếm” gọi tao, nếu thằng nào nào dám gọi, tốt nhất bảo nó chuẩn bị tâm lý sẵn sàng gãy tay chân đi là vừa, hiểu chưa?”

“Vâng... đã rõ.” Gã tù nhân bị đá gãy răng yếu ớt chảy nước mắt, run giọng nói.

“Rõ là tốt, hôm nay tao đang vui nên sẽ không hỏi tội tới cùng, coi như chúng mày gặp may... Không còn chuyện gì thì mau cút... Hay là muốn ở lại giúp tao luyện quyền cước cũng được!”

Nhã Nhân giơ nắm đấm, người hắn vừa mới nóng lên thôi.

“Tôi, chúng tôi đi đây.”

Một đám người kinh hoàng bò dậy, người che khuôn mặt đầy máu kẻ chắn đũng quần, như đàn chim bay tán loạn.

Nhã Nhân sửa sang lại quần áo, miệng huýt sáo, hắn nhìn hành lang trống rỗng không còn một bóng người, nở nụ cười giễu cợt.

Tuyệt Sí Quán là như vậy, mạnh được yếu thua.

Nhà tù này không có nhiều quy tắc, chỉ là cái lồng giúp Chính phủ nuôi dưỡng trọng phạm, đương nhiên phải tận lực nới lỏng phạm vi quản chế, mới không khiến tù nhân rục rà rục rịch có ý đồ vượt ngục.

Mà cũng bởi vì cố gắng nới lỏng quản chế, cho nên trong quán, chỉ cần không giết người, không đánh ai tàn phế, thì mấy hành động như cường bạo, ẩu đả, phá hoại của công cũng chỉ là việc bình thường diễn ra như cơm bữa, cảnh ngục sẽ không nhúng tay can thiệp.

Chính vì thế, dần hình thành quy tắc mạnh được yếu thua – cũng là quy tắc quan trọng nhất để sinh tồn ở nơi đây.

Nhã Nhân là thành viên mới, tự nhiên sẽ khiến người chú ý. Hắn biết tình huống vừa rồi mới chỉ là những kẻ yếu nhất muốn thăm dò hắn thôi.

Những kẻ yếu nhất này tìm tới cửa, bởi vì chúng không thể chống lại kẻ mạnh, cho nên ít nhất phải tìm một kẻ yếu thế hơn mình để bắt nạt, như vậy mới cân bằng được tâm lý của chúng.

Nhưng mà, thật đáng thương, nhìn vẻ bề ngoài chúng cứ tưởng Nhã Nhân chính là sinh vật mở đầu chuỗi thức ăn, ai ngờ hắn mới là kẻ săn mồi chân chính, cho nên kết quả trở thành thiêu thân lao đầu vào lửa.

Nhã Nhân biết, ngày hôm nay mới là nhóm đầu tiên tìm mình ức hiếp, chỉ là mấy kẻ yếu ớt nhất, một quãng thời gian nữa mà hắn không lên tiếng, nhất định chúng sẽ lại kéo tới ngày càng nhiều, thật phiền phức... Dù sao, mục đích hắn vào Tuyệt Sí Quán không phải là giải quyết từng kẻ này.

Mục đích thực sự của hắn – là đứng trên cao, mạnh mẽ khống chế Quỷ Thượng dưới chân, đến tận lúc y phải cúi đầu khuất phục mới thôi...

Cho nên, nếu luôn có những kẻ không liên quan tới quấy rầy, hắn sẽ thấy rất phiền.

Hôm nay đập mấy gã kia một trận để ra oai phủ đầu, tránh những phiền phức không cần thiết, cho nên hắn ra tay hơi nặng, “khai thông” vài tù nhân trước, thuận tiện chuẩn bị sẵn sàng để “chào hỏi” mấy kẻ đến sau.

Hoạt động gân cốt xong, Nhã Nhân vừa vặn đã quen thuộc hoàn cảnh sinh hoạt nơi đây, một đường phong trần mệt mỏi tới nhà tù bí mật xa xôi này còn chưa được nghỉ ngơi, hiện giờ hắn cần về ký túc sắp xếp đồ dùng cá nhân và đánh một giấc, chờ tinh thần thoải mái lại đi làm cái chuyện khiến hắn phấn khích kia.

Ký túc xá cảnh ngục nằm dưới tầng một của khu nhà mà người đó phụ trách, đồ dùng thiết bị cũng đầy đủ, tuy rằng so với phòng giam của vương kém hơn, nhưng cũng chỉ xếp ngay sau thôi, không phải dùng chung phòng tắm với kẻ khác.

Trong phòng ngoại trừ đồ dùng cần thiết còn có thêm tủ lạnh, ngoài ra, cảnh sát trại giam có thể yêu cầu Trưởng quán mua sắm vật dụng mà mình muốn. Cho dù là kẻ sống trong nhung lụa từ nhỏ như Nhã Nhân, thì đối với điều kiện ăn ở của nhà tù này cũng không có gì phải soi mói, nói chung hắn rất thoả mãn.

Tuyệt Sí Quán này, bất kể là hoàn cảnh hay điều kiện sống, đều thích hợp với hắn đến bất ngờ.

Xử lý xong việc vặt vãnh, trở lại ký túc xá, Nhã Nhân tắm táp cho thoải mái rồi leo lên giường nghỉ ngơi.

Dù nói một đuờng phong trần, tìm hiểu hoàn cảnh để thích ứng với công việc mới mà cơ thể không cảm thấy rệu rã thì tuyệt đối là lừa người. Nhưng đối với Nhã Nhân mà nói, căn bản lúc này hắn chẳng cảm thấy mệt chút nào, nhiệt độ phòng rất thấp, thân thể lại ấm đến doạ người, đại khái là bởi vì quá hưng phấn...

Nghĩ tới cơ thể cao to rắn chắc kia, khuôn mặt sắc bén lúc bị mình ép chặt dưới thân, biểu lộ ra vẻ không cam lòng và khuất nhục, mắt phượng hung hăng như muốn xé mình thành mấy mảnh... Nhã Nhân cảm thấy cơ thể không ngừng toả nhiệt.

Giọt nước ẩm ướt lành lạnh dọc theo mái tóc nhỏ xuống làn da ấm nóng, Nhã Nhân bật cười, bởi vì giọt nước kia dường như mang theo xúc cảm lạnh băng, dẫn ra từng đường nét về Quỷ Thượng - thật rõ ràng.

Còn nhớ khi đó...

Lần đầu gặp mặt, mây đen che kín bầu trời, một luồng sấm sét chói mắt đánh ầm ầm vang vọng giữa tầng mây dày đặc, ánh sáng loé lên trong đêm tối, tản ra mùi cỏ hoà lẫn bùn đất. Từng giọt mưa lớn chừng bằng hạt đậu lạnh băng rơi xuống người, cứ như loại bom cỡ nhỏ.

Người đàn ông kia xuất hiện ở trước mặt hắn, cơ thể dẻo dai rắn chắc tựa như con báo đen triển khai sự mạnh mẽ – khiến cho đôi mắt hắn, sự chú ý của hắn dồn lên người y, lưu luyến và say mê.

Tư thế đó làm cho hắn tựa như bị hút lấy hồn, thật lâu vẫn không quên được, cuối cùng, trở thành cảm giác thèm muốn, thậm chí biến thành dục vọng chiếm hữu vô cùng mạnh mẽ.

Ban đầu hắn muốn trói người đàn ông xa lạ có ánh mắt kiêu ngạo dám làm lơ mình kia lại, đặt xuống dưới chân mà giẫm lên.

Nhã Nhân cũng không biết xuất phát từ đâu mà hắn có suy nghĩ cố chấp như vậy, hắn chỉ biết là hắn muốn người kia.

Vừa vặn, lúc đó hắn tới quân doanh thăm người lãnh đạo cao nhất đứng phía sau UG – chính là cha hắn, cho nên, dựa vào địa vị của cha, Nhã Nhân chỉ cần đưa ra hai từ “đội trưởng” và cái tên “Quỷ Thượng”, lập tức thông tin về người đang đảm nhiệm vị trí Trung đội trưởng UG được đưa đến tay hắn.

Quỷ Thượng là một quân nhân ưu tú, sau khi Nhã Nhân phái người điều tra thì có kết luận như vậy.

Bất kể là thành tích ở quân doanh hay tỷ lệ thành công trong nhiệm vụ, biểu hiện của Quỷ Thượng đều như hạc đứng giữa bầy gà, cứ như trời sinh để làm quân nhân.

Bất kỳ ai cũng thấy, chỉ cần chờ Tổng tư lệnh đương nhiệm về hưu, cho dù tuổi còn trẻ, nhưng Quỷ Thượng tuyệt đối thích hợp là ứng cử viên tiếp theo, không ngoài ý muốn, với nỗ lực phấn đấu chắc chắn y sẽ lên làm Tổng tư lệnh UG, sau đó một bước trèo lên mây, thuận lợi cho tới khi về hưu.

Nhã Nhân còn biết được một tin tức ngầm, tựa hồ Quỷ Thượng hài lòng đối với an bài như thế, hơn nữa còn rất tự tin sẽ được đề bạt vào vị trí Tổng tư lệnh.

Với kết quả đó, chắc chắn không ai có dị nghị, cũng là kết quả tốt nhất, kể cả đối với Quỷ Thượng hay UG.

Nhưng mà, chính là Nhã Nhân có ý đồ xấu.

Nếu có thể cản trở kế hoạch của Quỷ Thượng, làm cho y tức giận đến giơ chân, lúc ấy y sẽ phải nhìn thẳng vào cái kẻ mà y không coi ra gì này, nghĩ vậy hắn đột nhiên thấy rất thích thú.

Nếu như ép buộc đôi mắt vàng óng dửng dưng phải nhìn thẳng vào mình...

Thế là ban đầu chỉ vì muốn đùa cợt, Nhã Nhân hoàn toàn không thèm để ý tới hậu quả mà cương quyết xông vào thế giới của Quỷ Thượng.

Rõ ràng dựa vào tài lực và quyền thế gia đình, cha mẹ và anh chị cưng chiều, hắn có thể tiếp tục làm một tiểu thiếu gia sống trong nhung lụa, nhưng bởi vì Quỷ Thượng, bởi vì một lần gặp mặt kia, cứ như bị ma nhập, lần đầu Nhã Nhân mở miệng nói với cha rằng mình rất hứng thú với chức vị kia, mà người cha coi hắn như bảo bối – thân lại là Thống soái UG, thế là hắn liền đoạt lấy thứ mà Quỷ Thượng nỗ lực từ lâu dễ như ăn cháo, đoạt lấy vị trí vốn nên thuộc về y...

Tất cả những thứ này chỉ để ép buộc Quỷ Thượng phải tập trung nhìn vào một điểm.

Quả nhiên, Nhã Nhân còn nhớ, cái ngày chính thức tuyên bố hắn trở thành Tổng tư lệnh UG, Quỷ Thượng đứng ở dưới trước toàn thể quân nhân, ánh mắt nhìn chăm chú vào hắn, cỡ nào không cam lòng, cỡ nào tức giận.

Lúc đó, Nhã Nhân cảm thấy cả người khoan khoái, chưa bao giờ hắn thấy sung sướng như thế.

Không ngờ, lúc Nhã Nhân chính thức vào UG gặp lại Quỷ Thượng, thì tầm mắt của y vẫn tối tăm như lần đầu gặp mặt, khinh bỉ và xem thường, thậm chí cứ như chưa từng thấy hắn bao giờ...

Lúc này hắn mới biết, hoá ra Quỷ Thượng đã quên béng cái lần gặp mặt đầu tiên kia, nói cách khác - hắn bị Quỷ Thượng hoàn toàn coi thường, một chút ấn tượng cũng không hề lưu lại...

Điều này làm cho kẻ từ trước đến giờ luôn là tâm điểm mà mọi người chú ý, ngưỡng mộ - Nhã Nhân lần nữa cảm thấy mình bị bỏ quên, mà đối tượng vẫn là người đàn ông tựa như dã thú khó thuần kia.

Đối với việc này... hắn vô cùng canh cánh trong lòng, vì có người thờ ơ với hắn, ngược lại càng làm cho hắn để ý.

Vì vậy, sau khi đoạt lấy vị trí mà Quỷ Thượng tha thiết mong chờ, hắn liền lợi dụng ưu thế của mình, ức hiếp cái tên kiêu ngạo ngông cuồng tự đại kia, vì muốn được chú ý.

Chỉ muốn chơi cho vui, dĩ nhiên chẳng mấy chốc sẽ phiền chán... Thế nhưng Nhã Nhân lại không ngờ, dấn thân vào một trò chơi, ban đầu chỉ là thích thú đùa cợt Quỷ Thượng khiến y gào thét như con chuột trong móng vuốt của mèo, cho tới khi tỉnh táo lại thì không biết từ khi nào đã biến thành một loại bướng bỉnh sâu đậm trong tâm trí hắn...

Quỷ Thượng một đêm không chợp mắt.

Miệng ngáp lớn khiến huyệt thái dương đau đớn từng trận, rửa mặt bằng nước lạnh xua tan đi mệt mỏi, Quỷ Thượng trừng vành mắt đen xì trong gương, đêm qua y không tài nào ngủ được, nghĩ tới tên khốn kia liền không nhịn được nắm chặt tay đấm lên tường.

“Khốn kiếp...”

Sáng nay Quỷ Thượng không chờ Thành Dương đến gọi, vì tránh né cái người làm y buồn nôn, y xuống phòng ăn sớm hơn mọi khi.

Đen mặt đi xuống, Quỷ Thượng lại có một phát hiện mới - tựa hồ vương chiến hôm qua tạo thành hiệu quả lan đi như cơn sốt, hôm nay ánh mắt tù nhân nhìn y so với hôm qua có chút bất đồng.

Kính nể, sợ hãi, e dè - không ai dám lộ ra ánh mắt khinh thường như lúc y mới đến đây.

Quỷ Thượng nhếch khóe miệng cười kiêu ngạo, y rất hài lòng với kết quả này... Như vậy còn có người dám xem thường y sao?

Đáng tiếc, tại chỗ rẽ, đối diện với một ánh mắt lạnh nhạt, Quỷ Thượng mới biết mình đưa ra kết luận quá sớm.

Quỷ Thượng quên mất còn nhân vật số một này.

“A, Quỷ Thượng.” Thành Dương thuận tiện chào hỏi rồi lướt qua Quỷ Thượng đi vào phòng ăn.

“Này, chờ chút, anh chẳng lịch sự gì cả, chào hỏi cũng không dừng chân lại một chút sao?” Quỷ Thượng tức giận lầm bầm, đuổi theo Thành Dương.

Đối mặt với chỉ trích của Quỷ Thượng, Thành Dương cứ dửng dưng như không.

Hai người xếp hàng cùng một chỗ lĩnh đồ ăn, Quỷ Thượng mượn chiều cao ưu thế đè lên vai Thành Dương, nửa trọng lượng ép lên người hắn.

“Này, tiện tay lĩnh giúp tôi một phần.”

“Hừ, anh thật phiền phức, muốn ăn tự mình lấy.” Tuy nói vậy nhưng Thành Dương vẫn cầm hai cái khay... sau đó, lấy thêm một khay nữa.

Quỷ Thượng kỳ quái nhướn đuôi mày, liền thấy Thành Dương đưa cái khay cho tù nhân phụ trách công tác nhà bếp tháng này.

“Lấy giúp tôi một phần, nhiều đồ ăn chút, ăn xong tôi sẽ lấy.”

Người kia gật đầu, dường như rất quen thuộc đối với yêu cầu của Thành Dương

“Đó là...” ai?

Quỷ Thượng hiếu kỳ định hỏi Thành Dương, hắn lại trước một bước nói sang chuyện khác.

“Hôm nay anh lại muốn ngồi ăn cơm cùng tôi à?” Cặp mắt lam sẫm rất đẹp liếc Quỷ Thượng rồi nhanh hóng dời đi chỗ khác: “Không phải anh nói quen một ăn một mình hả? Làm sao cứ bám lấy tôi thế?”

“Bám cái rắm! Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi dính vào anh!” Quỷ Thượng đỏ mặt, rất có kiểu thẹn quá hóa giận, nhưng bản thân y lại không phát hiện ra.

Thành Dương càng tuyệt tình, hoàn toàn không để ý tới Quỷ Thượng, tay cầm hai khay thức ăn, nói: “Cảnh ngục mới không phải đã tới sao? Sau này tôi không phụ trách bên khu anh nữa, anh nên bồi dưỡng tình cảm bằng cách ngồi ăn cơm cùng hắn đi... Đúng rồi, xem tình huống ngày hôm qua thì hai người đã quen biết từ trước không phải sao?”

Thành Dương vừa nhắc tới ba chữ cảnh ngục mới, mặt Quỷ Thượng lập tức trầm xuống.

“Đừng nhắc tới tên kia, nếu không thật sự tôi sẽ đánh anh đấy!” Quỷ Thượng lạnh lùng đe dọa.

“Ồ...” Thành Dương nhướn cao lông mày, cười lạnh, liếc Quỷ Thượng: “Xem ra quan hệ của hai người trước kia không tốt hả?”

“Mẹ kiếp, Thành Dương, anh thiếu đòn à?”

“Ai, đừng kích động mà, thức ăn rơi mất.”

“Còn không phải là anh ngứa mồm!”

“Đâu có, tôi có hả?”

“Đệt!”

“Được rồi, không tranh luận với anh, tôi đói bụng phải ăn rồi, anh muốn ngồi cùng thì tôi đành hào phóng một chút vậy.” Lấy xong, Thành Dương đưa khay thức ăn phong phú cho Quỷ Thượng, không chờ y, quay đầu đi mất.

Quỷ Thượng trừng bóng lưng Thành Dương, tức đến nhe răng trợn mắt, chỉ còn kém không gặm hắn một miếng, lẩm bẩm mắng xong, lại chạy theo đuôi hắn.

Lúc ngồi xuống đối diện Thành Dương, Quỷ Thượng đang cười toe toét không cẩn thận đụng trúng vết thương trên bụng hôm qua bị Nhã Nhân cho một đấm, đau đến mức y rên thành tiếng.

“Sao vậy?” Thành Dương ngẩng đầu, thấy Quỷ Thượng chống tay, khuôn mặt vặn vẹo.

“Không có gì.” Quỷ Thượng phách lối, thái độ hung hăng, chỉ sợ Thành Dương nhìn thấu. Y không muốn nói cho hắn biết ngày hôm qua bị Nhã Nhân đánh gục, rất mất mặt.

Thành Dương chỉ “à” một tiếng rồi cúi đầu ăn.

Quỷ Thượng nhìn hắn ăn ngon lành, bụng réo ùng ục, hôm qua y chiến một trận, mới chỉ ăn bữa sáng, bữa chiều thì trốn trong phòng giam hậm hực chẳng chịu ăn gì, hiện giờ rất đói, vì vậy cũng bắt đầu ăn.

“Này, hôm qua anh thấy chứ, tôi rất mạnh có đúng không?” Nhét đồ ăn vào miệng, Quỷ Thượng chỉ dĩa vào Thành Dương.

“Hôm qua anh đã khoe với tôi rồi.” Mí mắt Thành Dương chẳng thèm nhấc lên.

“Thế nhưng anh còn chưa khen tôi lấy một câu.”

“Được được, anh rất mạnh.”

“Mẹ nó! Thật sự anh rất muốn ăn đòn!”

Quỷ Thượng đá nhẹ vào cẳng chân Thành Dương, lúc này hắn mới ngẩng mặt lên, bày ra vẻ mặt mà Quỷ Thượng ghét nhất kia.

“Được rồi được rồi, túm lại là mọi chuyện đã xong, ngoại trừ lúc anh sững người bị Ngạc Vĩ chộp đầu nện xuống sàn nhà có chút ngớ ngẩn ra thì, tôi thừa nhận, thân thủ của anh đúng là rất mạnh.” Hiếm thấy cặp mắt lam sẫm của Thành Dương không còn lộ ra vẻ không đáng nhắc tới.

“Haha, tôi đã nói với anh rồi mà.” Quỷ Thượng nhếch miệng, kiêu ngạo cười.

Thành Dương cũng cười, chỉ cảm thấy người đàn ông trước mắt rất giống loài chó Na-uy kiêu ngạo, sống chết lăn xả vào để được chủ xoa đầu khen ngợi, chủ phải khen ngợi thì mới không gầm gừ nữa, sau đó sẽ nhìn chủ điên cuồng vẫy đuôi.

Vẻ ngoài có chút dính người, kỳ thực rất đáng yêu, suy nghĩ hồi lâu Thành Dương liền cho ra kết luận, nhưng đương nhiên hắn chỉ nghĩ thôi, hắn chả dại gì mà nói ra, không thì lại phải nghe chó sủa inh ỏi một hồi.

“Nhưng nói thật, có vẻ quân nhân các anh đều rất coi trọng việc phân chia mạnh yếu nhỉ?” Mở ra một đề tài khác, Thành Dương tiếp tục ăn.

“Hừ! Không phải là quân nhân thì anh sẽ không biết, đối với mọi quân nhân UG mà nói, có thể chứng minh năng lực chính mình mới là kẻ mạnh chân chính.”

“A, thế hả, đúng là tôi không biết.” Vẻ mặt Thành Dương thờ ơ.

“Thái độ của anh thật sự rất khiến người ta ghét bỏ.”

“Ai, không phải anh hỏi thì tôi mới trả lời sao? Lúc trước tôi cũng tán thưởng anh rất mạnh còn gì, bây giờ lại muốn tôi khen ngợi nữa hả, anh là đàn ông thật sao?” Thành Dương ngẩng mặt lên, cười nhạt chất vấn.

“Mẹ nó, chẳng qua tôi cảm thấy thái độ của anh rất qua loa, chứ ai muốn anh khen ngợi hả?” Quỷ Thượng thở phì phò, mặt đỏ lên.

“Muốn khen ngợi thì cứ nói thẳng đi, cún con ngoan ngoãn.”

“Ông đây không phải chó!”

Thành Dương cười khanh khách, giọng nói lạnh nhạt nhưng chứa đầy ý tứ trêu đùa.

Quỷ Thượng khó chịu lấy dĩa đâm một cái xúc xích, thở phì phì, giận dỗi từng ngụm từng ngụm gặm đồ ăn cho hả giận, mà chốc lát, ngẫm lại vẫn không cam lòng, y ngẩng đầu lên hỏi: “Nói thật, anh không thừa nhận cũng không được, hiện giờ địa vị trong quán của tôi tương đối cao có phải không?”

“Đương nhiên, bây giờ anh là vương nha.”

“Không chỉ là vương... Anh nên thừa nhận tôi là tù nhân mạnh nhất quán, nếu không phải e ngại cái quy củ kia, ngay cả vương khác tôi cũng có thể đánh gục.”

Quỷ Thượng nhếch miệng hừ hai tiếng, không ngờ bình thường thành Dương rất dửng dưng lúc này lại ngẩng đầu lên, đôi mắt lam sẫm cực kỳ nghiêm túc, thậm chí còn lập loè tia sáng là lạ, hắn nói: “Không, anh không phải.”

“Vì sao?”

Quỷ Thượng nhăn mày, chỉ thấy Thành Dương nâng cao khóe miệng, tựa như cười mà không phải cười.

“Bởi vì người mạnh nhất trong quán là Tịnh nha!”

Thời điểm Nhã Nhân leo lên tầng chín quả nhiên vồ hụt người.

Hắn đang thả tù nhân ở tầng tám thì tiếng tích tích trên đồng hồ điện tử ngừng lại, biểu thị tin tức vương ra khỏi phòng giam.

Nghĩ kỹ một chút, cái người ghét cay ghét đắng mình kia làm sao có khả năng sẽ ngoan ngoãn ở yên trong phòng giam chờ hắn.

Khẽ thở dài tự giễu, Nhã Nhân rời khỏi tầng chín.

Nói cũng lạ, biết rõ Quỷ Thượng không thể nào chờ mình, thậm chí còn tránh mình không kịp, nhưng khi sự thật bày ra trước mắt, hắn thấy không vui.

Nhã Nhân tới phòng ăn, lúc đi qua hành lang thì vừa vặn gặp Đế Nhĩ cũng mới kết thúc công việc.

“Chào anh.” Cảnh sát trại giam vóc dáng nhỏ nhắn giơ tay chào Nhã Nhân.

“Chào buổi sáng.” Khuôn mặt đẹp trai đang u ám nhanh chóng mỉm cười.

“Ai nha, vừa vặn gặp anh, hôm nay chúng ta ngồi ăn cùng đi, bồi dưỡng chút tình cảm đồng nghiệp.” Chẳng hề lo lắng Nhã Nhân có đồng ý hay không, Đế Nhĩ ôm lấy hắn, kéo đến phòng ăn.

Nhã Nhân cũng không từ chối, cùng Đế Nhĩ lấy thức ăn, vừa nghe hắn lải nhải không ngừng nghỉ, tầm mắt vừa như có ý thức tìm tòi thân ảnh Quỷ Thượng, rất nhanh, hắn thấy bóng lưng cao lớn đang ngồi ở phía xa xa kia.

Khóe miệng vểnh lên, Nhã Nhân nhìn tấm lưng kia, quay đầu định lịch sự khước từ ngồi ăn cùng Đế Nhĩ để đến chỗ Quỷ Thượng “tự ôn chuyện”, thế nhưng đối phương nhanh hơn chỉ về hướng Quỷ Thượng ngồi...

“Ồ! Là A Dương ư, quá tốt! Nhã Nhân, chúng ta qua bên đó ngồi đi... Anh vừa mới tới hôm qua, chắc chưa biết A Dương nhỉ? Vừa vặn giới thiệu luôn.” Cặp mắt to màu xanh xám của Đế Nhĩ nháy nháy, hắn nhìn Nhã Nhân khoe ra hàm răng trắng sáng.

“A Dương?” Nhã Nhân nghiêng mặt xuống, lúc này hắn mới nhận ra ngồi đối diện Quỷ Thượng là một cảnh sát trại giam khác.

Vì sao người kia lại ngồi ăn cùng với kẻ khác được chứ?

Khuôn mặt đẹp trai vô hại trầm xuống, Nhã Nhân cũng không hề biết, giữa cặp lông mày nho nhỏ đã khép lại thành chữ xuyên. (chữ 川)

Trước đây tại UG, hắn rất hay quan sát Quỷ Thượng, Quỷ Thượng từ trước tới nay không phải dễ dàng kết bạn cùng người khác, tính cách y quá mức thẳng thắn lại kiêu ngạo, thường thì trước khi là bạn, y đã làm mất lòng đối phương trước rồi.

Cho nên tới nay, Quỷ Thượng trong quân doanh là kiểu người quái gở, ngoại trừ thời gian thao luyện, Nhã Nhân chưa từng thấy y tụ tập với những người khác bao giờ, y chỉ đi một mình...

Mà tình cờ, đã từng có một người đặc biệt xuất hiện ở bên cạnh - tên đầy đủ của người kia là Đông Nhật Lãng.

Nhã Nhân nhìn bóng lưng Quỷ Thượng đang trò chuyện cùng một cảnh ngục khác, bỗng nhiên trùng khớp với một số hình ảnh trong ký ức của hắn...

Tâm trạng vui sướng khó giải thích được đúng lúc này chìm xuống.

Không biết bắt đầu từ khi nào, hồi còn ở trong UG, Nhã Nhân có thói quen thấy Quỷ Thượng một thân một mình, hắn căm ghét khi có người nào đó xuất hiện cạnh Quỷ Thượng.

Cho nên mỗi khi Đông Nhật Lãng đi bên Quỷ Thượng, Nhã Nhân sẽ có thứ cảm giác quái dị.

“Đúng rồi, hôm qua chắc anh cũng thấy, tên đầy đủ của anh ấy là Thành Dương, tôi vẫn gọi là A Dương, anh cũng có thể gọi như vậy nha... Yên tâm, cảnh ngục người nước ngoài này cũng không tệ lắm. Ngoại trừ hơi lạnh nhạt, hơi độc miệng, không có chuyện gì hay thích cười nhạt, tổng thể là không đặt người khác vào mắt, thì... thật sự rất tốt!”

Đế Nhĩ cười hắc hắc, kéo Nhã Nhân tới chỗ người kia đang ngồi, Nhã Nhân để mặc hắn lôi đi, ngược lại mục đích cả hai giống nhau.

Nhìn bóng lưng không biết đang trò chuyện cái gì, khiến Nhã Nhân nhớ lại thời điểm mỗi khi nhìn thấy Quỷ Thượng và Đông Nhật Lãng - bọn họ cũng luôn trò chuyện vui vẻ, dáng dấp thân mật...

Bỗng dưng, cái cảm giác quái dị trong ký ức của Nhã Nhân khi bắt gặp Quỷ Thượng bên cạnh người khác lại nảy lên, cứ như mụn nhọt, như bùn sền sệt dinh dính vô cùng khó chịu.

Một cơn buồn bực lan ra khắp cơ thể, ngay cả mỗi lỗ chân lông cũng cảm thấy bí bách, tai mắt mũi cổ họng - tất cả đều bị nghẹn lại, cực kỳ khó nhịn.

Đáy lòng hắn kích động, muốn giết hết những người đứng bên Quỷ Thượng!

Mà cái cảm xúc kia càng ngày càng mãnh liệt, vốn cho là sau khi chuyển Quỷ Thượng vào nhà tù này thì sẽ không bị nó quấy nhiễu nữa, nhưng mà vẫn là thứ cảm xúc ấy - không thể gọi tên ra, vô cùng khó chịu...

“Cũng lạ nha, A Dương không thích ngồi ăn với ai ngoài Tịnh, hôm nay sao lại thế nhỉ? Người kia...” Đế Nhĩ vừa như hỏi Nhã Nhân, lại như lẩm bẩm tự hỏi, hắn nheo đôi mắt to, nhìn kỹ mới nhận ra tấm lưng kia là Quỷ Thượng trong trận vương chiến hôm qua đã đánh gục Ngạc Vĩ: “A, kia không phải là Quỷ Thượng nhà anh sao? Nhã Nhân...”

Đế Nhĩ quay đầu sang, liền thấy khuôn mặt trắng nõn của Nhã Nhân lạnh lẽo đến doạ người, hắn nghi hoặc nhìn nhìn, Nhã Nhân mới thật vất vả nặn ra vẻ tươi cười... nhưng mà bên trong không cười.

Thoạt nhìn khí thế thật đáng sợ, Đế Nhĩ nghĩ thầm, không nhịn được dừng chân.

“Nha, đúng là Quỷ Thượng nhà tôi, không ngờ vừa vặn như vậy, thế thì cùng nhau ăn đi.” Khóe môi Nhã Nhân nhếch cao, không tự chủ bước nhanh hơn, ngược lại Đế Nhĩ bị hắn lôi đi...

“...Bởi vì người mạnh nhất trong quán là Tịnh nha!”

Biểu tình trên mặt Thành Dương không phải vẻ thờ ơ thường ngày, mà mang theo kiêu ngạo, tự tin, Quỷ Thượng có thể nhận ra.

Với cá tính của Quỷ Thượng đáng lẽ sẽ thì thầm phản bác Thành Dương, nhưng vẻ mặt Thành Dương khi nhắc tới Tịnh lại làm cho y nghẹn lời.

Lúc này trong đầu Quỷ Thượng chỉ có tò mò: Rốt cuộc thì Tịnh là hạng người gì nhỉ?

Thế mà có thể làm cho tên Thành Dương ai cũng ngạo mạn xem thường lộ ra vẻ mặt này.

Nhìn chăm chú Thành Dương, Quỷ Thượng định mở miệng hỏi thì một bàn tay đặt lên bờ vai y, không nặng không nhẹ, nhưng dần tăng thêm lực.

“Ồ, Quỷ Thượng, vì sao xuống ăn trước mà không chờ tôi hả?”

Bàn tay lướt trên phần lưng dày rộng rồi cố ý tuột dần xuống eo khiến Quỷ Thượng thậm chí còn nghe thấy âm thanh da gà da vịt rục rịch mọc khắp cơ thể.

“Nếu không để ý thì chúng ta cùng ngồi ăn nhé?”

Hơi thở nóng rực phun bên tai Quỷ Thượng, y vừa quay đầu, khuôn mặt thanh tú nhã nhặn trước mặt lập tức phóng đại, đôi mắt hoa đào xinh đẹp chăm chú nhìn thẳng vào y. Không hiểu vì sao y chỉ thấy vô cùng lạnh lẽo, khoé miệng nhếch lên một góc độ dường như đang tính kế gì đó.

Nhã Nhân đặt khay thức ăn của mình bên cạnh khay của Quỷ Thượng, không nói thêm gì ngồi xuống cạnh y, nhưng mà ghế tựa chưa nóng lên, một nguồn sức mạnh đột nhiên túm lấy cổ áo hắn, lực kéo rất lớn.

“Ông đây rất để ý. Cho nên phiền cậu cút ra xa một chút!” Như một con báo, Quỷ Thượng lôi cổ áo Nhã Nhân gầm lên dữ dội.

Vừa thấy tên thiếu gia trắng trẻo này, Quỷ Thượng liền nghẹn khuất một bụng tức, đặc biệt là thời điểm vẻ mặt không hề sợ hãi cứ khiêu khích nhìn y chằm chằm, thì Quỷ Thượng lại có kích động muốn xé nát khuôn mặt đẹp đẽ kia.

“Quỷ Thượng, chỉ là cùng ngồi ăn một bữa thôi, sao lại dễ nổi nóng như vậy... không phải anh đang ngồi cùng người khác hay sao?” Nhã Nhân không để ý lời nói của mình sặc mùi ghen tuông.

“Xuống địa ngục đi, cậu và Thành Dương không giống nhau!” Quỷ Thượng nhíu mày, gân xanh trên trán nổi lên, sự tức giận của y khiến đôi mắt nâu nhạt kia bỗng trở nên lạnh lẽo đáng sợ.

Bầu không khí giữa hai người căng thẳng đến toé lửa, thân là kẻ được nhắc tới - Thành Dương lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng, hắn vẫn điềm nhiên cúi đầu ăn, Đế Nhĩ bèn nhanh chóng dàn hoà.

“Đừng cãi nhau mà, hai người đều ngồi xuống trước đã, được chứ?”

Nghe thấy Đế Nhĩ khuyên bảo, Quỷ Thượng vẫn mặc kệ sống chết túm cổ Nhã Nhân, hai người trừng nhau, giữ nguyên tư thế.

Đế Nhĩ cười khan hai tiếng, vội vàng dí cùi chỏ vào Thành Dương, hại hắn bị đồ ăn dính đầy miệng, hắn lạnh lùng trừng mắt với Đế Nhĩ đang liều mạng nhìn mình nháy mắt, lúc này mới chịu lên tiếng.

“Quỷ Thượng, ngồi xuống, không thì qua bàn khác ăn đi.”

“Hừ, rõ ràng tôi ngồi trước, tại sao lại đuổi tôi?”

“Anh không thấy ngồi bàn này đều mặc đồng phục sao? Cho anh ngồi đã tốt lắm rồi, đây là bữa sáng của cảnh sát trại giam, ai bảo anh chạy tới xen vào?”

Bỗng dưng bị Thành Dương nói thế, mặt Quỷ Thượng đỏ lên, y trừng hắn rồi liếc sang Nhã Nhân, giận dỗi đặt mông ngồi xuống: “Ông đây cố tình thích xen vào đấy, làm gì được nhau?”

“Không làm gì cả... Bữa này mọi người cùng nhau ngồi ăn là được rồi.”

Thời điểm Quỷ Thượng nhìn thấy tầm mắt Thành Dương hướng lên người Nhã Nhân còn vẻ mặt Nhã Nhân thản nhiên ngồi xuống bên cạnh thì lúc này y mới phát hiện mình dính bẫy của Thành Dương, nếu lại trở mặt thì...

Tầm mắt đảo lại sang phía Thành Dương thì thấy nụ cười nhạt của hắn, Quỷ Thượng tức giận nghiến răng, thiếu chút nữa đập thẳng cái đĩa lên gương mặt tuấn tú kia rồi.

Nhã Nhân ngồi bên cạnh, tuy rằng nhờ Thành Dương mà hắn được toại nguyện ngồi bên Quỷ Thượng, nhưng nhìn thấy cử chỉ thân thiết giữa hai người, kiểu gì hắn cũng không thể yêu thích tên Thành Dương này... Thậm chí còn cảm thấy hơi chướng mắt.

Cặp mắt to của Đế Nhĩ chớp chớp, hết nhìn Quỷ Thượng và Thành Dương lại nhìn sang Nhã Nhân, cảm thấy bầu không khí quái quái, bỗng nhiên hắn có chút hối hận vì sao lại kéo Nhã Nhân tới bồi dưỡng tình cảm cùng đồng nghiệp cơ chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.