Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ

Chương 97: Chương 97: Mọi chuyện kết thúc




"Đan dược ở chỗ người!?" Ly Dao trừng mắt nhìn Bành Vũ.

Bành Vũ nhún nhún vai, một ngụm đem đan dược nuốt mất. Cùng lúc đó, Mạc Kình ở bên cạnh Bành Vũ vươn tay, bắt mạch trên cổ tay hắn, "Tĩnh khí ngưng thần, cẩn thận cảm thụ dòng khí trong thân thể anh, vận chuyển toàn thân."

Bành Vũ theo Mạc Kình nói, cảm giác đan dược trong thân thể hóa thành dòng khí, vận chuyển tới toàn thân.

"Động thủ!"

Ly Dao cũng không đợi Bành Vũ hấp thụ đan dược xong mới hành động.

Một đám người không chút do dự bao vây bọn họ, nhân số quá nhiều, cho dù Địch Hạo cùng Tần Chí phát huy năng lực lớn nhất, nhưng mà kiến nhiều còn có thể cắn chết voi, huống chi dưới tình huống nhiều người như vậy. Hơn nữa Địch Hạo và Tần Chí còn phải chiếu cố Bành Vũ cùng Mạc Kình, hiện tại Bành Vũ đang ở thời điểm mấu chốt dung hợp, tuyệt đối không thể xảy ra ngoài ý muốn.

Lúc ở thời điểm mấu chốt, trong túi Địch Hạo bay ra một thân ảnh màu trắng.

"Tiểu Bạch?" Địch Hạo kinh ngạc gọi.

Chỉ thấy thân hình Tiểu Bạch giữa không trung cứ tiếp tục lớn lên, biến thành một con Bạch Hổ cao gấp đôi người, tứ chi cường kiện, thân cường thể tráng, rống lớn một tiếng, từ chỗ cao đáp xuống, nhảy vào trong đám người.

Địch Hạo cùng Tần Chí kinh ngạc liếc nhau, thật là trăm triệu không nghĩ tới Tiểu Bạch lại có thay đổi như vậy, nhưng đối với hai người mà nói, có Tiểu Bạch gia nhập, không thể nghi ngờ là giúp hai người trợ lực rất nhiều.

Khi Ly Dao nhìn thân ảnh của Tiểu Bạch xuất hiện, gần như choáng váng, cắn răng nói, "Ngươi thế nhưng...... Ngươi thế nhưng vẫn có được nó!"

Chỉ là lời Ly Dao nói, Địch Hạo cùng Tần Chí cũng không có nghe được, hơn nữa bọn họ cũng không rảnh đi nghe.

"Hống!......"

Tiếng rống gây kinh sợ, như tiếng rống của thú viễn cổ, từng tiếng, từng đợt, luân phiên truyền đến, làm tất cả mọi người ở đây dừng động tác, Tiểu Bạch đứng thẳng tại chỗ, cho dù hiện tại thân mình khổng lồ, nhưng là nói đến cùng nó vẫn là một hổ con mới sinh, cũng bị tiếng rống này làm kinh sợ, nhưng cũng không muốn lép vế, chỉ có thể thấp giọng ô ô kêu.

Bành Vũ chau mày, đôi mắt sớm đã nhắm lại, cảm thụ được năng lượng trong cơ thể, hắn chưa từng tiếp xúc qua loại thần lực nào, cho dù có Mạc Kình ở một bên chỉ đạo đem năng lượng này dung nhập cơ thể, nhưng đối với Bành Vũ mà nói vẫn là rất khó khăn. Thật vất vả khống chế được năng lượng trong thân thể, trong nháy mắt phát ra năng lượng hấp dẫn thú hồn, càng làm Bành Vũ khó chịu đựng nổi, trong đầu hiện lên ký ức của thú hồn, trong thân thể có sức mạnh thú hồn mang đến, lúc này, Bành Vũ thật sự chân chính cảm nhận được Ly Dao vì sao một hai phải có Dẫn hồn đan, có Dẫn hồn đan liền có thể khống chế thú hồn, mà thú hồn còn có thể cấp chủ nhân một năng lượng cuồn cuộn, có thể nghĩ, một khi Ly Dao có được năng lượng của thú hồn, có thể nói là như hổ thêm cánh.

Mà hiện tại cỗ lực lượng này tràn ngập trong cơ thể Bành Vũ, khiến cho Bành Vũ rất khó chịu, Mạc Kình vẫn luôn ở bên cạnh Bành Vũ chỉ đạo hắn, "Hãy cảm thụ chúng, cùng chúng đồng cảm như bản thân mình cũng gặp phải, anh và chúng chính là một, cảm thụ năng lượng của chúng, cảm thụ sự bất đắc dĩ và căm hận của chúng."

Vô tận thú hồn xuyên qua thị trấn ngầm, vọt tới nơi bọn họ đang đứng, Bành Vũ bỗng dưng mở to mắt, lấy mắt thường có thể phát hiện năng lượng di chuyển chung quanh, chỉ cần một ý niệm của Bành Vũ, những thú hồn đó liền có thể theo lệnh mà hành động, mà lúc này, Bành Vũ lại không cách nào bình tĩnh, hắn thở phì phò, nhìn Ly Dao, khó có thể tin mở miệng nói, "Những thú hồn này đã nhận biết bao tra tấn, người còn muốn luyện chế chúng, dùng oán khí của chúng để......"

"Làm sao vậy?" Địch Hạo đi đến bên cạnh Bành Vũ, cậu rất ít thấy Bành Vũ có biểu tình phẫn hận như vậy.

"Bọn họ không thể khống chế thú hồn, lại làm tăng oán khí của thú hồn, tra tấn chúng." Bành Vũ trầm trọng nói, hắn sở dĩ bộc lộ cảm xúc như vậy ra ngoài, là đúng như lời Mạc Kình, đem chính mình dung nhập với thú hồn bên trong, cảm thụ tất cả của chúng, tự nhiên cũng có thể chân thật cảm nhận được những thống khổ của chúng.

"Cậu biết vì sao những kẻ này trên mặt có màn sương đen, thần chí không rõ không?" Bành Vũ mở miệng nói, "Bởi vì bọn họ lúc luyện chế thú hồn, để tăng năng lượng của mình, bọn họ để oán khí của thú hồn bám vào trên người, lấy sức mạnh của oán khí tăng sức mạnh của mình, mà oán khí quá lớn, những người này căn bản không thể chịu đựng được, vì để những kẻ này có thể hấp thu hết sức mạnh của oán khí, bọn họ căn bản là không quan tâm những người này có thể thanh tỉnh thần chí trở lại hay không, chỉ cần nghe lời là được, mà người một khi mất đi phán đoán cùng cảm quan, sự thống khổ phải chịu đựng sẽ gia tăng gấp bội, trong tiềm thức, những người này sẽ không cảm giác được sự thống khổ mà oán khí mang đến. Vì thế liền biến thành bộ dáng nửa người nửa quỷ như hiện tại." Bành Vũ nhìn những kẻ chung quanh không chút dao động, "Màn sương đen chính là oán khí biến thành, chỉ là bởi vì dung nhập trong cơ thể người sống, cho nên không phát hiện được cái gì, nhưng cuối cùng cũng không thể hoàn toàn dung hợp, cho nên mới ngoại hóa. (biến hóa bên ngoài)"

Giọng Bành Vũ trầm xuống, Địch Hạo bọn họ có chút trầm mặc, loại phương pháp tăng sức mạnh này quá mức tàn nhẫn, mà những người này vô luận có phải vô tội hay không, cũng không thể cứu chữa.

Địch Hạo nhìn về phía Ly Dao, "Hiện tại ngươi còn muốn động thủ sao?"

Chung quanh tràn ngập thú hồn, cho dù Ly Dao hiện tại động thủ, chỉ sợ cũng không làm gì được bọn họ.

Trong lúc Bành Vũ nói, Ly Dao vẫn luôn im lặng, lúc này nghe thấy Địch Hạo hỏi như vậy, Ly Dao bỗng dưng nở nụ cười, "Đúng vậy, ta hiện tại động thủ chỉ sợ cũng không thắng nổi các ngươi, nhưng các ngươi cho rằng ta liền không có biện pháp sao? Nếu Dẫn hồn đan ta không có được, vậy các ngươi...... cũng không cần tồn tại!" Ly Dao nhìn thoáng qua Tần Chí, thân thể chậm rãi lui về phía sau, cùng lúc đó, những kẻ đồ đen đều tránh trước hắn.

"Không được, hắn muốn chạy trốn!" Mạc Kình mở miệng nói.

Lúc bọn họ muốn động thủ, mặt đất rung động, càng ngày càng kịch liệt.

"Sao lại thế này?" Tần Chí giữ vững Địch Hạo, nhìn phòng ốc chung quanh lay động.

Lúc này truyền đến tiếng Ly Dao cười to, "Ta không phải nói rồi sao? Các ngươi cho rằng ta không có cách nào đối phó với các ngươi phải không? Ha ha, các ngươi liền chờ táng thân trong thị trấn này đi!"

Lúc mấy người Địch Hạo nhìn lại, đã không thấy thân ảnh Ly Dao.

"Chúng ta nhanh rời khỏi đây" Tần Chí nhanh chóng quyết định nói.

"Tiểu Bạch!" Địch Hạo đột nhiên kêu lên, cậu chạy về phía Tiểu Bạch, lúc này Tiểu Bạch đã biến nhỏ nhưng không còn ý thức.

Mạc Kình nhìn Tiểu Bạch, mở miệng nói "Đừng lo lắng, nó chỉ là kiệt sức mà thôi, ngủ mấy ngày thì tốt rồi."

Địch Hạo lúc này mới yên tâm, đem Tiểu Bạch đặt ở trong tay, "Chúng ta nhanh rời đi thôi."

Thị trấn ngầm lay động càng ngày càng kịch liệt, phòng ốc bắt đầu sập xuống, tuy rằng đại đa số đều làm bằng gỗ,nhưng gỗ đã qua thời gian dài đã mục trầm trọng, bị đánh đổ không quá khó.

"Uy! Chạy bên này, nơi này gần đường lộ!"

Một thanh âm đột nhiên truyền đến, đám người Địch Hạo nhìn theo hướng âm thanh, là Phong U, không kịp nghĩ nhiều, Địch Hạo dẫn đầu chạy theo Phong U, những người khác cũng liền thuận thế đuổi kịp.

Có Phong U dẫn đường, vài người rốt cuộc hữu kinh vô hiểm chạy ra khỏi thành trì, hiện tại thành trì đã sụp, nhìn phía dưới một mảnh hỗn độn, mấy người rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Nhanh chạy về tìm bọn họ, đem những chuyện cần xử lý xử lý cho xong, sau đó lập tức rời khỏi nơi này, nếu không sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Phong U ở ngay lúc này lại mở miệng nói, sau đó liền muốn xoay người rời đi.

"Ngươi đi đâu?" Địch Hạo gọi Phong U lại, "Ngươi không cùng chúng ta đi sao?"

Phong U lắc đầu, "Không, ta muốn đuổi theo Ly Dao, đồ vật ta muốn không tìm thấy, khẳng định hắn đã mang theo bên người. Còn muốn phiền người thay ta chăm sóc thiếu chủ một đoạn thời gian."

Địch Hạo gật gật đầu, Phong U lúc này mới rời đi.

"Chúng ta cũng mau trở về đi." Tần Chí đi đến bên người Địch Hạo, cầm tay Địch Hạo nói.

"Được."

Bốn người chạy về cổ mộ của thị trấn ngầm, Mạc Kình cuối cùng gặp được tổ tiên, không tránh được một phen thổn thức, nhưng cho dù không nỡ cũng không thể để tổ tiên không có được giấc ngủ ngàn thu.

Dưới sự chỉ dẫn của Mạc Kình, Bành Vũ trấn an thú hồn, thành công tiễn chúng đi, mà người Mộc gia rốt cuộc cũng buông xuống chấp niệm, bình yên rời đi, lúc này, thị trấn dưới lòng đất cũng khôi phục yên tĩnh. Tình cảm ngàn năm giữa người và thú sẽ không bởi vậy mà mai một, chỉ càng thêm dung hợp.

Bành Vũ đi đến bên cạnh Mạc Kình, "Như thế nào, hiện tại có tính toán gì không?"

Mạc Kình lắc đầu, "Tôi cũng không biết. Hiện tại người Mộc gia sớm đã đổi thành nhiều họ, liên hệ với nhau cũng ít, tôi cũng không muốn phá vỡ sinh hoạt bình thường của họ." Mạc Kình thở ra một hơi, "Huống chi chuyện của Ly Dao lúc trước sẽ khiến bọn họ không còn tin tưởng tôi, rốt cuộc ai biết còn có thể xuất hiện nguy hiểm gì nữa hay không."

"Sách, tốt xấu gì cậu cũng là tộc trưởng một họ, bọn họ sẽ không cho cậu mặt mũi như vậy chứ?"

Mạc Kình buồn cười lắc đầu, "Hiện tại ai còn chú ý cái này. Mộc gia đã không còn, thì dòng họ cũng không còn tồn tại, có thể đoàn kết được bao nhiêu?"

Bành Vũ nghĩ nghĩ, mở miệng nói, "Nếu như vậy, vậy cậu đi theo chúng tôi đi."

"Ân?"

"Cậu nghĩ đi, sức mạnh của Dẫn hồn đan tôi còn chưa dùng được, còn cần cậu dạy tôi, hơn nữa cậu không phải không biết đi đâu sao? Vậy đi theo chúng tôi đi, ngươi một không có tiền, hai không thế, đi ra ngoài sống thế nào được, còn không bằng làm trợ lý của tôi." Bành Vũ vỗ vỗ vai Mạc Kình "Tôi trả lương cho cậu!"

Địch Hạo ở một bên trợn trắng mắt, "Cậu cũng không sợ mai một y thuật của Mạc Kình."

"Hừ hừ." Bành Vũ rầm rì hai tiếng không nói chuyện.

Nhưng Mạc Kình đã nở nụ cười, gật đầu, "Được, tôi đi với mọi người."

Bành Vũ kỳ quái nhìn Mạc Kình, từ khi Mạc Kình khôi phục ý thức tới nay, hắn thật sự chưa từng thấy Mạc Kình cười vui vẻ...... Cảm giác, ân, thực lúng túng.

Hiện tại Thất Thất lại có thêm một tiểu đồng bọn, đó chính là Tiểu Bạch đến giờ vẫn còn ngủ say, nhìn Tiểu Bạch nho nhỏ một khúc, còn có ba ba đã nói cho bé nguyên nhân Tiểu Bạch ngủ say, Thất Thất đã đưa toàn lực quan tâm tới Tiểu Bạch, đến khi ra khỏi thị trấn ngầm cũng không buông tay, cái này làm cho Hỏa Vân và Hỏa Miêu có chút ăn giấm, Hỏa Miêu còn tốt, Hỏa Vân vẫn luôn nhảy nhảy, biểu đạt sự bất mãn của mình, làm cho Thất Thất luống cuống tay chân, sau lại vẫn là Tiêu Diễn ra tay mới trấn áp được Hỏa Vân, nhưng mà, Hỏa Vân vẫn là thấy Tiểu Bạch không vừa mắt, cho đến khi Tiểu Bạch tỉnh lại, hai đứa làm loạn không ít, khiến cho đường đi cũng vui vẻ hơn.

Tần Chí nhìn con trai đùa giỡn vui vẻ bên cạnh, lại nhìn người hắn yêu nhất, thật sự cảm thấy nhân sinh tốt đẹp mấy cũng chỉ cần như vậy.

Chỉ là, không nghĩ tới về tới thành phố, chuyện phiền não còn ập tới trước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.