Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ

Chương 98: Chương 98: Vụ án Chu gia




Lúc đám người Địch Hạo về tới nơi, Tần Hiểu ra đón, bên cạnh còn có Chu Diệu, Chu Diệu vừa thấy Thất Thất, liền chạy tới, thuận tiện cũng chào Tiêu Diễn một tiếng.

"Đại ca, mọi người về rồi."

Tần Chí nhăn mi, nhìn Tần Hiểu, mở miệng hỏi đến, "Làm sao vậy?"

Địch Hạo cũng nhìn về phía Tần Hiểu, bởi vì sắc mặt Tần Hiểu thoạt nhìn có chút không tốt, lúc trước luôn là dương quang chói lọi, nhưng hiện tại......

Tần Hiểu nhấp nhấp miệng, "Đại ca, chuyện này anh vẫn là về để mẹ nói đi...... Là, là ông ngoại bọn họ xảy ra chuyện."

Tần Chí vỗ vỗ Tần Hiểu, "Được."

Địch Hạo nghiêng đầu nhìn Tần Chí, "Anh hiện tại về chung với Tần Hiểu đi, bọn em tự lái xe về là được."

Tần Chí không nói chuyện, mà ngồi xổm xuống, bế Thất Thất lên, hôn hôn khuôn mặt nhỏ, "Cha phải về nhà trước, con muốn về cùng với cha không?"

"Cái gì?" Địch Hạo kinh ngạc nhìn Tần Chí —— bọn họ vừa mới ở bên nhau, nhanh như vậy đã gặp gia trưởng?

Thất Thất nghiêng đầu, nghi hoặc nói, "Nhưng mà nhà của cha không phải bên cạnh sao?"

"Không phải ngôi nhà đó, là nơi cha ở cùng với người thân trước kia"

Mặt Thất Thất đột nhiên liền đỏ lên, vặn vẹo thân mình, nắm nắm cổ áo Tần Chí, ngượng ngùng mở miệng, sau đó đột nhiên hướng tay về phía ĐỊch Hạo, cầu ôm.

Địch Hạo đem Thất Thất bế lên, nhìn về phía Tần Chí, bất đắc dĩ nói, "Anh vẫn là tự về trước đi."

Tần Chí thở dài, "Hạo Hạo, người nhà anh đã biết anh có một đứa con."

Địch Hạo lắc đầu, "Biết liền biết đi, dù sao Thất Thất thật sự là con của anh, nhưng mà tới nhà anh thì để sau rồi tính."

"Được rồi." Tần Chí gật gật đầu. Ít nhất Địch Hạo không có phủ định khả năng sau này.

Tần Hiểu ở một bên kinh ngạc nhìn hai người —— sao mới ra ngoài một chuyến đã ở bên nhau rồi?

"Đi thôi, tôi đưa mọi ngươi về." Khâu Viễn từ phía sau đi tới, lắc lắc di động trong tay, "Đã gọi điện thoại, sẽ có người lái xe lại đây"

"Ân." Địch Hạo gật đầu, "Phiền anh rồi."

Nhìn Địch Hạo mang theo một chuỗi đuôi nhỏ rời đi, Tần Chí mới cùng Tần Hiểu về nhà.

Về đến nhà, nhìn người nhà đều ngồi ở trên sô pha chờ mình, Tần Chí mới ý thức được, chuyện lần này có lẽ nghiêm trọng hơn hắn tưởng.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Tần Chí ngồi ở trên sô pha hỏi.

Chu mẫu hiếm khi có được khuôn mặt u sầu, "A Chí, chỗ ông ngoại con xảy ra chuyện rất kỳ lạ."

"Ông ngoại đã xảy ra chuyện?"

Chu mẫu lắc đầu, "Không phải ông ngoại xảy ra chuyện, mà là dòng họ bên đó, đến bây giờ đã...... Đã chết ba người, hơn nữa hiện trạng chết của mỗi người đều giống nhau, ông ngoại chưa cho mẹ xem ảnh chụp, chỉ nói là để con qua đó một chuyến, chuyện này có lẽ có cơ hội chuyển biến."

"Ông ngoại vì sao lại muốn con qua đó? Hơn nữa, con qua đó có thể chuyển biến cái gì?" Tần Chí mở miệng hỏi.

"Ông ngoại con nói, những người đó chết, ngay từ đầu ông nghĩ có người nhằm vào Chu gia, nhưng sau khi điều tra thì không đơn giản như vậy, hơn nữa người phụ trách nói, chuyện này yêu cầu lực lượng trong nước, đến lúc đó sẽ có người tới đón con, mà kêu con qua đó là để con mang theo một thanh dao tới." Chu mẫu mở miệng nói, "Con còn nhớ lúc nhỏ từng thấy qua một thanh dao không, ngoài con chỉ sợ không ai chạm vào được thanh dao đó."

Tần Chí sắc mặt biến đổi —— hắn nhớ tới thanh dao kỳ quái kia, lại nói tiếp, nó hẳn là của ông ngoại, mà thanh dao này khiến mọi người rất hoang mang, bởi vì nó tuy rằng thoạt nhìn rỉ sét loang lổ, nhưng khi đụng vào lại cảm thấy đau đớn vô cùng, hơn nữa buổi tối sẽ thường xuyên gặp ác mộng. Nhưng Tần Chí lại là ngoại lệ, hơn nữa hắn khi còn nhỏ rất thích thanh dao này, đụng vào cũng không có cảm giác gì, thậm chí khi còn nhỏ có thể ôm nó đi ngủ, vì thế Chu lão gia tử liền đem nó tặng cho Tần Chí. Nhưng khi lớn lên, cây đao này cũng bị bỏ quên trong nơi sâu thẳm của kí ức, nếu không phải hôm nay Chu mẫu nhắc tới...... Trước kia hắn còn không cảm thấy chuyện này có gì kỳ quái, nhưng nghĩ đến những chuyện trải qua sau khi quen biết Địch Hạo tới nay, Tần Chí lại nhớ đến thanh dao này, liền biết, dao này tuyệt không đơn giản. Mà ông ngoại kêu hắn mang nó tới, chỉ sợ chuyện lần này không dễ giải quyết.

Nghĩ đến đây, Tần Chí trịnh trọng gật đầu, "Con đã biết."

Cùng lúc đó, Địch Hạo nhận được điện thoại Lâm Du, trong điện thoại, Lâm Du nói có chuyện muốn cùng Địch Hạo thương lượng.

"Uy, tôi vừa mới trở về, anh xác định muốn vô tình như vậy?"

Lâm Du hạ giọng, "Chuyện lần này có liên quan tới Tần Chí, cậu xác định không tới? Cậu không tới tôi tìm người khác nhận vụ này?"

"Ân? Anh ấy làm sao vậy? Anh ấy mới về cùng tôi mà" Địch Hạo ngồi thẳng người lên, nghi hoặc hỏi.

"Không phải cậu ta có chuyện, mà là người nhà của cậu ấy ở nước ngoài xảy ra chuyện, bọn họ bên đó nói chuyện này rất khó giải quyết, hơn nữa bộ phận đặc thù bên nước họ không giải quyết được, cho nên hy vọng chúng ta có thể qua đó giúp đỡ." Lâm Du mở miệng nói.

"Được, tôi biết rồi, tôi hiện tại qua đó đây." Địch Hạo nghĩ nghĩ trả lời, sau đó ngắt điện thoại, kêu Khâu Viễn trực tiếp lái tới cục cảnh sát.

Vì thế Lâm Du liền nhìn thấy Địch Hạo phía sau mang theo một chuỗi đuôi nhỏ, đứng ở trước mặt hắn.

"Cậu là dìu già dắt trẻ lại đây?"

Địch Hạo mắt trợn trắng, "Làm ơn! Lúc anh gọi cho tôi tôi còn chưa về tới nhà đâu!"

"Được rồi." Lâm Du sờ sờ cái mũi, "Chúng ta nói về vụ án, cho cậu xem tư liệu trước."

"Đây là......" Địch Hạo nhận được tư liệu, liếc mắt một cái liền thấy ảnh chụp trên đó.

"Cậu xem đi ba thi thể này giống nhau như đúc, thật là chết cũng không để người ta yên ổn." Lâm Du thở dài. "Cậu xem kĩ đi, mấy ngày nữa liền xuất phát."

"Ân, đã biết."

Lâm Du nói chuyện công vài câu, sau đó liền thả Địch Hạo rời đi.

Ngồi trên xe, Thất Thất giữ chặt tay Địch Hạo, "Ba ba, cha xảy ra chuyện gì sao?"

Địch Hạo sờ sờ đầu Thất Thất, "Yên tâm, cha con không có việc gì."

Thất Thất niết ngón tay, "Vậy... Vậy ba muốn ra ngoài công tác sao? Thất Thất có thể đi theo không?"

Thất Thất vừa dứt lời, Tiêu Diễn cũng quay đầu nhìn Địch Hạo, còn có Hỏa Vân đang đùa giỡn cùng Tiểu Bạch, tính cả Hỏa Miêu cũng đều nhìn về phía Địch Hạo, đều một biểu tình không được bỏ rơi ta.

Địch Hạo bóp trán, lời nói thấm thía, "Bảo bối, con đã lâu không đi học? Cho dù Ôn lão sư tính tình ôn hòa, con cũng không thể khi dễ người ta như vậy."

Thất Thất le lưỡi. "Con sẽ không khi dễ Ôn lão sư, ba ba, ba cho con đi cùng đi...... Cha cũng sẽ đi đúng không?"

Địch Hạo vô ngữ nói, "Rốt cuộc con không nỡ rời xa ba hay rời xa cha của con?"

"Hắc hắc, đều có đều có."

Địch Hạo bất đắc dĩ lắc đầu, "Được rồi, mang mấy đứa đi, dù sao để mấy đứa ở lại trong nước ba cũng không yên tâm."

"Ác!" Thất Thất hoan hô một tiếng, ôm chặt Địch Hạo.

Buổi tối, Tần Chí gõ cửa nhà Địch Hạo.

"Cha!" Thất Thất nhào vào lòng ngực Tần Chí, "Chúng ta lại có thể đi cùng nhau rồi!"

"Ân?" Tần Chí còn chưa biết ĐỊch Hạo tiếp nhận vụ án của ông ngoại mình, vì thế dò hỏi nhìn Địch Hạo.

"Lại đây, vừa đúng lúc cho anh xem tư liệu." Địch Hạo mang theo Tần Chí tiến vào, vốn dĩ muốn đến chỗ sô pha, kết quả trên sô pha lại có ba đứa nhỏ đang nghiêm túc xem TV, cả Tiêu Diễn cũng ngồi một bên xem, nga, nếu Thất Thất không bám lấy Tần Chí thì bé cũng chiếm một chỗ. Địch Hạo bất đắc dĩ nói, "Chúng ta vào thư phòng đi."

"Được."

Vào thư phòng, Địch Hạo đem tư liệu cho Tần Chí nhìn, thuận tiện nói chuyện Lâm Du giao cho cậu.

"Cho nên, chuyện của ông ngoại anh có liên quan tới những chuyện kì lạ này?" Tần Chí mở miệng hỏi, nghĩ đến ông ngoại cũng biết chuyện này có điểm quỷ dị nên không nói rõ với Chu mẫu.

"Ân."

Tần Chí thần sắc ngưng trọng buông tư liệu, giữ chặt Địch Hạo đang ở bên cạnh, lập tức ôm vào ngồi trên người mình.

Địch Hạo ngồi ở trên đùi Tần Chí, cả người đều ngây ra! (?д?)

"Lão tử là nam!" Sau đó liền phản ứng đứng lên.

Tần Chí giữ chặt eo Địch Hạo, không cho cậu nhúc nhích, đầu đặt trên cổ Địch Hạo, buồn buồn nói, "Hạo Hạo đừng nhúc nhích, để anh ôm một cái."

Địch Hạo bất đắc dĩ từ bỏ giãy giụa, cái đầu xù xù trên cổ cậu thực sự là Tần Chí sao? Thật sự là cha của Thất Thất, đều thích dựa vào nơi này, nghĩ nghĩ, Địch Hạo sờ sờ tóc Tần Chí, "Đừng lo lắng, sẽ không có việc gì."

"Ân."

Không khí trong sáng, nhưng mà một lát sau, Địch Hạo méo mặt, sắc mặt có điểm đen, "Uy!"

Từ cổ truyền đến cảm giác ướt át, Địch Hạo hắc tuyến —— cậu nói sai rồi, Tần Chí cùng Thất Thất có bản chất khác nhau!

Tần Chí một bên mút hôn Địch Hạo, một bên trả lời, "Làm sao vậy? Hạo Hạo."

"ANh một vừa hai phải cho em!" Địch Hạo đè lại cái tay không an phận bên hông, trừng mắt nhìn Tần Chí.

Tần Chí ngẩng đầu, phi thường ôn nhu cười cười, thấy Địch Hạo biểu tình có chút thất thần, gợi lên khóe miệng, liếm môi Địch Hạo, thanh âm trầm thấp, "Hạo Hạo, đêm nay anh ở lại được không?"

"Anh mơ đẹp!" Địch Hạo một phen đẩy ra Tần Chí, mở cửa đi ra ngoài.

Nhìn lỗ tai Địch Hạo hồng lên, Tần Chí cười rộ lên, một bên đứng lên đi theo ra ngoài, một bên mở miệng nói, "Hạo Hạo, em muốn chạy đi đâu......"

Đến cuối cùng, không nghĩ tới Tần Chí vẫn ở lại, nguyên nhân là lúc mở cửa Thất THất nghe thấy Tần Chí nói giỡn với Địch Hạo, vì thế tiểu gia hỏa liền thập phần khát vọng nhìn hai người, "Ba ba, để cha ở lại đi...... Thất Thất muốn ngủ cùng với cha"

Nghe được những lời này của Thất Thất, trong lòng Tần Chí mềm nhũn, cũng cùng nhau chờ mong nhìn về phía Địch Hạo.

Địch Hạo ghen tị! Cậu cảm thấy từ khi Thất THất nhận Tần Chí tới này, chính mình càng ngày càng thất sủng, vì thế túm lấy Tiêu Diễn, ôm chặt, "Hôm nay ba ngủ với Tiêu Diễn!"

Tiêu Diễn tức khắc sắc mặt khó coi, lời lẽ chính đáng cự tuyệt Địch Hạo —— không được.

Địch Hạo hôn hôn Tiêu Diễn, "Đừng thẹn thùng"

Tiêu Diễn che lại chỗ bị Địch Hạo hôn —— ta thật sự không có thẹn thùng!

Không nghĩ tới Thất Thất vui vẻ chạy tới bên Tiêu Diễn, vỗ vỗ Tiêu DIễn, nói, "Thật tốt quá, có anh ở cạnh ba ba. Em liền yên tâm rồi, ba sẽ không còn không vui nữa."

"Ngu ngốc." Tiêu Diễn bất đắc dĩ nói.

Thất Thất bị nói cũng không phản bác, tóm lại hôm nay có cha bên cạnh bé, cái khác đều không quan trọng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.