Mạnh Mẽ Ràng Buộc

Chương 19: Chương 19: Chương 18




Edit: hoahongdaoktx (wattpad)

Quỷ Thượng vừa tỉnh lại đã đón nhận một trận đau đầu ập xuống, sau đó cơn đau lan ra toàn bộ khuôn mặt, khoé môi, cuối cùng là tứ chi và vùng bụng, xương cốt như bị gãy rời cứ trắng trợn kêu gào.

Y thấy mình đang nằm úp sấp, gò má sưng húp dán vào sàn nhà lạnh lẽo càng thêm khó chịu, y nỗ lực ngồi dậy, mỗi tác động nhỏ đều gây ra đau đớn.

Cố gắng một hồi, cuối cùng y cũng ngồi dậy được, từng luồng gió thổi qua, nước mưa như băng đông cứng trên da thịt, lạnh buốt.

Quỷ Thượng co ro người, y giương mắt nhìn quanh bốn phía.

Căn phòng giam này giống hệt nhà tù công cộng trước kia, không gian chật hẹp, đến một cái giường cũng chả có, sàn nhà khô ráo lạnh lẽo đang bốc mùi ẩm mốc.

Ánh sáng rất mờ, chỉ có chút nắng mỏng manh hắt vào qua khe cửa.

Cánh cửa sắt dày nặng cộng với không gian nhỏ hẹp, làm cho Quỷ Thượng mấy tháng qua đã quen ở phòng giam rộng rãi phút chốc khó thích ứng.

Cơ thể cuộn tròn nép vào góc tường, run lẩy bẩy, Quỷ Thượng không ngừng mắng chẳng biết gió thổi tới qua khe hở chết tiệt nào.

Y khịt khịt mũi, vốn tưởng vì lạnh quá nên bị chảy nước, nhưng hít vào thì miệng đầy vị rỉ sắt, y đưa tay quệt mới biết đó là máu.

“Mẹ nó, mấy gã kia xuống tay cũng không nhẹ!”

Mắng vài câu, Quỷ Thượng đưa tay che mũi lại chạm trúng gò má đang sưng húp.

Rên rỉ vài tiếng, y nhịn đau, dùng ống tay áo lau sạch máu mũi rồi vùi mặt vào giữa hai đầu gối, mắt nhắm lại, nỗ lực giảm bớt cảm giác đau đớn.

Đáng tiếc cơn đau đớn không chịu buông tha cho y, ngay cả nơi riêng tư bị xâm phạm đêm qua cũng bắt đầu nhức nhối.

Cắn răng, Quỷ Thượng bối rối đỏ mặt, y nghĩ: chẳng biết Tịnh và Thành Dương có thành công trốn khỏi Tuyệt Sí quán hay không?

Mình đã bị bắt về, vậy bọn họ đi đâu? Đang ở ngoài quán hay là ngay phòng giam cách vách?

Đáy lòng mơ hồ cảm thấy bất an, mười ngón tay bám vào đầu gối cũng trở nên trắng bệch.

Dù thế nào thì y vẫn hy vọng hai người bình yên trốn thoát, nếu vậy chứng minh sự hỗ trợ của y không vô ích.

“Két” bỗng cửa sắt vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Quỷ Thượng.

Y ngẩng đầu, ánh sáng yếu ớt nương theo cánh cửa đang mở ra rồi chiếu vào phòng đâm lên đôi mắt, y phải nheo lại mới thấy lờ mờ có bóng người.

Nam nhân đứng ngược sáng, khoác một thân đồng phục cảnh sát trại giam, vóc người cao gầy, mái tóc nâu nhạt mười phần nổi bật.

“Quỷ Thượng...”

Nghe tiếng gọi, Quỷ Thượng liền biết người đến là ai.

Nhã Nhân đứng ở cửa, đôi con ngươi dưới vành mũ lộ ra chút ánh sáng, tầm mắt thẳng tắp như xuyên thấu qua người y.

Quỷ Thượng thấy hắn đến thì trước hết chớp chớp đôi mắt hơi rin rít, sau đó cặp lông mày xoắn chặt, môi mỏng mím lại, lộ ra vẻ khó chịu. Y trừng mắt, dáng dấp như dã thú muốn hù doạ bức lui kẻ thù.

Dĩ nhiên Nhã Nhân chẳng cảm nhận được chút sợ hãi nào, trái lại, hắn thấy y thật thê thảm...

Trên gương mặt hung hăng đầy máu, dưới mũi, khóe mắt, hai bên má, khắp nơi đều là vết ứ đọng xanh xanh tím tím, có lẽ trên cơ thể cũng toàn là những vết thương tương tự.

Hắn khép cửa sắt lại, ánh sáng trong phòng giam chợt giảm, cả hai đều mơ hồ nhìn thấy đường nét cơ thể đối phương.

Họ trầm mặc rất lâu, Nhã Nhân vẫn đứng ở chỗ cũ, tầm mắt xa xăm chẳng biết đang nghĩ gì.

“Cậu tới đây làm gì?” Quỷ Thượng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, bởi vì Nhã Nhân xuất hiện khiến y không thoải mái.

Thật ra không hẳn là y khó chịu mà thấy lo lắng nhiều hơn, Quỷ Thượng chẳng biết việc mình chạy trốn có làm cho người đàn ông trăm phương ngàn kế đưa mình vào nơi này nổi giận hay không, và nếu nổi giận thì hắn sẽ dùng những thủ đoạn tàn khốc nào để dạy dỗ mình đây.

Nhã Nhân vẫn im lặng, tới khi Quỷ Thượng đang định làm khó thì hắn mới chậm rãi mở miệng.

“Quỷ Thượng... tại sao anh làm vậy?”

Quả nhiên hắn đến để truy hỏi chuyện này.

Quỷ Thượng nhíu mày, lạnh lùng hừ một tiếng, trả lời qua loa lấy lệ: “Tôi làm gì, chạy trốn ấy hả? Là vì ông đây không muốn chết dí cả đời ở cái nơi quỷ quái này nữa, cho nên liền chạy thôi!”

“Anh lừa người...”

“Cậu dựa vào cái gì mà nói tôi lừa cậu!” Quỷ Thượng rống một tiếng, khiến vết thương ở khoé miệng bị kéo căng ra, đau nhói.

“Nếu thật sự muốn chạy trốn thì sao anh không giả dạng thành cảnh sát trại giam mà đi cùng bọn họ? Nếu thật sự muốn chạy trốn thì tại sao khi thấy Tịnh và Thành Dương bị phát hiện anh lại ra tay trợ giúp khi biết rõ mình sẽ bị bắt về?”

“A... ông đây làm thế nào thì mắc mớ gì đến cậu.”

“Anh không chạy trốn, mà vì một mục đích khác, tôi nói đúng chứ?” Giọng Nhã Nhân đột nhiên lạnh lẽo.

Hắn bước từng bước nhỏ, chậm rãi đến bên Quỷ Thượng, tiếng giày da nện xuống sàn nhà vang cồm cộp trong căn phòng khép kín.

“Tôi...”

Nhã Nhân đi đến trước mặt, bóng đen của hắn dần bao phủ khiến Quỷ Thượng không tự chủ lui vào góc tường.

“Quỷ Thượng, đừng cố lảng tránh... Anh chạy ra khỏi Tuyệt Sí quán là để yểm trợ cho Tịnh và Thành Dương có cơ hội trốn thoát.” Nhã Nhân cúi người, hai cánh tay đặt lên vách tường phía sau Quỷ Thượng, vây y trong lồng ngực.

Y cắn răng chẳng nói lời nào, bởi vì không thể phản bác.

“Làm sao vậy... im lặng là thừa nhận hả?”

“Đúng vậy... tôi muốn giúp bọn họ trốn thoát nên mới chạy ra ngoài.” Chuyện đến nước này thì phủ nhận cũng chẳng có nghĩa gì, Quỷ Thượng vểnh cao khóe miệng, tuy đang cười khổ nhưng vẻ mặt vẫn lộ ra nét kiêu ngạo.

“Quả nhiên là thế...”

Giọng Nhã Nhân rất dửng dưng, nhưng chính vì vậy lại khiến đáy lòng Quỷ Thượng càng bất an.

“Hừ! Biết được sự thật thì sao, cậu muốn thế nào? Chuyện đã làm xong, cũng chẳng có cách nào thay đổi...” bỗng dưng Quỷ Thượng im bặt, bởi vì y cảm thấy áp lực từ Nhã Nhân.

“Bởi vì bọn họ, dù anh cảm thấy khuất nhục, cảm thấy không cam lòng, nhưng đêm qua vẫn cứng rắn ép mình ngoan ngoãn nghe lời tôi; bởi vì bọn họ, dù biết sẽ bị bắt trở về rất thê thảm, nhưng anh vẫn khăng khăng đi theo; bởi vì bọn họ, cái gì anh cũng chịu làm sao?” Nhã Nhân nổi giận chất vấn, trong phòng giam u ám không ai nhìn thấy, mười đầu ngón tay của hắn đang run lên.

Đáng giận...

Hắn không cam lòng...

Tại sao trong mắt Quỷ Thượng chỉ có những người khác?

Quỷ Thượng lặng yên một lát mới cất giọng trầm khàn, y nói: “Đúng, vì bọn họ cái gì tôi cũng nguyện ý làm.”

“Vì sao? Anh thích bọn họ ư?”

Lời nói vừa thốt ra, hai bàn tay đang đặt trên tường bỗng ép lên bả vai Quỷ Thượng đè cả người y xuống nền nhà.

Lực tay rất mạnh khiến Quỷ Thượng chấn động, gáy đụng trúng sàn nhà, đau đến choáng váng.

“Cmn cậu điên à?”

Quỷ Thượng bắt lấy đôi tay đang túm cổ áo mình, Nhã Nhân ngồi bên hông y, trọng lượng toàn thân ép lên người y, ánh sáng mờ nhạt khiến y không thấy rõ vẻ mặt, chỉ mơ hồ cảm nhận lồng ngực hắn đang phập phồng.

“Tôi thích họ hay giúp đỡ bọn họ thì liên quan tới cậu à? Cậu là cái thá gì hả? Đã cố tình quấn lấy tôi thì thôi đi lại còn muốn truy hỏi tận cùng vấn đề chả ra đâu vào đâu... Nhã Nhân, cậu có biết cậu thật sự khiến người ta rất chán ghét hay không?”

Ánh sáng mỏng lọt qua khe cửa chiếu lên gò má Quỷ Thượng, khuôn mặt vẫn đầy thương tích, nhìn qua vô cùng chật vật nhưng ánh mắt xem thường khinh bỉ vẫn kiêu ngạo trừng Nhã Nhân.

Phút chốc như có thứ gì đau đớn chặn cứng trong cổ họng, đầu Nhã Nhân trống rỗng, trái tim như bị ai bóp chặt, toàn thân khó chịu, không tài nào thở nổi.

Nhã Nhân biết Quỷ Thượng rất ghét mình, vô cùng ghét, đáng lẽ hắn đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng khi nghe Quỷ Thượng nói thẳng vào mặt như vậy, lại là một loại cảm thụ khác.

Hắn bỗng khiếp sợ... cho dù không còn ở UG, cho dù không còn Đông Nhật Lãng, thì vẫn xuất hiện Thành Dương và Tịnh.

Mối quan hệ giữa hắn và Quỷ Thượng, cuối cùng vẫn trở lại điểm xuất phát ban đầu.

Hắn đã liều mạng tìm mọi cách nắm bắt ánh mắt của Quỷ Thượng, hấp dẫn sự chú ý của y, nhưng kết quả... thái độ Quỷ Thượng vẫn cứ như lần đầu tiên gặp hắn, coi hắn là kẻ ngoài cuộc, chỉ liếc nhìn một cái cũng lười, chỉ muốn rời bỏ hắn, quên lãng hắn, cuối cùng dứt khoát chặt đứt sợi dây mỏng manh giữa hai người.

Dù hắn có cố gắng nối lại bao nhiêu thì cuối cùng, vẫn sẽ xuất hiện Đông Nhật Lãng thứ hai, thứ ba, cướp đi sự chú ý của Quỷ Thượng, điều này làm cho hắn cảm thấy vô cùng ghen tị.

Ghen tị với Đông Nhật Lãng, với Tịnh, với Thành Dương... Ghen tị vì bọn họ được Quỷ Thượng chú ý.

Sự ghen tị khiến hắn rơi vào điên cuồng!

“Vốn là tôi đưa anh vào quán, vậy thì anh phải thuộc về tôi, tôi có tư cách quản đồ vật của mình!” Biết rõ câu nói này là cố tình gây sự, nhưng... Nhã Nhân đã không thể kiềm chế cơn ghen tuông đang tràn ra nhấn chìm cơ thể.

Hắn kích động quá mức làm Quỷ Thượng sững sờ, y không thể hiểu nổi, mỗi tiếng nói mỗi hành động của mình luôn khiến Nhã Nhân có phản ứng lớn như thế.

Trình độ bướng bỉnh của hắn đúng là vượt quá tưởng tượng.

Thái độ ấy còn khiến Quỷ Thượng cảm thấy nếu mình rời đi thì hắn sẽ sụp đổ...

Mà dường như Nhã Nhân biết được điều đó, thế cho nên cứ sống chết quấn chặt lấy y, muốn trói y lại cả đời.

Sợ hãi rùng mình, Quỷ Thượng thốt ra một câu: “Cậu đúng là kẻ điên!”

Nhã Nhân đang nổi nóng chợt im lặng, sau đó tiếng cười khẽ của hắn vang lên trong bầu không khí tĩnh mịch.

“Mẹ kiếp, cậu điên thật à?”

Mày kiếm khép lại, Quỷ Thượng đang định mắng tiếp thì bàn tay giữ cổ áo buông lỏng, đôi tay không mang bao xoa nhẹ gáy y rồi hướng lên trên vuốt ve gương mặt.

“Mắng tôi là kẻ điên... cũng không sao, bởi vì anh bây giờ so với kẻ điên còn tội nghiệp hơn.”

Nhã Nhân cười, vừa như giễu cợt lại vừa như đe doạ, giống hệt loài rắn nham hiểm đang phát ra tiếng kêu khi săn mồi.

“Cậu có ý gì?”

“Quỷ Thượng... anh không nhận ra hả? Anh cho là mình đang giúp người thật sao?”

Quỷ Thượng không hiểu vì sao lại cảm thấy sống lưng ớn lạnh, y hoảng hốt nhận ra trong lời nói của hắn có ẩn ý.

“Chớ quanh co lòng vòng, rốt cuộc cậu muốn nói gì?”

“Trước đây cũng từng xảy ra chuyện giống như vậy... Anh dốc lòng giúp ai đó, giữ gìn ai đó, cuối cùng lại nhận được hậu quả trái ngược, không chỉ uổng công vô ích mà còn trở thành kẻ đầu sỏ hại người ta.”

“Nhã Nhân! Cmn cậu muốn ám chỉ cái gì...”

“Quỷ Thượng, Tịnh và Thành Dương chạy không thoát, bọn họ cũng giống như anh - đều bị bắt về.”

Nhã Nhân híp mắt, tỉ mỉ ngắm nhìn khuôn mặt trắng bệch của Quỷ Thượng, hắn dùng giọng điệu tàn nhẫn mà đay nghiến. Khi thấy Quỷ Thượng choáng váng, thật giống như cơn tức giận được giảm bớt, nhưng đồng thời cảm giác tội lỗi cũng từ từ tăng lên.

Hai thứ cảm xúc mâu thuẫn xung đột lẫn nhau, tuy hắn không muốn, nhưng nhất định phải chọn một, cuối cùng sự ích kỷ đã chiến thắng.

“Cậu lừa người... làm sao có thể?”

Quỷ Thượng trừng lớn mắt phượng, đôi môi run rẩy, lộ rõ vẻ mặt tái nhợt kinh hoàng, Nhã Nhân mới bắt gặp biểu tình này có hai lần, lần này và một lần ở UG - khi Đông Nhật Lãng chết...

Vừa nghĩ về người đàn ông kia, Nhã Nhân lại nhớ tới Tịnh và Thành Dương, nhớ lúc bọn họ thân mật với Quỷ Thượng - trong phút chốc, cơn ghen tuông bỗng cuồn cuộn trào ra như sóng triều, cảm giác tội lỗi nhỏ bé lập tức biến mất không còn một mống.

“Ha, bọn họ cũng bị bắt về, rồi đưa tới phòng tạm giam như anh vậy.”

Lời nói dối đâm chọc khiêu khích cứ liên tiếp tràn ra từ cổ họng, muốn chặn cũng không xong.

“Tịnh và Thành Dương trước đây đều rất an phận, lần này bỗng dưng lại vượt ngục, nhất định là bởi vì anh đáp ứng hỗ trợ cho nên bọn họ mới có gan mà lên kế hoạch hành động.”

“Tôi...”

“Anh nghĩ rằng bản thân giúp đỡ, yểm trợ bọn họ, nên chịu làm mồi nhử để họ có cơ hội trốn thoát... Nhưng sự thật là - anh chẳng giúp được gì cả, thế cho nên kế hoạch thất bại.”

Nhã Nhân ghé sát vào tai Quỷ Thượng, nhẹ giọng nỉ non: “Bọn họ vượt ngục nhưng kết quả là bị bắt về, tất cả là do anh, anh muốn giúp họ... khiến họ hi vọng sẽ chạy thoát, thế cho nên anh chính là kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này.”

Gương mặt y trắng bệch, mồm hết há ra rồi ngậm lại cũng không thể phản bác, hắn liên tục thổi khí nóng lên vành tai Quỷ Thượng: “Tưởng mình hỗ trợ nhưng hoá ra là hại người ta... Quỷ Thượng, anh nói xem, Tịnh và Thành Dương có phải là sự việc xảy ra với Đông Nhật Lãng được lặp lại không?”

Quỷ Thượng thở gấp một hơi, y mím chặt đôi môi run rẩy, không thể thốt ra dù chỉ một từ.

Sự việc xảy ra với Đông Nhật Lãng rơi vào khoảng thời gian cuối cùng khi y còn ở UG, cũng chính là nguyên nhân khiến y phải rời đi...

Khi đó, Quỷ Thượng vẫn cho rằng tất cả những gì y làm là trợ giúp, bảo vệ người đã lớn lên trong cô nhi viện từ nhỏ cùng y, khi hai người đều được chọn vào UG, y đã coi người kia như anh em ruột thịt.

Nhưng sự thật không phải thế.

Y bảo vệ hắn quá mức mà hại chết hắn.

Trong quân doanh UG, Quỷ Thượng luôn quan tâm chăm sóc Đông Nhật Lãng, thậm chí còn thiên vị hắn, cho nên có rất nhiều lời ra tiếng vào, bảo y thân là đội trưởng nhưng đối xử chẳng công bằng, có điều Quỷ Thượng không để mấy lời ấy vào mắt.

Với y mà nói, đối xử tốt với người mình quan tâm là chuyện riêng của bản thân, ai nói gì mặc kệ.

Nhưng Quỷ Thượng đã quên, Đông Nhật Lãng sẽ bị người ghen tị đố kị đến đỏ mắt, hắn lại không giống y mà có thể vứt mấy lời bàn tán kia ra ngoài tai được, cũng không dễ dàng có thể đón nhận cơn tức giận của những kẻ đố kị mình...

Mãi đến khi Đông Nhật Lãng sang thế giới bên kia - Quỷ Thượng mới hiểu.

Đông Nhật Lãng bị quân nhân cùng thế hệ đánh đập, làm nhục đến chết... Nhìn thấy Đông Nhật Lãng lạnh lẽo nằm trên mặt đất, thi thể giăng kín vết thương, Quỷ Thượng chấn động, thật lâu không thể nhúc nhích, sau đó là cơn tức giận ngập trời không thể nào ngăn chặn.

Tìm tới những kẻ sát hại Đông Nhật Lãng thì mấy gã kia nhát gan định lảng tránh nên qua loa cho xong chuyện: “Chúng tôi chỉ muốn trêu đùa, xích hắn lại, không ngờ sức chịu đựng của hắn kém như thế...”

Đã gây ra tội ác còn đùn đẩy trách nhiệm lên một người đã khuất, Quỷ Thượng giận dữ đến phát điên.

Thứ gọi là thân phận hay chuẩn mực đạo đức quân nhân, nỗ lực thăng tiến đều quẳng hết ra sau đầu, y đẩy tất cả những ai ngăn cản, xông lên, túm lấy chúng, dùng hết sức lực mà ra đòn.

Xúc cảm khi nắm đấm nện lên cơ thể rất kỳ diệu, thường thì kẻ tấn công cũng bị đau khi phải hứng chịu phản lực, nhưng Quỷ Thượng hoàn toàn không cảm thấy chút nào.

Mặc chúng thét gào, khóc lóc, van xin, tất cả đều không lọt vào tai y, tựa như máy móc bị cơn tức giận điều khiển, cứ không ngừng nện xuống cơ thể máu thịt của những kẻ mà y căm hận.

Máu tươi dính vào nắm đấm, bắn lên mặt, y cũng không dừng tay, tới tận lúc đối phương ngừng thở mới thôi.

Đó cũng là lần đầu tiên ngoài thời điểm thực hiện nhiệm vụ, Quỷ Thượng biết – hoá ra giết chết một người dễ dàng như vậy...

Hai gã bị y đập chết, một gã trọng thương, sau chuyện xảy ra y bị bắt ngay lập tức, phiên toà quân sự đưa xuống phán quyết giam giữ với thời gian thụ án rất dài.

Quỷ Thượng chưa từng hối hận.

Nhưng lúc rời UG vào trại giam, Quỷ Thượng ngẫu nhiên biết được, những gã kia làm nhục Đông Nhật Lãng bởi vì ghen tị đỏ mắt trước sự che chở và săn sóc mà y dành cho hắn.

Thường ngày bọn chúng vẫn lén bắt nạt Đông Nhật Lãng không ít, nhưng lần này chẳng qua không cẩn thận lỡ tay.

Nói cách khác - y giúp Đông Nhật Lãng chính là nguyên nhân thực sự hại hắn chết.

Bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, Quỷ Thượng nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch, y trợn to mắt gắt gao trừng Nhã Nhân, bởi vì nếu quả thật như hắn nói, Tịnh và Thành Dương đã bị bắt, vậy đúng là sự việc đó lặp lại lần nữa ư?

Cũng bởi vì y tự cho là giúp đỡ nhưng dẫn tới kết quả hại người ta.

Y là kẻ gây ra mọi chuyện sao?

“Không phải... không phải... cậu lừa tôi.” Quỷ Thượng thấy âm thanh khàn khàn từ cổ họng mình thốt ra, vô cùng yếu ớt đáng thương.

Nhã Nhân nâng mặt y, không trả lời mà hôn lên đôi môi rồi sườn má, lời nói ra càng ác độc dằn vặt người.

“Anh ngẫm xem, tù nhân vượt ngục mà bị bắt sẽ xử lý ra sao? Liệu có phải giám thị càng nghiêm ngặt... khiến cho họ tuyệt vọng cả đời này cũng chẳng dám chạy trốn lần nữa hay không?”

“Không... không thể nào, bởi vì bọn họ không bị bắt.”

“Có lẽ họ sẽ bị tra tấn một trận trước để sau này không dám tái phạm nữa nhỉ?”

Nhã Nhân khẽ cười, sau đó, để trừng phạt Quỷ Thượng thêm một bước, hắn gặm cắn gáy y, lột đi cái quần dài ẩm ướt nước mưa, tách chân của y ra rồi chen thắt lưng vào.

“Ha, bọn họ lấy cắp xe lại còn giả mạo cảnh sát trại giam, so với kẻ chỉ làm mồi nhử như anh thì tội nặng hơn nhiều... Cho nên có phải bị thương càng nghiêm trọng hơn so với anh đúng không? Nói không chừng...” Hắn hôn lên đôi môi trắng bệch: “Kết quả của bọn họ cũng giống như Đông Nhật Lãng.”

“Không... không thể nào...”

Rõ ràng lý trí Quỷ Thượng nói với y chuyện như vậy không thể xảy ra, có khả năng Nhã Nhân chỉ hù dọa y thôi.

Thế nhưng khi Nhã Nhân dùng giọng điệu khẳng định khiến Quỷ Thượng bất an dao động, y còn kinh hoảng không ngừng ngây ngốc tự hỏi, chẳng lẽ tất cả những điều hắn nói đều là sự thật sao?

“Không thể nào... không thể.” Y lặp đi lặp lại câu nói để tự thôi miên mình.

“Quỷ Thượng à... Đông Nhật Lãng chết, Tịnh và Thành Dương bị bắt trở về - đều do anh làm hại.”

Nhã Nhân đè lên hai chân Quỷ Thượng, thắt lưng đột nhiên đẩy tới, thứ cứng rắn kia cứ vậy trực tiếp đâm vào cơ thể Quỷ Thượng, nơi riêng tư chưa được bôi trơn lập tức toả ra mùi máu tanh nhàn nhạt.

“A!”

Cảm giác bị xiên xỏ bị xé rách khiến Quỷ Thượng cong người lên, nhưng Nhã Nhân cưỡng chế ép xuống, hắn tàn nhẫn tiến vào nơi sâu nhất có thể.

“Tất cả là do anh muốn trốn tránh tôi.” Nhã Nhân nói.

Hắn chôn mặt vào cần cổ Quỷ Thượng, hôn lên làn da vì đổ mồ hôi lạnh mà ướt át.

“Tất cả là tại vì anh quan tâm chú ý tới kẻ khác mà bỏ quên tôi xem thường tôi, nhưng thật nực cười khi anh cứ nghĩ đó là giúp đỡ bọn họ.”

Vật cứng dưới thân lui ra rồi lại hung hăng tiến vào, đột nhiên vì đố kị mà hắn nảy ra ý nghĩ điên cuồng - muốn giết chết đối phương.

Hắn nghe thấy dưới thân tiếng Quỷ Thượng không ngừng rên rỉ, hắn thấy y tuyệt vọng giãy dụa – hệt như con thú hoang bị dồn vào đường cùng.

“Là anh hại bọn họ.” Hắn liên tục dùng ngữ điệu nghiêm khắc trách cứ, dùng hung khí xâm phạm cơ thể y.

“Không phải... tôi làm hại...” giọng Quỷ Thượng khàn khàn vang bên tai Nhã Nhân.

“Là anh làm.”

Tựa chiếc máy quay đĩa, âm điệu mềm nhẹ như dỗ dành trẻ con nhưng lời nói ác ý đến tận cùng, cực kỳ tàn khốc.

Nhã Nhân biết mình làm vậy rất độc ác, rất máu lạnh... Nhưng hắn lại kích động tới mức không thể dừng được, hắn chỉ muốn vứt bỏ hết cái cảm giác lo lắng bất cứ lúc nào sẽ mất đi người đàn ông này.

Nếu cứ kích thích Quỷ Thượng như vậy thì có phải y sẽ tiếp nhận, sẽ học được cách không dám đặt ánh mắt lên bất kỳ kẻ nào khác, chỉ có thể nhìn hắn hay không; sẽ học được cách không bao giờ chạy trốn, chỉ có thể ở bên cạnh hắn hay không?

Hắn vốn ích kỷ tàn nhẫn như thế.

“Tất cả sai lầm đều do anh!”

Cho nên, xin đừng dời tầm mắt đi, xin đừng quan tâm đến ai khác, chỉ là của riêng mình hắn có được không?

Bỗng dưng Nhã Nhân cảm thấy người dưới thân bắt đầu run rẩy hệt như một con chó lớn, hắn chưa bao giờ thấy Quỷ Thượng bất lực tuyệt vọng như vậy.

Lòi nói ác ý chợt im bặt, động tác xâm phạm kịch liệt đình chỉ.

Bàn tay đụng phải đôi gò má ấm nóng và ẩm ướt khiến Nhã Nhân trợn to mắt, hắn sửng sốt vài giây mới bừng tỉnh nâng gương mặt kia lên để nhìn rõ dáng vẻ của Quỷ Thượng.

“Không phải tôi... Không phải tôi làm hại... Tôi không bao giờ muốn hại bọn họ!”

Khuôn mặt đẹp trai của Quỷ Thượng không sắc bén, cương nghị như thường lệ mà co rúm lại, đôi mắt phượng đỏ lên, xung quanh viền mắt những giọt nước lẽ ra không nên xuất hiện trên một người đàn ông thi nhau lăn xuống.

Nhã Nhân nhìn từng giọt nước chảy xuôi qua hai má để lại dấu vết tinh tế, lồng ngực hắn bất ngờ đau nhói.

Quỷ Thượng nấc lên nghẹn ngào khiến Nhã Nhân hoảng hốt, ghen tuông và đố kị điên cuồng phút chốc bị dập tắt, lý trí quay trở về, hắn mới kinh ngạc phát hiện mình vừa mất khống chế...

Nguời đàn ông cao lớn dưới thân đang cố co người lại, bàn tay cứ liên tục dụi lên mắt, càng dụi thì nước mắt chảy ra càng nhiều.

Bị xâm phạm, nhục nhã, hay bị thương nặng cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt, thế mà lúc này Quỷ Thượng đang khóc.

“Tôi thật sự... không cố ý... chỉ là, chỉ là tôi muốn giúp bọn họ... Không phải, không phải cố ý.”

Bờ vai run rẩy, Quỷ Thượng khóc nức nở hệt như một đứa nhỏ, cực kỳ đáng thương.

Nhã Nhân chưa bao giờ thấy Quỷ Thượng yếu đuối như vậy, vẻ mặt đó không nên xuất hiện trên người y, y phải luôn hung hăng, kiêu ngạo, không chịu khuất phục cơ mà...

Lúc này cảm giác tội lỗi bùng lên hóa thành một tảng đá lớn chặn cứng lồng ngực, Quỷ Thượng vẫn nghẹn ngào làm cho Nhã Nhân càng áy náy.

“Tôi không cố ý...”

Không hề biết Nhã Nhân đã dừng hành động hung ác lại, Quỷ Thượng cứ dụi mắt, bướng bỉnh lặp đi lặp lại câu nói kia, dường như muốn cả Đông Nhật Lãng cùng nghe.

Nhã Nhân nhìn Quỷ Thượng thật lâu, đôi mi thanh tú căng ra, hắn cắn răng rút hung khí ra khỏi cơ thể tàn tạ, vòng tay ôm chặt lấy y.

“Được rồi, anh không cố ý, đừng khóc nữa, Quỷ Thượng... đừng khóc.”

Nhã Nhân không ngờ, từ rất lâu hắn đã kỳ vọng được nhìn thấy dáng vẻ gào khóc của người này biết bao, mà hiện giờ được toại nguyện thì lại đau lòng muốn khóc theo.

“Tôi không...”

“Quỷ Thượng, thật ra là Tịnh và Thành Dương...”

Nhã Nhân định nói cho rõ thì phát hiện người trong lòng bỗng nhiên im bặt.

Hắn ngẩng đầu, chỉ thấy dưới ánh sáng yếu ớt, người kia đang phô ra gương mặt thê thảm, đôi mắt nhắm chặt, nước mắt giàn dụa.

“Quỷ Thượng, Quỷ Thượng?”

Nhã Nhân vỗ nhẹ hai má y, ngoại trừ hơi thở yếu ớt thì chẳng có chút phản ứng nào.

Cắn chặt môi dưới, thầm tự trách, Nhã Nhân đứng dậy giúp Quỷ Thượng mặc quần áo, bản thân cũng sửa lại qua loa một chút, sau đó khiêng người đang ngất xỉu vội vã chạy ra khỏi phòng giam.

Mình đã có hành động ngu ngốc gì thế này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.