Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ

Chương 100: Chương 100: Gian tình của Viêm Minh và Tần Hiểu




Lời này nói thẳng ra khiến cho sắc mặt của những người đối diện càng thêm khó coi.

Tần Chí cũng không cho bọn họ cơ hội phản bác, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, "Các vị vẫn là về trước đi, quấy rầy ông ngoại tôi cũng không phải chuyện nên làm hiện tại, ông ngoại lớn tuổi không chịu nổi ồn ào, các vị bị chặn ngoài cửa chẳng lẽ còn không rõ ý của ông ngoại? Có cần tôi nói rõ với các vị không? Huống chi bên trong đang thảo luận vụ án, vì thân nhân của các vị, các vị chẳng lẽ cũng muốn quấy rầy?"

Tần Chí nói xong, mấy người đối diện lúng túng không nói, trong đó một người mở miệng nói, "Nếu là thảo luận vụ án, chúng tôi không làm phiền" Nói xong, người đó nhìn mọi người rồi rời đi.

Mấy người khác nói vài câu hoa mỹ, cũng rời đi theo.

Nhìn bọn họ rời đi, Địch Hạo lắc đầu, "Vừa nghe nói là thảo luận vụ án, bọn họ đã gấp gáp rời đi, thật sự không quan tâm tới người thân bọn họ sao."

Tần Chí vòng tay qua bả vai Địch Hạo, ôm cậu trở về, "Mặc kệ bọn họ, mỗi người có cách sống riêng, bọn họ muốn sống như vậy không ai cản được."

Sau khi nói chuyện với Chu lão gia tử vài câu, lão gia tử thở dài, "Ta già rồi, phải đi nghỉ một chút, mấy đứa cũng có biệt thự ở đây, mang mọi người đi nghỉ đi." Nói xong liền lên lầu.

Sau khi Lý Càng Nhiên và Johny ra về, Địch Hạo đá Tần Chí, "Anh còn có biệt thự ở đây?"

Tần Chí gật đầu, "Chỗ này của ông ngoại người tới quá nhiều, mỗi năm anh tới đây cùng người nhà, cũng không ở đây, anh và Tần Hiểu đều có biệt thự bên cạnh."

"Nga." Địch Hạo gật đầu, tính toán mình khi nào có thể mua một biệt thự như vậy.

Tần Chí nhìn bộ dáng Địch Hạo tính toán, lắc đầu, nói với Tần Hiểu, "Em đưa Viêm Minh bọn họ tới biệt thự của em đi."

Ai biết Tần Hiểu sắc mặt lúng túng nhìn Viêm Minh liếc mắt một cái, một bên đứng dậy một bên mở miệng, "Để Khâu đại ca dẫn bọn họ sang đi, anh ấy cũng biết ở chỗ nào,em muốn ra hoa viên tìm Thất Thất chơi." Nói xong liền nhanh chân chạy đi.

Địch Hạo nhướng mày, hỏi Viêm Minh, "Tôi nói, cậu ta có phải tránh cậu không thế? Ở trên phi cơ đã thấy hai người không đúng lắm, cậu ta cũng không nói chuyện với cậu, hai người lúc trước không phải vẫn ổn sao, xảy ra chuyện gì rồi? Cậu ăn hiếp cậu ta?"

Viêm Minh cười, lắc đầu không nói chuyện, đi về phía hoa viên.

Khâu Viễn sờ mũi, cùng Từ Tử Hạo còn có Tiêu Kiền nói, "Đi thôi, tôi đưa mọi người tới chỗ Tần Hiểu để hành lý."

"Chúng ta cũng đi thôi." Tần Chí tiếp đón Địch Hạo.

Địch Hạo chỉ về hướng vườn hoa, "Bọn nhỏ......"

"Yên tâm đi, Chu Diệu sẽ chăm sóc mấy đứa nhỏ tốt mà." Tần Chí giữ chặt tay Địch Hạo, "Chúng ta đi cất hành lý trước."

"Được."

Sau vườn hoa có một khu trò chơi nhỏ, là Chu lão gia tử làm riêng cho Chu Diệu, lúc này Chu Diệu đang cùng đám Thất Thất chơi rất vui vẻ, tuy rằng trước kia cũng có mấy đứa trẻ tới đây chơi chung, nhưng khi ở cạnh nhau không quá hài hòa, không giống ở cùng Thất Thất, dù sao đây cũng là em trai mà Chu Diệu thích, chỉ có Tiêu Diễn là không lại chơi, ngồi trên xích đu đong đưa, nhìn qua giống một ông cụ non, Viêm Minh lôi kéo Tần Hiểu sang một bên không biết nói cái gì, chỉ thấy lỗ tai của Tần Hiểu đỏ lên.

Nhưng khi không khí ở đây đang hài hòa, Tiêu Diễn đột nhiên đứng lên, nhằm về phía Thất Thất, đẩy Thất Thất sang một bên, biến cố phát sinh chờ hồi phục tinh thần, mới phát hiện, vị trí lúc nãy cắm một con dao, Tiêu Diễn muốn chạy qua đó cầm lên, ai ngờ con dao đó biến mất trước mặt mọi người.

Tần Hiểu đã chạy tới bên người Thất Thất, sốt ruột hỏi, "Bảo bối, cháu không sao chứ!"

Thất Thất còn chút mơ hồ, sờ sờ đầu, lắc đầu, sau đó đi đến chỗ dao biến mất, có một vết cắt trên đó, Thất Thất ngồi xuống sờ lên, ngón tay bị đâm một cái, có chút cảm giác đau đớn.

Bên kia Viêm Minh đã gọi cho ĐỊch Hạo xong. Đợi chốc lát đã thấy Địch Hạo kéo Tần Chí thở hổn hển chạy tới, sắc mặt hai người đều có chút khó coi.

Địch Hạo lập tức bế Thất Thất lên, trên dưới sờ sờ, Thất Thất vỗ mặt Địch Hạo, "Ba ba, con không sao, Tiêu Diễn ca ca đã đẩy con ra."

"Ân." Địch Hạo muộn thanh trả lời, trong lòng còn sợ hãi, cậu không nghĩ ra ở hậu viện của Chu lão gia tử có kẻ muốn đối phó con cậu —— rốt cuộc là ai? Có quan hệ với vụ án này sao? Ngay từ đầu nghĩ rằng nhằm vào Chu gia, sau lại có quan hệ với thanh dao của Tần Chí, hiện tại lại làm hại con của cậu, chỉ sợ chuyện lần này thật sự không phải đơn giản như vậy. Trong lúc nhất thời, Địch Hạo suy nghĩ rất nhiều, càng thêm ôm chặt Thất Thất, đây là bảo bối của cậu, ai cũng không thể làm hại! Kẻ làm tổn thương con cậu sẽ phải trả giá đắt!

Tần Chí ở phía sau ôm lấy Địch Hạo cùng Thất Thất, không tiếng động an ủi hai người, một lát sau, Địch Hạo thở ra một hơi, lúc này mới đem Thất Thất buông ra.

Thất Thất giữ chặt tay Địch Hạo, chỉ vào chỗ bị cứa, "Ba ba, chỗ này có chút kỳ lạ."

"Ba nhìn xem." Địch Hạo đi qua, ngồi xổm xuống, mới vừa đụng vào ngón tay đau đớn, cậu cau mày ngưng thần nhìn kỹ, vết cứa rất bình thường, không có bất cứ cái gì —— vậy đau đớn kia từ đâu tới?

Lúc này, Tần Chí cũng đã đi tới, vừa rồi hắn ở phía sau Địch Hạo, không phát hiện Địch Hạo nháy mắt lùi tay về, vì thế cũng đưa tay chạm vào vết cắt.

Địch Hạo kinh ngạc nhìn Tần Chí sờ tới sờ lui trên vết cắt, "Anh không cảm thấy gì sao?"

"Cảm thấy gì?" Tần Chí kỳ quái hỏi.

"Đau đớn." Địch Hạo chỉ chỉ ngắt lời, "Lúc em sờ vào, rõ ràng rất đau, nhưng mà em thấy vết cứa rất bình thường, không có chỗ nào lạ."

"Ân......" Tần Chí có chút kỳ quái, hắn thấy cảm giác này có chút tương tự...

"Đúng rồi, dao này từ đâu bay tới?" Địch Hạo ngẩng đầu hỏi Tiêu Diễn.

Tiêu Diễn chỉ một hướng, Địch Hạo nghiêng đầu nhìn qua, hướng Tiêu Diễn chỉ là phía biệt thự, vì thế cậu quay đầu lại tiếp tục hỏi, "Cháu không thấy rõ hướng cụ thể của nó sao?"

Tiêu Diễn lắc đầu, "Không thấy rõ."

"Vậy không dễ rồi." Địch Hạo nói thầm. Chỗ bọn họ đứng lúc này là phía sau hoa viên của biệt thự, mà hướng dao bay tới lại là biệt thự, như vậy dao là tới từ bên ngoài?... Hay là bên trong? Nếu là bên trong, vậy phiền toái, nhưng nếu là bên ngoài, như vậy phải vòng qua chính diện biệt thự, nhưng vừa rồi cậu và Tần Chí chạy tới, có mấy người ở phía trước biệt thự, biểu cảm bọn họ đều rất bình thường, không giống như đã thấy đồ vật kỳ quái nào.

Hơn nữa, dao kia nhằm về phía Thất Thất, lại còn tự biến mất, hơn nữa không có tới lần thứ hai, có thể thấy được lần này chỉ là một lần thử, cũng chưa thật sự muốn làm cái gì, mà con dao kia khẳng định cũng không phải dao thật, như vậy người thao túng cũng tuyệt đối không ở phụ cận, thứ này có thể thao tác từ xa, nhưng mà kẻ đứng sau sao biết vị trí của Thất Thất?

Nghĩ tới nghĩ lui, Địch Hạo cho rằng khả năng lớn nhất, đó là kẻ này ở trong biệt thự, bằng không cũng có mật báo từ biệt thự —— trong nhà cho dù không có nội gián, nhưng những người hầu ra vào cũng rất đáng nghi.

Nghĩ đến đây, Địch Hạo kéo Thất Thất cùng Tiêu Diễn, nói với Chu Diệu, "Chú mang hai bạn về biệt thự chú Tần Chí, Chu Diệu cháu muốn đi cùng không?"

Chu Diệu vội vàng gật đầu.

Hỏa Vân vội vàng để Thất Thất ôm, sau đó một chân đem Tiểu Bạch đang muốn nhảy tới đạp ra, lại nhìn thoáng qua Hỏa Miêu cũng đang muốn thử chạy tới, thành công khiến Hỏa Miêu ngừng bước, vừa lòng nằm trong ngực Thất Thất.

Địch Hạo bất đắc dĩ lắc đầu, khom lưng ôm Tiểu Bạch và Hỏa Miêu lên, lại búng trán Hỏa Vân, "Đi thôi."

Về tới biệt thự Tần Chí, Địch Hạo để mấy đứa nhỏ chọn phòng, chờ bọn nhỏ đều chọn xong, Tần Chí hỏi, "Em có gì không thể nói ở đó mà phải về đây?"

"Di? Sao anh biết?" Địch Hạo kinh ngạc mở miệng.

"Chuyện xảy ra ở sau vườn hoa chỉ có mấy người chúng ta biết, cũng không lộ ra, với tính của em, thảo luận ở đó một chút cũng không vấn đề gì, nhưng mà sau khi hỏi xong Tiêu Diễn em lập tức quay vể, có thể thấy được là nghĩ tới cái gì đi."

"Ân."

"Nghi ngờ người bên trong biệt thự?"

Địch Hạo nhướng mày, nhíu nhíu cái mũi, bất mãn nói, "Anh thật là cái gì cũng nghĩ ra được."

Tần Chí khom lưng hôn Địch Hạo, "Ngoan, đừng lo lắng, anh sẽ không để Thất Thất xảy ra chuyện."

"Ân." Địch Hạo trả lời, "Em đang lo lắng chuyện lần này có quan hệ với chúng ta."

"Nói tới đây......" Tần Chí đột nhiên trầm tư.

"Làm sao vậy?" Địch Hạo chọc chọc Tần Chí.

"Nga, anh chỉ nghĩ tới phản ứng của chúng ta khi đụng vào vết cắt." Tần Chí như suy tư nói, "Giống với thanh dao ông ngoại cho anh."

"Như thế nào?" Địch Hạo tò mò hỏi.

Vì thế Tần Chí liền đem chuyện về thanh dao kia nói một chút.

Lúc này gợi lên hứng thú Địch Hạo, "Thanh dao của anh ở đâu, mau cho em xem, nếu em cũng bị đau chứng tỏ anh là hung thủ!"

Tần Chí buồn cười lắc đầu, đi lấy thanh dao kia ra.

Cầm dao ở trong tay, vỏ dao thoạt nhìn hết sức bình thường, nhưng nhìn kĩ liền thấy, đầu vỏ dao đã rỉ sét, thân đao bên trong cũng bị rỉ sét.

Tần Chí cầm đao hỏi, "Em chắc chắn muốn chạm vào?"

"Đương nhiên." Địch Hạo nói muốn, liền đi lấy thanh dao kia, "Di?......" Địch Hạo cầm thanh dao trong tay, trái phải chạm chạm.

Đến Tần Chí cũng nhìn ra Địch Hạo không có phản ứng nào với con dao này, "Hạo Hạo..... Em không cảm thấy gì phải không?"

Địch Hạo gật gật đầu, rút thân dao ra - quả nhiên đã rỉ sét, "Em một chút cảm giác cũng không có. Thật kỳ lạ......"

Tần Chí cười cười, "Quả nhiên là người của anh."

Địch Hạo trừng mắt nhìn Tần Chí, bĩu môi, ném thanh dao về phía ngực Tần Chí, "Đây, trả cho anh, em thực sự không thấy có gì đặc biệt."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.