Mãng Hoang Kỷ

Chương 78: Chương 78: Bộ lạc Hắc Nha (2)




- Trước đây một thời gian, Đại yêu Dực Xà chạy ra bốn phương làm loạn, cách nơi này cũng không xa, thậm chí có lần còn chạy tới cả vùng này.

Ngũ Trảm cảm khái cười. Lúc này bên ngoài có một gã Hắc Giáp Vệ bưng trên tay một chậu hoa quả đưa tới. Kỷ Ninh tiện tay lấy một quả ra gặm một nhát hết hai phần.

- Đã đến tận cứ điểm này của các người rồi à?

- Chưa đâu! Nếu như nó mà đến thì chúng ta nhất định đã chết hết rồi.

Ngũ Trảm lắc đầu.

- Có điều lúc đó chúng ta cũng đầy hoang mang. Khi đối mặt với Đại yêu Dực Xà, Hắc Giáp Vệ chúng ta cũng không có cách nào chống cự. Tuy chúng ta có thể may mắn sống sót nhưng rất nhiều bộ lạc đều gặp phải đại nạn, chỉ có thể nói là rất thảm! Lúc đó ta cũng mong mỏi Đại yêu Dực Xà bị Kỷ tộc ta giết chết. Chỉ tiếc...

Kỷ Ninh gật đầu.

Cuối cùng Độc Cưu Lĩnh ra mặt đàm phán cùng Kỷ tộc đạt được thỏa thuận cấm Đại yêu Dực Xà rời khỏi hồ Dực Xà trong trăm năm.

- Lão yêu Dực Xà có phải hay không vẫn luôn ở hồ Dực Xà?

Kỷ Ninh hỏi tiếp.

- Còn nữa, nó ở dưới hồ Dực Xà hay là ở trên đảo.

- Đương nhiên là nó ở dưới đáy hồ.

Ngũ Trảm liền nói:

- Nó nào có dám mò lên đảo giữa hồ. Nó cũng sợ bị Kỷ tộc chúng ta ra tay đó.

- Đáy hồ?

Kỷ Ninh như có chút suy nghĩ, gật đầu.

Xem ra muốn tự tay đi giết lão yêu Dực Xà này cũng khó khăn đây.

- Ngũ Trảm.

Kỷ Ninh lại nói:

- Ngươi có biết một bộ lạc nhỏ ở xung quanh đây gọi là bộ lạc Hắc Nha không?

- Bộ lạc Hắc Nha?

Ngũ Trảm gật đầu.

- Biết rõ, đương nhiên là biết rõ rồi. Thủ lĩnh của bộ lạc Hắc Nha này là một kẻ khá tinh khôn. Hắn ta có thể tự mình lập ra được một bộ lạc đó. Người có thể tự lập ra một bộ lạc đều là những người không bình thường. Chỉ tiếc trong lần Đại yêu Dực Xà này gây tai họa lên rất nhiều bộ lạc, trong đó có bộ lạc Hắc Nha.

- Cái gì!

Kỷ Ninh trợn mắt giật nảy mình lên.

Chẳng lẽ...

Dựa theo những gì mình biết, lúc trước Đại yêu Dực Xà đã từng tự mình ra tay giết hết toàn bộ người trong một bộ lạc nhỏ. Cuối cùng nhờ nhận định những thi thể chết thảm thương mới phán định được là Đại yêu Dực Xà ra tay.

- Bộ lạc Hắc Nha vẫn còn chứ?

Kỷ Ninh liền hỏi.

- Vẫn còn.

Ngũ Trảm gật đầu.

- Lần này Đại yêu Dực Xà đi reo rắc tai họa khắp nơi, mỗi bộ lạc đều giết bừa một phen! Nhưng nó cũng không đuổi cùng diết tận! Dù sao thì muốn diệt tộc nó cũng phải tốn thêm khá nhiều thời gian, mà càng nấn ná thì lại càng dễ bị nhóm Tiên Thiên sinh linh của Kỷ tộc đuổi được. Bộ lạc Hắc Nha kia tuy không bị diệt tộc nhưng cũng chết đến hơn nửa tộc nhân, thực sự là rất thảm.

- Hơn một nửa?

Kỷ Ninh thấp thỏm.

- Ngươi cũng biết Xuân Thảo chứ?

Kỷ Ninh liền vội vàng hỏi.

- Là hầu gái Xuân Thảo của ta. Nàng có thể vẫn còn sống chứ?

- Xuân Thảo?

Ngũ Trảm hơi khó hiểu nói:

- Ta cũng biết Xuân Thảo. Công tử có tổng cộng hai cô hầu gái. Chẳng lẽ Xuân Thảo không đi theo hầu hạ công tử sao?

Việc Kỷ Ninh trao quyền tự do cho Xuân Thảo có rất ít người biết.

- Không! Ta đã trao tự do cho nàng rồi. Nàng là con gái của thủ lĩnh bộ lạc Hắc Nha.

Kỷ Ninh liền nói.

- Điều này thì ta không biết.

Ngũ Trảm lắc đầu.

- Mặc dù ta đã gặp Hắc Nha, nhưng lại không biết chuyện gì về con gái hắn.

Kỷ Ninh hít sâu một hơi.

Lo lắng!

Bất an!

Bộ lạc Hắc Nha thế mà đã chết hơn nửa số người rồi. Trong số người đã chết đi nói không chừng có Xuân Thảo.

- Nhất định. Nhất định phải còn sống đấy.

Kỷ Ninh cắn răng, nặng nề bước ra khỏi nhà đá.

Mà ở bên ngoài, Thu Diệp cùng Mạc Ô và đám Hắc Giáp Vệ đang ngồi quanh đống lửa, xé chút thịt nướng ra ăn.

- Công tử.

Thu Diệp cùng Mạc Ô đều quay lại nhìn.

- Đi mau.

Kỷ Ninh liền quát lên.

Thu Diệp cùng Mạc Ô nhìn nhau ngơ ngác, như thế nào lại vội đi như vậy? Nhưng hai người bọn họ cũng không dám nhiều lời, liền vội đứng lên không ăn nữa, lần lượt nhảy lên Hắc Giảo thú.

- Đi đến bộ lạc Hắc Nha.

Kỷ Ninh mang vẻ mặt âm trầm, đập một cái vào bụng Hắc Giảo thú. Con thú liền vội chạy thẳng đi.

Ba con Hắc Giảo thú nhanh chóng vượt qua núi rừng xa xa.

- Đội trưởng, có chuyện gì vậy?

Đám Hắc Giáp Vệ đầy vẻ nghi hoặc nhìn Ngũ Trảm đi ra từ nhà đá, nhíu may lại nghiêng đầu nhìn về phía xa xa.

- Xuân Thảo? Con gái của thủ lĩnh bộ lạc Hắc Nha?

******

Trong lòng Kỷ Ninh như có lửa đốt. Xuân Thảo cùng Thu Diệp tuy phận là tôi tớ, nhưng trên thực tế lại như chị gái của mình. Còn nhớ rõ lúc mình còn nhỏ chỉ vào chữ trên sách rồi bi bô hỏi các nàng từng chữ. Ngay lúc đó Xuân Thảo, Thu Diệp dù bị công tử nhà mình vặn hỏi đủ đường vẫn ngoan ngoãn trả lời.

- Sẽ không làm sao đâu.

- Sẽ không chết đâu.

Kỷ Ninh đày vẻ nôn nóng.

- Công tử.

Thu Diệp đi bên cạnh thấy thế thì lo lắng hỏi.

- Làm sao vậy?

Nàng cũng thấy sắc mặt khó coi của công tử nhà mình. Đó là sắc mặt đầy phẫn nộ hiếm thấy ở vị công tử này.

Kỷ Ninh quát.

- Bộ lạc Hắc Nha lúc trước đã bị Đại yêu Dực Xà tập kích làm chết hơn nửa số người trong bộ lạc.

- A.

Thu Diệp nghe thế thì giật mình.

- Thế còn Xuân Thảo. .

- Đi thì mới biết được.

Kỷ Ninh lạnh lùng quát.

Vèo! Vèo! Vèo!

Ba con Hắc Giảo thú nhanh chóng chạy đi. Vào lúc mặt trời ngả về hướng tây thì ba con Hắc Giảo thú đã đi đến một vùng rừng núi rất thưa thớt, xa xa có thể thấy được một bộ lạc.

- Dừng lại.

Kỷ Ninh quát.

Ba con Hắc Giảo thú vội dừng lại.

- Công tử?

Thu Diệp mang vẻ mặt gấp gáp, đôi má ửng hồng.

- Qua bên kia.

Kỷ Ninh chỉ và nơi xa xa. Chỉ thấy ở đó có mười mấy nam nhân mặc áo da thú sơ sài đang vung búa chặt ít củi làm lửa đốt.

- Bọn họ chắc là tộc nhân của bộ lạc Hắc Nha. Qua đó hỏi sẽ biết ngay.

Kỷ Ninh cưỡi Hắc Giảo thú đi trước, Thu Diệp cùng Mạc Ô cũng đuổi theo phía sau.

Rất nhanh.

Kỷ Ninh liền tới chỗ đám nam nhân đang chặt củi. Đám nam nhân này thấy thế thì liền cầm lên trường mâu, đao cẩn thận dò xét từng li từng tí một.

- Ta hỏi các ngươi.

Kỷ Ninh lật tay giơ lệnh bài lên. Trên lệnh bài có một chữ 'Kỷ'.

- Kỷ tộc?

Đám nam nhân bộ lạc thấy thế thì giật mình.

- Bộ lạc của các ngươi có cô gái nào tên Xuân Thảo không, là con gái của thủ lĩnh bộ lạc các ngươi đó.

Kỷ Ninh quát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.