Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân

Chương 9: Chương 9: Giáo huấn




Edit +Beta: Củ Cải Ngâm Đường

- -----------------------------------------------

Trước giờ Tổ Kỳ không bao giờ ngờ tới cậu sẽ cùng Thạch Hạo giao tiếp, dù sao trong vòng giải trí hỗn loạn này, ngẩng đầu không gặp cúi đầu cũng thấy, chỉ là không nghĩ ngày đó đến nhanh như vậy.

Nếu như nguyên chủ cùng Thạch Hạo chỉ là quan hệ yêu đương bình thường, vậy cậu cũng sẽ không chán ghét Thạch Hạo như thế.

Tổ Kỳ nhớ tới lời tác giả viết bên trong tiểu thuyết, Thạch Hạo vừa ý tướng mạo nguyên chủ, nâng nguyên chủ đồng thời còn muốn lợi dụng thân phận để quy tắc ngầm, nhưng đáng tiếc nguyên chủ còn chưa trưởng thành, Thạch Hạo không dám tùy tiện ra tay, cũng chỉ có thể như lão nông dân trông coi củ cải nhìn nguyên chủ.

Sau đó nhìn nhìn, Thạch Hạo liền bắt cá nhiều tay.

Thạch Hạo không những bắt cá nhiều tay mấy người cùng một lúc, còn tùy ý để một trong số đó chính là tiểu minh tinh Đường Mạc Ninh bắt nạt nguyên chủ, liên tiếp cướp đi vai diễn cùng quảng cáo vốn thuộc về nguyên chủ, còn hắn chỉ ở bên cạnh mở một con mắt nhắm một con mắt xem kịch vui.

Kỳ thực chuyện này còn chưa đủ để Tổ Kỳ để ở trong lòng, cậu khắc sâu ấn tượng nhất chính là việc Thạch Hạo bỏ thuốc vào bên trong đồ uống của nguyên chủ, cố ý sắp đặt đưa ra một đống ảnh ghép, để uy hiếp nguyên chủ không đem việc Thạch Hạo cùng với một đại lão bà nào đó thông đồng nói ra ngoài.

Đáng tiếc Thạch Hạo là người không đáng tin cậy, một bên cầm bức ảnh uy hiếp nguyên chủ, một bên uống rượu say sau đó đem bức ảnh đưa hồ bằng cẩu hữu xem.

Vì vậy nguyên chủ thanh danh cứ như vậy bị hủy...

Tổ Kỳ nhớ lại hồi ức hôi thối chết tiệt kia xong, phục hồi tinh thần lại nhìn thấy Thạch Hạo như một con chó bự ở trên người cậu ngửi tới ngửi lui.

Tổ Kỳ trề môi dưới, giơ tay tát một cái trên đầu của Thạch Hạo.

“Ba” một tiếng vang giòn bên trong phòng thay quần áo yên tĩnh.

Thạch Hạo không phòng bị trong nháy mắt bị tỉnh mộng, ngơ ngác bưng cái trán bị vỗ hồng, dùng ánh mắt không thể tin trừng Tổ Kỳ.

Hắn quả thực không thể tin được Tổ Kỳ dịu ngoan như con nai nhỏ trước đây sẽ đối với hắn động thủ.

“Tôi con mẹ nó cùng ai có con mắc mớ gì đến anh, anh có tư cách gì ở chỗ này mà cằn nhằn chất vấn tôi?” Tổ Kỳ há mồm chửi mắng một trận, sắc mặt đen như đáy nồi.

Thạch Hạo vốn là kiêu ngạo hung hăng trong nháy mắt rút đi hơn phân nửa, hắn có chút mờ mịt nhìn Tổ Kỳ so với hắn còn hung ác hơn, miệng đóng đóng mở mở, lại có chút lắp bắp nói: “Cậu, cậu có tật xấu a? Gặp mặt liền đánh người, tôi trêu chọc cậu sao?”

Tổ Kỳ nhấc lên một bên khóe miệng, lạnh lẽo mà cười nói: “Tôi nhìn thấy khuôn mặt này của anh liền mắc ói sẵn tiện tay ngứa muốn đánh người, ai bảo anh vừa vặn đứng trước mặt tôi?”

Thạch Hạo giận dữ nói: “Cậu bị bệnh thần kinh sao? Tay cậu ngứa không biết tự đánh chính mình à! Bắt một người đi đường vô tội như tôi ra tức giận cái gì?”

“Người qua đường cái rắm!” Tổ Kỳ lại tát thêm một cái lên đầu Thạch Hạo, cặp mắt hoa đào híp lại, trong con ngươi hiện ra hàn quang, “Ngày hôm nay tôi liền cho anh biết, ở trước mặt tôi nói năng lung tung sẽ chịu hậu quả gì!”

Nói rồi Tổ Kỳ đột nhiên nhấc chân, tiếp theo nhanh như chớp liền đá vào chỗ hiểm giữa hai chân Thạch Hạo,động tác dứt khoát tàn nhẫn. ( từ đó họa mi không còn hót nữa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.