Mạnh Bà Truy Phu Ký

Chương 5: Chương 5: Chung Quỳ háo sắc - Phu nhân xinh đẹp




Truyện: Mạnh Bà Truy Phu Ký

Dịch, biên: Thanh Hoan

***

Thịnh Gia Ngạn giật giật khóe miệng: “Cô xác định muốn để bản vương ăn à?”

Mạnh Thê Thê gật đầu điên cuồng.

Ai ngờ Thịnh Gia Ngạn ngạo mạn đóng hộp lại: “Cầm về đi, bản vương không dùng được!”

Mạnh Thê Thê sốt ruột rồi, chẳng lẽ đan dược này thật sự có vấn đề gì à? Có phải Thịnh Gia Ngạn nhìn ra manh mối gì mà không nói cho nàng không? Nghĩ tới đây nàng càng không thể bỏ qua, triển khai tất cả vốn liếng quấn lấy Thịnh Gia Ngạn bảo hắn ăn viên còn lại. Nhưng đối phương chẳng thèm phản ứng mảy may.

Cuối cùng, Mạnh Thê Thê chỉ có thể mất hứng ra về.

Lúc quay về nhà mình, nàng thậm chí cảm thấy mình chỉ còn cách cái chết không xa. Tên Thịnh Gia Ngạn này thật quá đáng, chắc chắn đan dược có vấn đề, nếu không vì sao hắn không dám ăn?

Thế là Mạnh Thê Thê lại gọi đám quân sư của mình lại, mấy người túm tụm lại một chỗ, thương lượng xem làm thế nào để Diêm Vương ăn viên đan dược kia.

“Đánh ngất hắn! Cứng rắn nhét vào!” Huyết Trì tướng quân đề nghị, bị Mạnh Thê Thê cuồng đánh một trận.

Thiện Ác đồng tử kiến nghị: “Hòa vào trong rượu!”

Đây đúng là một biện pháp hay, nhưng thứ nhất Thịnh Gia Ngạn gần như không uống rượu, thứ hai hạt châu to như vậy hòa vào trong rượu, uống vào miệng vẫn có thể phát giác được mà phun ra được chưa?

Nhật Du Thần bóp bóp trán: “Vì sao không nghiền thành bột làm điểm tâm đưa cho bệ hạ ăn?”

Tất cả mọi người lập tức nhìn hắn với cặp mắt sáng quắc, Mạnh Thê Thê khoác vai hắn: “Được nha, A Nhật, bình thường không nhìn ra được, không ngờ đến thời điểm mấu chốt vẫn là ngươi đáng tin cậy!”

Nhật Du Thần ngượng nghịu gãi đầu.

Sau khi kế hoạch được thông qua, Mạnh Thê Thê liền vội vã áp dụng ngay. Nàng biết hàng ngày Thịnh Gia Ngạn đều ăn Đường chưng tô lạc do Chung Quỳ của tửu lâu Hoàng Tuyền làm. Nói đến Chung Quỳ, hắn cũng coi như một kỳ nhân. Ngày xửa ngày xưa, hắn là Quỷ Vương đánh đâu thắng đó, quát tháo phong vân tam giới, nhưng bây giờ thế gian dần dần ổn định thái bình, một thân công phu của hắn không còn đất dụng võ nữa. Cho nên hắn chạy tới tửu lâu Hoàng Tuyền làm đầu bếp chuyên phụ trách điểm tâm. Nghe nói chứng chỉ làm bánh ngọt của hắn vẫn là thi ở chỗ Thực Thần trên Thiên Đình về đấy.

Nếu như Mạnh Thê Thê có thể thuyết phục Chung Quỳ, làm hắn nghiền nát viên thuốc làm thành Đường chưng tô lạc thì tất cả đều vui vẻ rồi.

Mạnh Thê Thê tóm được Chung Quỳ trong thanh lâu nữ quỷ, nàng một cước đá văng cửa nhã gian, dọa cho Chung Quỳ vội xách đao lên phòng thủ, cứ tưởng là kẻ thù truy sát. Đến khi thấy là nữ ma đầu Mạnh Thê Thê, hắn không những không dám buông lỏng một hơi, mà còn càng sợ thêm: “Mạnh bà, cô muốn làm cái gì?”

Chung Quỳ cũng không phải mặt xanh nanh dài như truyền thuyết nhân gian lưu truyền, ngược lại trông giống như một văn nhân phong lưu phóng khoáng, mi vũ hiên ngang.

Mạnh Thê Thê đi vào, đuổi hết kỹ nữ quỷ trong phòng ra như gió thu quét lá vàng.

“Ta muốn nhờ ông giúp ta làm một chuyện.” Mạnh Thê Thê nói vậy.

“Chuyện gì á?” Chung Quỳ cảnh giác túm chặt cổ áo.

“Giúp ta nghiền cái này thành phấn, làm thành Đường Chưng Tô Lạc mà ngày nào cũng bệ hạ muốn ăn.” Mạnh Thê Thê cười rất không có hảo ý đưa hộp ra, Chung Quỳ nhìn mà tê hết cả da đầu.

Chung Quỳ vô thức liền cự tuyệt: “Không được đâu, kia là bệ hạ, ta sao có thể giúp cô đầu độc ngài chứ?”

Mạnh Thê Thê giận không có chỗ xả: “Ai bảo đây là độc dược? Mặc dù cũng có thể là độc dược, ta mặc kệ, ông nếu mà không giúp ta, ta sẽ tung tin ông sàm sỡ ta trong thanh lâu ra dán khắp các phố lớn ngõ nhỏ. Để xem đến lúc đó người Địa Phủ có bỏ qua cho tên Quỷ Vương dám khinh bạc đệ nhất mỹ nữ này không!!!”

Nàng dứt lời, cố ý kéo xiêm y của mình xuống dưới một chút.

Chung Quỳ cắn răng: “Đường đường là Mạnh bà, thế mà lại không từ thủ đoạn như vậy!”

Mạnh Thê Thê híp mắt: “Vậy là ông đồng ý rồi hử?”

“Ta không nói là không đồng ý, chỉ là làm chuyện này rất nguy hiểm, ta không thể giúp không công được!”

Mạnh Thê Thê vung tay lên, rất có phong thái tiêu tiền như rác: “Ông muốn gì cứ nói! Cần tiền hay châu báu ta đều có thể thỏa mãn ông!” Trong lòng nàng lại tính sẵn rồi, đến lúc đó ghi sổ cho Thịnh Gia Ngạn là được! Dù sao hắn một ngày bận trăm công ngàn việc, tiểu kim khố bình thường có bao nhiên tiền tài hắn cũng không biết được.

Chung Quỳ đảo mắt một hồi, vội cười đáp: “Yên tâm, tiền tài châu báu ta đều không cần, ta chỉ cần một thứ thôi.”

Khách khí như vậy cơ? Mạnh Thê Thê thấy hắn vẫy vẫy tay với mình thì không khỏi nhíu mày: “Làm cái gì? Nói chuyện là nói chuyện, đừng có động chân động tay!”

Chung Quỳ: “…… Ta muốn cô lại gần một chút.”

À à… Mạnh Thê Thê xích lại gần, nghe thấy Chung Quỳ nói bên tai nàng rằng: “Tại hạ ngưỡng mộ Trì Đầu phu nhân hồi lâu, một mực trông mong được gặp mặt giai nhân một lần, chỉ tiếc nàng thâm cư không ra ngoài, mà ta lại không thể tùy ý ra vào trì ngục Huyết Hà, cho nên muốn nhờ cô giúp ta một bận.”

Chậc chậc. Mạnh Thê Thê ném cho hắn một ánh nhìn kinh ngạc, không ngờ hắn cũng là một gã si tình đâu. Nàng ngẩn ra: “Muốn ta hỗ trợ cái gì?”

Chung Quỳ ngại ngùng gục đầu xuống, có vẻ xấu hổ không dám nói: “Nói ra thì ngại lắm nha!”

Mạnh Thê Thê chế nhạo: “Có cái gì mà ngại? Đơn giản chỉ là nhắn một câu, chuyển phong thư gì đó, một tên cả ngày lăn lộn trong thanh lâu như ông mà cũng có mặt mũi nói ngại á?”

Chung Quỳ làm bộ từ chối hai lần, lập tức bộc lộ ra bộ mặt thật là con sói già vẫy đuôi: “Thực ra… ta muốn một vật thiếp thân của Trì Đầu phu nhân làm kỷ niệm.”

Mạnh Thê Thê nhất thời còn chưa hiểu ra, nghiêm túc hỏi lại: “Vật thiếp thân gì?”

Chung Quỳ xòe tay ra đếm: “Ví dụ như là cái yếm nè, váy nè, áo lót nè, tất chân nè… Chỉ cần là vật thiếp thân là được, ta không kén chọn đâu…” Lời còn chưa dứt, hắn đã bị Mạnh Thê Thê đấm ngã xuống đất, nàng gầm lên: “Ông cảm thấy Trì Đầu phu nhân sẽ đồng ý sao? Sẽ sao? Sẽ sao?”

Chung Quỳ lồm cồm bò dậy từ trên mặt đất, một bên mắt xanh tím, hai tay xua một cái: “Thế coi như ta không giúp được cô chuyện này đâu!”

Đây là uy hiếp trắng trợn mà! Mạnh Thê Thê giờ nắm đấm hà từng hơi một: “Ông có tin ngay bây giờ ta đánh cho ông răng rơi đầy đất không?”

Chung Quy hai tay che ngực, thấy chết không sờn nhắm mắt lại: “Đừng đánh vào mặt ta!”

Nhật Du Thần theo sau tới vội vàng kéo Mạnh Thê Thê lại, khuyên nhủ: “Tỷ tỷ bớt giận, không nhịn chuyện nhỏ sẽ loạn kế lớn nha!”

Chuyện này là tại nàng không chịu sao? Trì Đầu phu nhân đồng ý mới là lạ đó, được không?

........

Vạn vạn không ngờ, Trì Đầu phu nhân đồng ý thật…

Lúc ấy, nàng ta mặc một bộ váy đỏ rực rỡ nằm lơ lửng bên dòng Huyết Hà, mái tóc dài đen óng ả rủ dọc theo khuôn mặt căng mịn mượt mà như trứng ngỗng, như tơ như lụa, càng làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết, khuôn mặt như họa của nàng ta. Lông mày cong một độ cong lười biếng yểu điệu, mắt hạnh cụp xuống, trong con ngươi đen nhánh phản chiếu dòng nước đỏ cuồn cuồn chảy xuôi, đẹp đến mức khiến người kinh tâm động phách.

Trì Đầu phu nhân là người trông coi Huyết Hà, bởi vì chức vụ này nên không tiện rời đi. Cho nên cơ hội Mạnh Thê Thê có thể gặp nàng ta chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Mặc dù đã nghe đồn thổi về vẻ đẹp của nàng ta từ lâu, hôm nay gặp mặt mới xem như chân chính được thưởng thức phong tình của mỹ nhân đệ nhị Địa Phủ.

Không sai! Đừng có hoài nghi! Chỉ là đệ nhị thôi!

Mạnh Thê Thê cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn đối với cách đồng ý sảng khoái của nàng ta, dùng sức móc móc lỗ tai: “Phu nhân, cô vừa nói cái gì á?”

Trì Đầu phu nhân cười không lộ xỉ: “Thỉnh cầu của cô, nô gia có thể đáp ứng, có điều….”

Mạnh Thê Thê:…..

Ta biết ngay mà! Ta biết ngay mà! Bọn họ không kẻ nào sảng khoái đồng ý cả! Nàng đường đường là đại ca đường phố Âm Ti, nhờ bọn họ tí chuyện mà còn ra sức khước từ, bắt bẻ. Lý nào lại như thế! Đúng là thói đời đổi thay, lòng người ngày càng tệ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.