Mẫn Như Trở Lại

Chương 9: Chương 9: Bất ngờ




Mẫn Như nhanh chóng chuẩn bị, ba hộp spaghetti được trang trí khác nhau, mang ba hương vị nước sốt sáng tạo riêng. Cô có thể làm hai mươi ba nước sốt đặc biệt ở hiện tại từng học, khéo léo nhiều kiểu trang trí món ăn lạ mắt, người trong thế giới này chưa nhìn thấy.

-Hai đứa dẻo miệng.

Bối Bối, Lạc Lạc được khen một câu, nhìn nhau cất dấu nụ cười tự mãn. Khách xinh đẹp không tuổi nhân hậu là Giang Hữu Mỹ. Tiểu thư độc nhất Giang Thị nổi tiếng khắp thành phố D, sau đó lấy chồng, mới được gọi là bà Thẩm.

-Cháu bà cũng thế, ông trời đã tặng bà một cháu gái dễ thương.

-Con nói sao? Cháu gái?

-Tuần trước bà có dẫn đến ngồi bàn bên kia.

-Haha! Ngốc ơi, con trai ta chưa vợ thì cháu bằng cách nào. Gia đình con gái sống ở thành phố khác. Ta được tính là người bà cô độc nhất trần gian đó.

-Không đúng! Nếu bà là người bà cô độc nhất trần gian thì Bối Bối, Lạc Lạc cũng là hai đứa cháu cô độc nhất trần gian. Người bà cô độc và hai đứa cháu cô độc gặp nhau là hết cô độc.

-Phải, ta quên mất. Con dẻo như kẹo .

Cô bé làm bà Thẩm yêu quý ngay ánh mắt đầu tiên đến đây mua thức ăn. Lạc Lạc cũng thế, chỉ là theo bà Thẩm cậu có chút nhát gan, không sôi nổi như Bối Bối, nhưng về sau nói chuyện rất thân thiết. Hai đứa bé này, gây cảm giác yêu thương cho bà Thẩm. Mẫn Như cầm ba hộp spaghetti, ba loại trà tuyệt nhất mang ra.

-Con chào dì! Chắc hai đứa lại nghịch ngợm.

Bà Thẩm sững sờ chủ quán, là một cô gái trẻ xinh đẹp, băng thanh ngọc khiết tràn đầy năng lượng. Bỏ đi miếng tạp dề làm bếp, bà Thẩm khẳng định người lạ cũng khó thể đoán cô gái trẻ đã là mẹ hai đứa con năm tuổi. Cô cúi đầu như người Nhật Bản:

-Cám ơn con.

-Quán của gia đình, cám ơn dì đã luôn ghé ủng hộ.

Bà Thẩm gật đầu, vẫy tay chào ba mẹ con ra về. Bầu trời bỗng nhiên xuất hiện bảy sắc cầu vồng.

--- ------

-Cái gì, vẫn chưa tìm ra? Các người làm vệ sĩ kiểu gì?

-Chủ tịch, hai tháng nay chúng tôi đã tìm gần hết thành phố? Một chút thông tin cũng không liên lạc được? Biệt thự người ta nói Ngô tiểu thư đã bán nó đi rồi.

-Mẫn Như! Người phụ nữ chết tiệt này, cô đem hai đứa trẻ đi đâu? Nếu hai đứa xảy ra chuyện? Tiêu Chính Uy – tôi sẽ không tha thứ cho cô.

Anh điên cuồng đập bàn, sách vở bút viết bị hất thẳng xuống sàn. Anh hận chưa tìm được ba người, lại có một người mẹ còn sốc nổi, đanh đá, hai đứa trẻ còn quá nhỏ.

Tiêu Chính Uy luôn nghĩ, số tiền bị rút trước kia, cô đã xài hết, tài khoản mở lại nhưng không sử dụng, cuộc sống sẽ túng quẩn đến mức nào??? Còn biệt thự đến ba lần, ba lần đều nói cô đã bán cho gia đình họ??? Mẫn Như, Bối Bối, Lạc Lạc, ba người đang ở đâu???

Dạo này, anh đã bỏ rất nhiều thời gian đi tìm ba người. Tin tức vẫn là con số 0 hai gia đình chưa thể biết, anh không muốn họ có chuyện, nhất là mẹ anh.

Mẫn Như đã được bà xem như máu thịt, luôn bước đi bên cạnh trong suốt tuổi thơ, cho đến khi cô trở thành một người mẹ. Bà Tiêu đang rất giận Mẫn Như nhưng tình cảm dành cho cô đã sâu vào xương tủy, Mẫn Như và hai cục cưng của bà biến mất chắc chắn sẽ nguy hiểm đối với tính mạng.

--- -----

Ở thành phố D, màn đêm buông xuống.

-Một chàng trai đang dạo bộ trên bãi biển khi hoàng hôn buông xuống. Biển đông người nhưng chàng trai đó lại chú ý đến một cậu bé cứ liên tục cúi xuống nhặt thứ gì lên và ném xuống. Tiến lại gần hơn, chàng trai chú ý thấy cậu bé đang nhặt những con sao biển bị thủy triều đánh giạt lên bờ và ném chúng trở lại với đại dương.

“Cháu đang làm gì vậy?” – Chàng trai làm quen.

“Những con sao biển này sắp chết vì thiếu nước. Cháu phải giúp chúng.”- Cậu bé trả lời.

“Cháu có thấy là mình đang mất thời gian không. Có hàng ngàn con sao biển như vậy. Cháu không thể nào giúp được tất cả chúng. Rồi chúng cũng sẽ phải chết thôi.”

Cậu bé vẫn tiếp tục nhặt một con sao biển khác và nhìn chàng trai mỉm cười trả lời.

-Sau đó thì sao hả mẹ, cậu bé mỉm cười nói gì?

Bối Bối tò mò hỏi không ngừng, ánh mắt thích thú, chăm chú nghe câu chuyện của Mẫn Như. Cô mỉm cười rồi kể tiếp:

“Cháu biết chứ. Nhưng cháu nghĩ cháu có thể làm được điều gì đó chứ. Ít nhất cháu đã cứu được những con sao biển này.”Cậu bé nói đến đây là kết thúc câu chuyện của tối nay. Trong hai đứa, ai biết ý nghĩa của câu chuyện này nói cho mẹ nghe.

-Hành động giúp đỡ những con sao biển góp phần bảo vệ môi trường tự nhiên.

Bối Bối suy nghĩ của cô bé rất nhanh nhạy, Mẫn Như vừa hết câu đã nói lớn. Cô không bất ngờ nhiều, nhẹ nhàng xoa đầu Bối Bối, rồi nhìn Lạc Lạc:

-Đây là một ý nghĩa hay. Còn Lạc Lạc?

-Con nghĩ là nên có thói quen làm những việc tốt, những việc có ích dù đó là việc làm nhỏ nhặt giống cậu bé.

Mẫn Như kinh ngạc, Lạc Lạc của cô suy nghĩ rất sâu, lại suy nghĩ ra một ý nghĩa lớn của câu chuyện. Cô tự hào, cười rạng rỡ lộ hai lúm đồng tiền sâu hút:

-Good! Mẹ hy vọng Lạc Lạc, Bối của mẹ là hai đứa trẻ biết bảo vệ thiên nhiên, có thói quen làm những việc tốt.

-Yes, madam

Hai đứa trẻ đồng thành, dơ tay như kiểu chào sếp trong cơ quan cảnh sát. Mẫn Như thõa mãn trong lòng, ôm Bối Bối về phòng của cô bé, hôn nhẹ lên trán Lạc Lạc, kéo chăn đều cho cơ thể cậu bé . Ôm Bối Bối về phòng và hôn nhẹ, kéo chăn đều như Lạc Lạc. Mẫn Như nói lớn một chút:

-Good night !!!

-Good night mẹ!

Mẫn Như trở về phòng của mình, cô lên giường, kéo chăn ấm áp. Căn hộ của ba người rất nhanh đã chìm sâu vào giấc ngủ, bên ngoài chỉ còn màu xanh đen của ban đêm tĩnh mịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.