Mạnh Mẽ Ràng Buộc

Chương 3: Chương 3: Chương 2




Edit: hoahongdaoktx (wattpad)

Chuyển vào Tuyệt Sí Quán được mấy hôm, đại khái Quỷ Thượng đã quen thuộc hoàn cảnh sinh hoạt, làm việc và nghỉ ngơi ở nơi này.

Thời điểm có thể ra khỏi phòng giam là bữa sáng, bữa trưa, bữa tối và lúc quét dọn nhà cửa vào buổi chiều, sau khi ăn xong mỗi tù nhân sẽ có một khoảng thời gian được tự do hoạt động, đến giờ quy định thì phải trở về phòng.

Tuyệt Sí Quán tổng cộng chia ra bốn khu nhà, mỗi khu gồm chín tầng được giao cho một cảnh ngục phụ trách trông coi.

Mà phân chia cấp bậc trong quán theo thứ tự từ tầng cao xuống thấp, mặc dù trang thiết bị ở tầng hai và tầng ba hiện đại hơn nhiều so với các nhà tù thông thường, nhưng nếu đi lên tầng cao hơn, sẽ phát hiện đẳng cấp phòng giam có sự chênh lệch rõ ràng.

Lấy phòng tắm làm ví dụ, nếu tầng hai và ba chỉ có một nhà tắm công cộng lớn, khi tắm mọi người phải chen chúc nhau, thì từ tầng bốn trở lên cứ hai tù nhân dùng chung một phòng tắm với không gian khá thoải mái, còn tầng chín, nghe người ta nói còn có buồng tắm chuyên dụng.

Ngoài ra, Quỷ Thượng cũng biết, mọi sự việc trong quán được điều hành bởi chính các tù nhân, như dọn dẹp, giặt quần áo, nấu ăn hay các công việc lặt vặt khác, tất cả đều do phạm nhân làm, vì quán không cho phép thuê người từ bên ngoài vào.

Nhưng mà, tuy nói mọi hoạt động đều do tù nhân thực hiện, trên thực tế chỉ có người ở tầng hai và ba làm những việc này, còn phạm nhân tầng bốn trở lên thì không bắt buộc phải làm, sự phân biệt đối xử qua từng tầng giam có thể thấy rất rõ.

“Bởi vậy, nếu lão đại muốn đổi phòng giam nào, chỉ cần đánh gục phạm nhân ở phòng giam đó là được.”

Người đàn ông thiếu mất cái răng cửa cẩn thận nói với Quỷ Thượng đang nửa nằm nửa ngồi trên giường.

Quỷ Thượng liếc xéo gã, đối với xưng hô nịnh nọt “lão đại” kia chỉ cảm thấy xem thường và nực cười.

“Bằng thực lực của lão đại nhất định có thể ở phòng giam cao cấp hơn.” Gã phạm nhân khác trên mũi dán một miếng băng gạc to đùng hùa theo cười cười, bên phải hắn là một tên nữa bó cánh tay bằng cái khăn tam giác gật đầu như bổ củi.

“Sao vậy, muốn tống tôi đi à?” Quỷ Thượng cố ý nâng cao ngữ điệu.

“Không, không có, chúng tôi làm sao dám.” Ba gã vội vàng chối đây đẩy, dáng vẻ khiến Quỷ Thượng nhìn thấy mà âm thầm bật cười.

Chừng hai ngày trước, ba tên này tựa như hổ rình mồi nhìn y chằm chằm, muốn đánh phủ đầu. Chỉ là mới kịp đụng ngón tay vào người y, thì trong chớp mắt, một tên bị gãy răng cửa, tên kia gãy mũi và tên còn lại trật khớp vai. Hiện giờ, từ dã thú bọn chúng biến thành cún nhỏ ngoan ngoãn, chỉ dám vẫy đuôi nịnh nọt.

Mắt phượng đối diện với ánh mắt e ngại của ba người, tâm trạng Quỷ Thượng rất tốt, y hừ hừ hai tiếng, không cố ý đe dọa bọn họ nữa.

“Mà... nói như vậy, nghĩa là chỉ cần tôi hạ gục thằng cha tầng trên, là có thể lên tầng trên ở à?”

Quỷ Thượng nhớ Thành Dương đã nói với y: “Nếu anh muốn đổi phòng giam, cũng không phải là không thể, dựa vào sức mình đi cướp là được.”

Hoá ra lúc trước ý Thành Dương là vậy.

“Không sai, không sai. Phòng giam trên tầng so với nơi này thì nội thất càng xa hoa, không gian cũng rộng rãi, thoải mái hơn. Đặc biệt là gian phòng trên tầng chín, tôi có lên thăm một lần, quả thực giống hệt khách sạn năm sao.”

“Là thế à... vậy tôi trực tiếp đánh bại tù nhân tầng chín, là có thể sống ở đó hả?” Quỷ Thượng nhướn mày hỏi.

“Vâng, đúng vậy, nhưng mà ở tầng chín chính là “vương“...”

“”Vương” ư?”

Quỷ Thượng đang định hỏi “vương” là gì thì cửa phòng giam tự động mở ra, Thành Dương xuất hiện ném câu tiếp theo: “Đã đến giờ ăn trưa.”, nói xong liền đi luôn. Mà mấy gã kia thấy cửa phòng vừa mở, lập tức biến mất tăm, thế nên đề tài vừa rồi không thể tiếp tục.

Hừ một tiếng, Quỷ Thượng chậm rì rì rời giường xuống tầng dưới dùng bữa.

Giữa bốn khu nhà là một khoảng sân rất rộng, phía trước sân có một căn nhà hai tầng đứng riêng rẽ, tầng dưới là khu vực nhà bếp, tầng trên dùng để khám chữa và chăm sóc bệnh nhân; toàn bộ phía sau đặt bàn ghế, khi tù nhân lĩnh xuất ăn tại nhà bếp sẽ trực tiếp đến đây dùng bữa, cho nên bọn họ đều gọi nơi này là nhà ăn.

Tù nhân chờ lĩnh thức ăn xếp thành một hàng dài, Quỷ Thượng không muốn chen chân, cho nên đứng chờ một bên cho vãn người. Đến khi ít người hơn một chút, Quỷ Thượng định bước vào hàng thì một người đàn ông từ phía sau giành trước lướt ngang qua y.

“Còn đứng đấy làm gì?” Thành Dương không quay đầu, cười lạnh vứt lại câu nói chế giễu Quỷ Thượng.

Lông mày y xoắn một cái, ba bước thành hai bước chạy theo, hai người một trước một sau xếp hàng lấy đồ ăn, lĩnh xong, Thành Dương đi tìm chỗ ngồi xuống, Quỷ Thượng cũng đến ngồi đối diện hắn.

“Này, tôi có thói quen ăn một mình.” Thành Dương tuy nói vậy nhưng dáng vẻ lại như không để ý.

“Hừ, tôi cũng quen ăn một mình.”

“Vậy sao anh lại theo tôi?”

“Tôi có việc muốn hỏi.”

“Sao lại hỏi tôi?”

Thái độ anh hỏi một đằng tôi đáp một nẻo của Thành Dương làm cho Quỷ Thượng bực bội, y nói: “Này! Không phải anh là cảnh ngục phụ trách khu nhà tôi ở sao? Không hỏi anh thì hỏi ai?”

“Cảnh sát trại giam không phải thầy giáo, huống hồ, tôi cũng không phải người quản lý tòa nhà của các anh.” Thành Dương cúi đầu ăn tiếp.

“Anh không phải ư?”

“Đúng, người phụ trách đang chuẩn bị, mấy ngày nữa mới đến, tôi chỉ hỗ trợ trong khoảng thời gian này thôi.”

Quỷ Thượng không nhịn được trắng mắt liếc Thành Dương: “Nếu cảnh sát trại giam khu nhà của tôi chưa xuất hiện, vậy không phải là chỉ có thể hỏi anh thôi à?”

“Anh có thể hỏi Đế Nhĩ hoặc những tù nhân khác mà.”

“Đế Nhĩ mẹ nó là ai?” Quỷ Thượng nổi nóng, chỉ muốn lấy cái đĩa đập ngay vào đầu Thành Dương.

Y vừa mới đến được mấy hôm, quen biết có vài mạng, nếu muốn hỏi vấn đề gì đó, đương nhiên vẫn nên tìm người quen biết một chút như Thành Dương, không ngờ cái tên này lại...

“Đế Nhĩ là một cảnh ngục khác.”

“Mẹ nó, vấn đề không phải ở chỗ đó có được không?” Quỷ Thượng thiếu chút nữa lấy cái dĩa xiên Thành Dương một phát, y cố gắng kiềm chế, đập mạnh xuống bàn: “Ngược lại ông đây muốn hỏi anh, rốt cuộc anh có trả lời hay không?”

Thành Dương ngẩng đầu lên, im lặng một lúc, mới tỏ vẻ đúng là hết cách với anh, hắn thở dài: “Được, anh muốn hỏi cái gì?”

“”Vương” là gì?”

Thành Dương vừa nghe liền nghiêng đầu: “Cũng không có gì, đó là một kiểu xưng hô dành cho tù nhân sống ở tầng chín, khá giống một danh hiệu.”

“Vì sao? Mấy gã đó có thân phận gì, là kẻ thực lực rất mạnh hả?”

“Đương nhiên, cả một tầng chín chỉ có một người được ở, tôi cũng đã nói với anh phòng giam ở nơi này là giành lấy dựa vào thực lực, cho nên nếu kẻ nào sống trên tầng chín thì hắn chính là kẻ mạnh nhất.”

“Có vẻ tầng chín rất được hoan nghênh nhỉ?”

“Dĩ nhiên, bởi vì đó là phòng giam cao cấp nhất, thêm vào đó... tù nhân nắm giữ danh hiệu vương sẽ không bị hạn chế tự do, bọn họ có thể tùy ý ra vào phòng giam.”

“Tùy ý ra vào phòng giam luôn?” Quỷ Thượng nhíu mày, nói: “Cho nên, nếu như tôi đánh gục vương...”

“Thì anh sẽ trở thành vương, được coi là người mạnh nhất, có phòng giam cao cấp, được tự do ra vào phòng giam...” Thành Dương nháy mắt mấy cái, lúc này Quỷ Thượng mới phát hiện đôi mắt hắn có màu xanh lam đậm: “Thế nào, anh muốn làm vương hả?”

“Đúng vậy, không được sao?”

Thành Dương không đáp lời, hắn chỉ cười nhạt.

“Cười cái rắm!”

“Tôi không cười mà.”

“Đệch, vậy khóe miệng anh đang nhếch lên là ý gì?”

“A, tôi có sao? Xin lỗi, đó chỉ là thói quen... Hắc, nghe này, tôi không có ý xem thường anh được chưa?” Thành Dương tuy nói vậy, nhưng cặp mắt xanh sẫm vẫn khiến người ta có cảm giác hắn đang khinh bỉ.

Cặp mắt phượng sắc bén trừng Thành Dương, rõ ràng hắn không tin lời của y.

Thành Dương lại làm ra vẻ không có cách nào với y, hắn khẽ thở dài: “Cho anh biết một số thông tin.” Hắn giơ cái dĩa lên, chỉ hướng bên phải phía sau Quỷ Thượng: “Vương tổng cộng có bốn người, mà hiện giờ ở đây có ba, anh xem người ngồi bên phải phía sau gã kia.”

Quỷ Thượng quay đầu, một người có mái tóc đen lẫn vài sợi trắng, cao to cường tráng, tuổi cỡ trung niên đang ăn, bên cạnh có mấy tên thoạt nhìn như là đàn em.

“Ông ta tên là Tất Nặc Hứa, là vương ở khu nhà Đế Nhĩ quản lí, trước đây cũng là quân nhân, cho nên tác phong, thủ đoạn giống anh, rất mạnh... A, bây giờ anh nhìn đằng trước phía bên trái bàn thứ hai đếm ngược lại có cậu thanh niên tóc đỏ kia kìa.” Không đợi Quỷ Thượng phản ứng, Thành Dương đã chuyển cái dĩa sang hướng khác.

Một thanh niên với khuôn mặt trẻ trung, da thịt trắng nõn, tóc màu đỏ cam, có gương mặt xinh đẹp ngồi một mình, vẻ mặt vô cảm đang dùng bữa.

“Cậu ta tên là Cổ Diễm, là vương ở khu nhà bên cạnh.”

“Thằng nhóc chưa mọc lông cũng có thể xưng vương hả? Xem ra vương chẳng có gì ghê gớm!” Quỷ Thượng nhếch cao đuôi lông mày.

“Anh chớ xem thường thằng nhóc đó, thân thủ vô cùng gọn gàng, vừa vào đây đã trở thành vương, đừng đánh giá bằng vẻ ngoài, tôi cho là cậu ta mạnh hơn Tất Nặc Hứa nhiều.” Trong ánh mắt Thành Dương có thể nhìn ra hắn không nói đùa.

Quỷ Thượng không phản đối hừ lạnh.

“Nhìn xem, anh thấy gã đầu trọc ngồi bên phải, có khuôn mặt dữ tợn kia không?” Thành Dương cũng không để ý tới Quỷ Thượng, vẫn dùng cái dĩa chỉ cho y.

Quỷ Thượng nhìn theo tầm mắt hắn, người đàn ông để trần cánh tay, đầu cạo trọc, tướng mạo hung ác đang ngồi phía bên phải bọn họ cách đó không xa, lớn tiếng nói chuyện với một tên bên cạnh - thoạt nhìn như đàn em của gã.

“Tên hắn là Ngạc Vĩ, chính là vương trong khu nhà của anh, nếu anh muốn làm vương thì phải đánh gục hắn.” Dứt lời, Thành Dương nhẹ nhàng cắm cái dĩa xuống.

“Nhìn qua tên trọc này thật giống nhà giàu mới nổi.”

“Hừ, hắn nha.” Thành Dương cười lạnh: “Hắn quả thật là nhà giàu mới nổi, tính tình thô bạo, ở bên ngoài làm xằng làm bậy, từng giết không ít người nên mới bị tống vào tù.”

“Hắn rất mạnh sao?”

“Ừm... Hắn sẽ bẻ gãy tay chân người nào dám khiêu chiến, hơn nữa nếu không có người ngăn cản, sẽ đánh chết đối phương, nhìn thân xác cồng kềnh nhưng sức mạnh rất đáng sợ.” Thành Dương rũ mắt xuống suy nghĩ một lát, nghiêng đầu: “...Coi như là kẻ mạnh đi, dù sao cũng là vương.”

“Sao lại coi như?”

“Bởi vì đối với tù nhân khác mà nói, Ngạc Vĩ quả thật là kẻ mạnh, nhưng đối với vương, Ngạc Vĩ là kẻ yếu nhất trong bốn người, nói như vậy anh đã hiểu chưa?”

Thành Dương nhếch khóe miệng, cái thói quen cười nhạt này khiến Quỷ Thượng chỉ muốn lôi hắn ra luyện quyền cước ngay lập tức.

“Cho nên, anh rất may mắn khi được chuyển đến khu nhà có Ngạc Vĩ, bằng không xác suất có thể làm vương đại khái thấp hơn 0,1%.”

“Mẹ kiếp, vậy mà còn nói anh không xem thường tôi.” Gân xanh trên trán Quỷ Thượng nổi lên.

Thành Dương lại cười nhạt.

“Khốn kiếp! Anh có tin tôi đánh gục Ngạc Vĩ ngay bây giờ để anh biết thực lực của tôi không?” Quỷ Thượng tức giận đến đỏ mặt tía tai, chỉ kém chưa nắm cổ áo Thành Dương lên mà rống lớn thôi.

Thành Dương vẫn ung dung ngồi ăn: “Chớ nóng vội, bây giờ anh không thể đi, muốn khiêu chiến vương phải có quy củ.”

“Quy củ gì?” Thái độ Thành Dương khiến Quỷ Thượng cảm thấy mình như kẻ ngốc.

“Trong quán có quy định, ba tháng mới có thể khiêu chiến vương một lần, các tù nhân gọi đó là vương chiến... Bỏ vẻ mặt đó đi, tin tưởng tôi, phá hoại quy củ đối với anh không tốt đâu.”

“Nhưng vậy thì phải chờ tới ba tháng.”

“Đúng.”

“Căn bản tôi không chờ được, nhất định phải theo quy củ sao?”

Thành Dương ừm hai tiếng, tròng mắt xanh sẫm nhìn Quỷ Thượng: “Cũng có cách khác.”

“Cách gì?”

“Quy củ là ba tháng mới có thể khiêu chiến vương một lần, nhưng nếu như khiến vương thách thức anh, thời gian sẽ không bị giới hạn.”

“Anh nói rõ xem?”

“Nghe này, nếu anh thật sự muốn xưng vương, trước tiên mấy ngày tới nên tìm vài gã ở tầng bảy, tầng tám luyện tay chân một chút, nếu đánh không lại bọn chúng, tôi khuyên anh nên từ bỏ ý nghĩ làm vương đi.” Thành Dương nhấp một ngụm cà phê, cười nói: “Còn nếu anh thắng, xét theo tính cách Ngạc Vĩ, nhất định sẽ không nén được tức giận.”

“”Một tên khốn mới tới có thể hạ gục phạm nhân tầng bảy, tám, khẳng định không phải nhân vật đơn giản, hẳn là đang muốn cướp địa vị của ông đây?” Tám mươi phần trăm hắn nghĩ như vậy, cho nên sẽ tìm anh làm phiền ngay lập tức, mạnh mẽ đánh gục anh, lần nữa chứng minh địa vị của mình với những tù nhân khác.”

“Cho nên, nếu hắn tới tìm tôi trước, tôi có thể rất nhanh cùng hắn đánh nhau, mà không vi phạm quy định hả?”

“Đúng, anh đâu có ngốc nhỉ, thế nhưng cảm giác cũng không thông minh cho lắm.” Thành Dương cười nhạt, tiếp tục ăn.

“Đừng dùng mắt chó của anh đánh giá người khác, cược với anh, không tới một phút tôi có thể đánh gục Ngạc Vĩ.”

“A, thật ấy hả?” Thành Dương không tán thành, gật đầu.

“Nói cho anh biết, ông đây ngay cả vương khác cũng thắng.” Quỷ Thượng lại có xúc động muốn lôi gương mặt tuấn tú của Thành Dương đi luyện quyền.

“Không được phép.”

Thành Dương ngẩng đầu lên, tròng mắt lam sẫm mang theo mấy phần nghiêm túc mà lúc trước không có, chiếc khuyên trên tai phải bởi vì phản xạ mà chiếu ra tia sáng đẹp đẽ đỏ rực, Quỷ Thượng này mới nhìn rõ ràng mặt trên có khắc một chữ - Tịnh.

“Tù nhân chỉ có thể khiêu chiến với tù nhân trong cùng một khu nhà, không được phép xung đột với tù nhân khu khác, đây là quy định tồn tại rất lâu trong quán cho tới nay, hi vọng anh có thể tuân thủ... Tôi nói rồi, làm trái với quy định với anh chẳng tốt đâu.”

“Dài dòng như vậy làm gì? Không làm thì không làm.” Giọng Quỷ Thượng trầm xuống, khóe miệng hung hăng vểnh lên: “Dương, tôi chỉ muốn nói cho anh biết, tôi rất mạnh, đừng xem thường tôi thôi.”

Thành Dương im lặng, trong mắt vẫn lấp lánh tia sáng không biết là tán đồng hay giễu cợt.

Mùi bùn xộc vào mũi, mưa rào xối xả trút xuống người, hơi cỏ dại hoà lẫn bùn đất khiến người buồn nôn.

Y nằm nhoài trên vũng nước lạnh, cảm giác cơ thể lún xuống bùn đất ẩm ướt, gò má và một nửa gương mặt sưng lên đau đớn, tay chân trật khớp không còn cảm giác.

Một đôi ủng da đạp trên mặt đất, hoà lẫn trong bùn đứng trước mặt y.

“Quỷ Thượng, cảm giác thất bại thế nào?” Âm thanh ôn hoà của nam nhân từ phía trên truyền xuống.

Quỷ Thượng khinh thường hừ một tiếng, máu từ trong mũi sặc ra, cho dù chật vật như vậy, y vẫn hung hăng cười. Y không để ý đau đớn, dùng hết sức lực còn lại nắm chân người trước mặt, mắt phượng trừng người kia.

Nam nhân có cơ thể thon gầy, khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai từ trên cao liếc xuống, Quỷ Thượng mơ hồ nhìn thấy nụ cười lúc ẩn lúc hiện trên mặt hắn.

Hạt mưa chảy dọc theo mái tóc màu nâu nhỏ xuống, trêu đùa gương mặt y.

“Này!” Y gọi, cơ thể giãy giụa muốn bò lên khỏi bùn: “Tôi vẫn chưa chịu thua, làm sao lại gọi là nếm trải cảm giác thất bại đây?”

Nụ cười trên gương mặt rút đi, một cước đá trúng bụng y.

“Tôi không gọi là “này”, nhớ kỹ - tên tôi là...”

Nhã...

“Cộp!”

Tiếng giày da nhẹ nhàng đá vào cửa sắt phòng giam khiến Quỷ Thượng giật mình tỉnh giấc, y ngồi dậy, tấm chăn trượt xuống lộ ra cơ bắp nửa thân trên, cơn ác mộng vừa rồi khiến cái đầu như muốn nứt ra, y ấn vào huyệt thái dương để giảm bớt cảm giác đau đớn.

Lau trán, Quỷ Thượng phun ra từng luồng khói mỏng.

Vì sao lại mơ tới người kia chứ? Cắn răng, Quỷ Thượng liều mạng xoa ấn hai bên trán.

Vốn cho rằng đã hoàn toàn thoát khỏi bóng ma của nam nhân kia, lại không ngờ vẫn còn bị hắn quấn lấy trong cơn ác mộng.

Quỷ Thượng có dự cảm hôm nay y sẽ gặp xui xẻo.

“Quỷ Thượng, nên rời giường rồi, những tù nhân khác đã ra ngoài hết, anh còn nằm đấy thì sẽ bị giam đến bữa trưa đấy.” Giọng Thành Dương vang lên, hắn đang đứng ngoài, thờ ơ nhìn Quỷ Thượng.

“Đã biết, tôi rửa mặt một chút sẽ xuống ngay.” Quỷ Thượng nhảy xuống giường, mặc quần áo.

Thành Dương gật đầu định đi, Quỷ Thượng vội gọi lại.

“Khoan đã, anh chờ tôi rồi cùng xuống.”

Thành Dương nhếch lông mày, cười lạnh xem thường: “Tôi không biết anh còn là một cô học trò cần người đi cùng cơ đấy.”

“Mẹ nó, chỉ là tôi có chuyện muốn nói với anh thôi.” Mắt trừng Thành Dương một cái, Quỷ Thượng vội vào trong nhà vệ sinh sau đó lại thò đầu ra: “Anh ngoan ngoãn chờ ở đó cho tôi.”

Thành Dương gật đầu, cười: “Được thôi, cô gái nhỏ.” Tiếp theo không ngoài ý muốn, hắn nghe thấy âm thanh chửi bới truyền ra.

Trên đường tới nhà ăn, Quỷ Thượng khoác vai Thành Dương, cánh tay kẹp cổ lôi người theo, không quan tâm đối phương có thấy phản cảm hay không, trái lại còn đặt nửa trọng lượng cơ thể lên vai hắn.

Cho dù không nhẹ, Thành Dương cũng không phản đối, mặc kệ Quỷ Thượng lôi đi, chỉ thỉnh thoảng nói mấy câu đâm chọc y, ngược lại Quỷ Thượng cũng không để ý, tiếp tục bàn chuyện với hắn.

“Này, đúng như anh nói, Ngạc Vĩ bắt đầu khẩn trương rồi, gần đây tôi cảm giác được ánh mắt và địch ý của hắn, có khi hôm nay sẽ không kiềm chế nổi mà tìm tôi thách thức.”

“Đương nhiên, đối mặt với một tù nhân mới chỉ mất hai ngày đã đánh thắng hầu hết tù nhân tầng bảy và tầng tám, không quá một tuần lễ đã chuyển từ tầng hai lên tầng tám, hắn lại chưa biết gì về anh, tôi nghĩ Ngạc Vĩ không nóng ruột cũng khó, nhưng mà...”

Trước khi tới nhà ăn, Thành Dương dừng bước, nhìn Quỷ Thượng nói: “Tôi rất bất ngờ, không nghĩ trong thời gian ngắn như vậy anh có thể đánh gục những tên kia.”

“Haha, đây coi như là tán thưởng tôi sao?” Quỷ Thượng tuỳ tiện cười, dương dương tự đắc: “Không phải đã sớm nói với anh là tôi rất mạnh sao?”

“Đúng đúng, anh rất mạnh.”

“Đệt, anh nói lời này đến một chút thành ý cũng không có.”

Thái độ của Thành Dương cứ như chả có gì khác thường làm cho Quỷ Thượng bốc lửa giận.

“Thế hả? Tôi còn tưởng rằng tôi rất có thành ý đấy chứ.”

“Cút, nếu vẻ mặt anh được gọi là có thành ý thì cứt chó cũng có thể ăn được.”

“Ai, được được, tôi rất đói bụng, chỉ muốn ăn không muốn cãi nhau với anh.” Thành Dương lại ra vẻ hết cách với y: “Nếu thật sự anh muốn cãi nhau, thì tìm cảnh sát trại giam phụ trách khu nhà các anh mà ầm ĩ, đừng đến phiền tôi, đại khái hôm nay hắn sẽ tới.”

“Ồ, hôm nay hả?”

“Đúng, nhưng không biết lúc nào sẽ xuất hiện.” Thành Dương đẩy cánh tay Quỷ Thượng đang khoác vai hắn ra.

“Là hạng người thế nào?” Mí mắt Quỷ Thượng giật giật.

Trong lòng vẫn luôn có dự cảm không tốt.

“Làm sao tôi biết, tôi chưa từng gặp hắn mà.” Nhún nhún vai, Thành Dương không quay đầu lại bước thẳng tới nhà ăn, mặc kệ Quỷ Thượng.

Quỷ Thượng đứng tại chỗ cũ dùng dằng hồi lâu, không hiểu vì sao lại cảm thấy phiền muộn vì cảnh sát trại giam mới tới kia, quay qua không thấy bóng lưng Thành Dương, y mới chậm rãi nện bước, mí mắt vẫn giật liên hồi.

Tuyết Lạc Y uống một hớp trà, cặp mắt tím nhìn chằm chằm nam nhân ngồi đối diện.

“Tiểu thiếu gia, là chính cậu tự nguyện muốn đi vào bên trong quán làm cảnh sát trại giam, tuy rằng tôi đã thu tiền, cũng là nể mặt mũi cha cậu mà đưa cậu vào, nhưng tôi khuyên cậu vẫn nên nghĩ kỹ một chút.” Đặt chén trà xuống, Tuyết Lạc Y đan chéo mười ngón tay đặt trên bàn làm việc.

“Tuyệt Sí Quán vận động theo quy luật “mạnh được yếu thua”, nơi này tách biệt hoàn toàn, nếu năng lực của cậu không đủ mạnh, sau khi đi vào sẽ không thể cầu viện với bên ngoài, rất nhanh sẽ bị ăn tươi nuốt sống đấy.”

“Nếu cậu hối hận, tôi có thể trả lại tiền, còn cha cậu, tôi sợ sau khi cậu vào mà gặp vấn đề, lúc đó chắc chắn ông ấy sẽ trách cứ tôi.”

“Trưởng quan, tin tưởng tôi, tôi không kém như trong tưởng tượng vậy đâu...” Nam nhân lễ phép mỉm cười với Tuyết Lạc Y, hắn vén gọn vài sợi tóc màu nâu nhạt buông trên trán.

Đôi mắt màu nâu lóe ra ánh sáng lạnh, đáy mắt hiện lên ý cười: “Bởi vì nơi này tuyệt đối vận động theo quy luật mạnh được yếu thua, lại hoàn toàn khép kín, bốn phía không người, đối với tôi mới có ưu thế tuyệt đối... Nếu không, anh cho rằng vì sao tôi lại phí công sức đưa người vào đây như vậy?”

Mím môi, Tuyết Lạc Y cười cười.

Nam nhân tuấn tú, nhã nhặn, trên gương mặt dường như không có độ ấm, nhưng trong mắt dần lộ ra tâm tình phấn khích mà bất kỳ kẻ nào cũng nhìn ra được: “Dù ở bên ngoài hay trong đây, tôi luôn là kẻ mạnh, còn người kia là kẻ yếu, một kẻ yếu nhưng lại kiêu ngạo tự cho mình rất mạnh... nhưng mà, chỉ là bên ngoài thôi.”

“Còn ở đây, nhất định y sẽ phải chấp nhận sự thật này, bởi vì chỉ có ở đây – tôi mới hoàn toàn chi phối y.”

Im lặng hồi lâu, Tuyết Lạc Y bỗng gật đầu, đôi mắt hẹp dài vẽ ra một độ cong đen tối.

“Tiểu thiếu gia cậu cũng thật xấu, khiến tôi không nhịn được mà đồng tình với Quỷ Thượng.” Nói xong, đưòng như chính mình cũng cảm thấy phấn khích, Tuyết Lạc Y vội che lại khóe miệng ngày càng vểnh cao.

“Dù thế nào, tôi tạm thời tin tưởng lời tiểu thiếu gia cậu, tín nhiệm năng lực của cậu... Hoan nghênh gia nhập hàng ngũ cảnh sát trại giam Tuyệt Sí Quán.”

Nam nhân ngả chiếc mũ cảnh sát, khẽ gật đầu, cảm xúc bên trong đôi mắt vẫn chưa rút đi, thậm chí càng thêm lộ liễu.

Tuyết Lạc Y phất tay gọi một người vẫn đang đứng ở gần đó, người kia liền đi tới bên người vị cảnh ngục mới.

“Xin chào, tôi tên là Đế Nhĩ, lát nữa tôi sẽ phụ trách đưa anh đi một vòng, giới thiệu hoàn cảnh của nơi này, để anh có thể sớm nắm được hoàn cảnh trong quán.”

Mặc trên người đồng phục của cảnh sát trại giam màu gỉ sét giống quân đội Đức Quốc xã, Đế Nhĩ có vóc dáng nhỏ nhắn, mái tóc ngắn màu cà phê làm nổi bật làn da trắng mịn, khuôn mặt trái xoan, ngũ quan tinh tế, bên trong cặp mắt to là đôi con ngươi xanh lục tràn ngập sức sống.

Gương mặt con nít khiến người khó có thể đoán ra tuổi tác, không biết nên dùng từ thanh niên hay đàn ông trưỏng thành để hình dung người này.

“Vô cùng hoan nghênh anh gia nhập, nhưng mà...” Đế Nhĩ thân mật đưa tay ra, một giây sau liền xấu hổ thè lưỡi ra: “Xin lỗi, có thể hỏi một lần nữa tên của anh không? Tôi không quá am hiểu mặt chữ.”

Nam nhân cười nhạt, không để bụng.

“Tên tôi là Nhã Nhân, Nhã trong phong nhã, Nhân trong nhân loại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.