Mẫn Như Trở Lại

Chương 12: Chương 12: Cảm xúc của ba người




-Dì, vào nhà ăn tối với ba mẹ con của con luôn!

-Được rồi! Dì cám ơn, hôm nay không được, dì đi rất lâu rồi, mọi người trong nhà sẽ lo lắng.

-Vâng! Hai đứa chào bà đi.

Bà Thẩm mỉm cười chào tạm biệt ba mẹ con. Cô không nói gì, gật đầu nhẹ tiễn bà Thẩm ra khỏi cửa.

Lạc Lạc, Bối Bối là hai đứa trẻ ngoan, hiểu chuyện, sống rất tình cảm, đầu óc thì rất thông minh, nhạy bén. Cha mẹ của hai đứa phải rất xuất chúng mới có hai bảo bối như thiên sứ này. Bà Thẩm là một thiên kim nên chắc chắn Mẫn Như cũng như bà, vì có một lý do đặc biệt gì đó, phải chịu sống như những gia đình bình thường khác.

Mẫn Như là một cô gái nữ công gia chánh giỏi, nhà cửa ngăn nắp, gọn gàng, sạch sẽ, nấu nướng rất ngon, nuôi dạy con cũng tốt vô cùng. Thời này được những cô gái như vậy thì ít ỏi.

--- ------ ------ ---------

Hôm nay tinh thần bà Thẩm rất vui vẻ, giống như trở về thời kỳ khi bà còn trẻ, hay đi chơi với hai người bạn đến quên trời quên đất.

-Hữu Mỹ vừa vằn mới về, ngồi vô ăn cơm luôn!

-Con đi rửa tay.

-Ừ, nhanh lên. Thẩm Dương, múc một chén cho mẹ cháu đi.

-Dạ.

Bà Thẩm bắt đầu cầm đũa ăn cơm, nhưng miệng vẫn nở nụ cười không ngớt. Bà nội Thẩm cùng Thẩm Dương đang ăn, nhìn thấy hành động kỳ lạ của bà Thẩm, họ vô cùng ngạc nhiên, lúc bước vào nhà, bà Thẩm cũng có biểu hiện như thế. Bà Thẩm đi mua đồ cho Thẩm Dương rất lâu, khi về thì tay không, ngược lại rất vui vẻ.

-Mẹ, hôm nay gặp chuyện gì à?

-Ừ, mẹ vừa mới gặp hai đứa nhóc rất đáng yêu.

-Hai đứa nhóc???

-Mẹ của con chắc chắn gặp lại hai đứa trẻ ở cửa hàng thức ăn.

-Dạ! Không ngờ nhà của họ ở khu chung cư này luôn đó mẹ. Nhà họ ở dưới tầng 9, cách mình có 1 tầng.

-Thật sao??? Con nói hai đứa nhóc cũng ở đây. Phải rồi, sau này con có thể dẫn hai đứa nhóc lên đây chơi thường xuyên. Gia đình không có trẻ em thì buồn lắm, để hai đứa ở đây cho vui nhà vui cửa.

-Hai người đang nói gì thế?? Chúng ta đâu có quen biết họ???

-Thằng cháu hư đốn than phiền cái gì? Lấy vợ để bà nội và mẹ con có cháu bồng thì không đồng ý, ngồi đây nói lảm nhảm.

-Bà nội nói phải! Con cũng lớn rồi, em gái con chuẩn bị có hai đứa rồi. Còn con thân là anh trai một đứa còn không có, không phải là quá mất mặt sao?

Thẩm Dương không phục, ngậm ngùi ăn cơm, vấn đề lấy vợ rồi nối dõi, hắn phải nhường nhịn. Hội quán hoạt động đang rất phát triển ở thành phố D xen kẽ thành phố A, đây là thời gian mở rộng hơn nữa, nên hắn chưa có ý định lập gia đình vào lúc này.

Bà Thẩm – Giang Hữu Mỹ, mẹ ruột của Thẩm Dương, Thẩm Thanh. Tiểu thư duy nhất của Giang Thị lúc đó, nổi tiếng xinh đẹp, tài năng, yêu một người đàn ông có hoàn cảnh bình thường, không cân xứng với gia đình họ Giang. Họ Giang nghiêm cấm chuyện của họ, không cho tiến tới, bắt buộc bà đi nước ngoài du học. Sáu năm sau, bà Thẩm trở về, tình cảm vẫn còn mặn nồng với ông Thẩm, họ bất chấp tiến tới hôn nhân, mặc sự phản đối của họ Giang. Bà chịu từ bỏ danh phận tiểu thư làm một cô gái bình thường lấy chồng rồi sinh con. Bà nội Thẩm cảm động lòng con dâu, trực tiếp yêu thương bà Thẩm như con gái ruột.

Thẩm Dương – Thẩm Thanh là cháu ruột của nhà họ Thẩm, mẹ hắn nổi tiếng xinh đẹp nên hai người được thừa hưởng những nét đẹp vượt trội. Ông Thẩm là người có đầu óc không kém thích mở hội quán, Thẩm Dương có đầu óc như ông Thẩm, thậm chí giống ông như đúc, có khi là giỏi hơn, người ta nói “Con hơn cha là nhà có phúc”. Thật như vậy, chỉ là là lấy vợ sinh con thì không giống ông Thẩm ở điểm này, một chút cũng không thèm. Nhà họ Thẩm thường xuyên đau đầu, nhất là bà Thẩm, bà nghi ngờ giới tính con trai.

Hắn là một chàng trai không cuồng dã, tuấn mỹ, ngược lại cứng ngắt, miệng nói thì vô cùng độc. Thẩm Dương nổi bật có một cái mũi cao, nhìn rất Tây, và có một chiều dài lịch sử về thành tích bản thân. Sơ lược là cấp 1 đấm một đứa bạn bầm mũi vì khiêu khích, cấp 2 thì đếm không hết chuyện quậy phá làm thầy cô nể phục, cấp 3 có vẻ đằm thắm hơn, nhưng tốt nghiệp đủ 3 cấplại trở thành cái bộ dạng gì chỉ có mình hắn biết, gia đình hắn biết.

Một ngày này của Bối Bối, Lạc Lạc, hưởng thụ được cảm giác ở trong lòng bà vui đùa, nói chuyện phiếm, rất hạnh phúc. Đã lâu, bà nội Tiêu không gặp hai người, khi Mẫn Như chưa như hiện tại, bà nội Tiêu là người chăm sóc cho hai người vô cùng chu đáo. Hai đứa một lần nghe được bà nội Tiêu và Mẫn Như cãi nhau rất lớn, bà bỏ về không vui, từ hôm đó bà không đến nhiều như trước.

-Bối Bối, em có nhớ đến bà nội của chúng ta?

-Phải, bà bà xinh đẹp làm em nhớ đến bà nội.

-Hiện tại chúng ta không ở thành phố A như trước, thông tin gì về bà cũng không có.Anh muốn nói liên lạc với bà nội được không?

-Không được! Anh đừng quên lời hứa với mẹ. Mẹ biết được sẽ không vui, ngược lại sẽ lo lắng. Em chắc chắn mọi người đang tìm kiếm ba người chúng ta, em không muốn mẹ xảy ra chuyện.

-Anh đồng ý. Mẹ đã thay đổi bản thân vì anh em mình, không được yếu lòng, rất nguy hiểm, chúng ta phải bảo vệ mẹ.

-Lạc Lạc, mười giờ hơn rồi tắt đèn đi con. Còn Bối Bối con thích chui vào phòng Lạc Lạc lắm phải không?

-Con về ngay, mẹ người ngủ trước đi. Lạc Lạc nói phải, anh em mình như thế nào cũng phải bảo vệ mẹ.

Mẫn Như không nghe được cuộc đối thoại đầy mâu thuẫn của hai đứa trẻ. Ba người đã bỏ thành phố A gần bốn tháng nay, mọi người sẽ biết chuyện này, không sớm thì không muộn, một phút sơ sót, cả đời mẹ sẽ bất hạnh, hai người chưa bao giờ muốn.

Bà bà xinh đẹp là người bà thứ hai mà Bối Bối, Lạc Lạc yêu mến. Bà Thẩm như một bà tiên trong lòng của hai người, lúc hai người thiếu dần tình thương của người bà thì bà Thẩm lại đem tình yêu thương của bà nhẹ nhàng xoa dần vào tình thương đó, làm nó như sợi dây gắn tình bà cháu của ba người ngày càng chặt chẽ.

Cuộc đời không ai biết số phận của mình sẽ ra sao? Chỉ là tình yêu có thể thay đổi được số phận của con người hay không.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.