Mãi Mãi Là Bao Xa

Chương 66: Chương 66




Vì thế, Lăng Lăng chống người ngồi dậy, ôm lấy vai anh, quỳ gối ngồi lên chân anh, để thân dưới tiếp hợp càng sít sao.

Dùng môi lưỡi của cô kể ra những hận, những oán, những đợi chờ, cùng những nhớ mong của mình.

Lưu lại những dấu hôn nhỏ vụn của cô trên thân hình rắn chắc của anh…

Khi Lăng Lăng nếm thấy vị mặn chát, cô mới phát hiện trên mặt mình toàn nước mắt.

Anh dường như cũng cảm nhận được nước mắt của cô, dùng hai tay nâng mặt cô, hôn đi những giọt lệ trên đó. “Còn hận anh sao?”

Cô nhẹ nhàng lắc đầu, khẽ hôn lên khóe môi anh. “Hàng, tình yêu em dành cho anh chưa bao giờ thay đổi!”

“Anh biết, ngay từ khi vừa thấy em, anh đã biết…”

“Anh biết cái gì?” Cô tưởng bản thân đã che giấu rất kỹ.

“Em chỉ mắng người nào em cho là đáng bị mắng!”

Anh nằm xuống, tình yêu tròn đầy lại một lần nữa xuyên qua thân thể cô.



Quá trình sau đó Lăng Lăng không nhớ rõ bản thân đã làm những gì, nói những gì, điều duy nhất cô nhớ rõ là hơi thở hổn hển trầm thấp không thể kìm lòng của anh, sự duy mỹ không hề cố ý theo đuổi, đó mới là dục vọng chân thực nhất…

Khi tất cả đều chấm dứt, Dương Lam Hàng nằm bên người cô, mồ hôi lăn xuống theo những đường cong mạnh mẽ cường tráng trên tấm lưng phập phồng.

Cô tựa nhẹ lên lưng anh, lấy một lọn tóc dài vuốt ve dọc theo những đốt xương sống hơi lõm vào của anh…

Từ thời khắc họ gặp lại nhau, từ khi cô bắt đầu run run vì bóng dáng anh, Lăng Lăng liền biết chính mình sẽ lại trầm luân.

Nhưng cô cứ nghĩ với nỗi bi thương đã khổ sở chống đỡ hơn bốn trăm ngày, ít ra cô cũng có thể duy trì bốn ngày “kiêu ngạo”, đáng tiếc, chỉ mới một ngày… cô liền gỡ bõ mọi lớp ngụy trang, cùng anh mây mưa lăn lộn trên giường…

Hết thảy diễn ra nhanh đến nỗi khiến Lăng Lăng cảm thấy có chút khó tin.

Có lẽ… Đây chính là “kiếp số” đã được định sẵn trong đời!

Có thể vì hơi nhột, Dương Lam Hàng khẽ cười ra tiếng, hơi chồm người lên, ôm Lăng Lăng vào lòng.

Anh còn đoạt lấy đuôi tóc rồi cù vào hõm cổ cô.

Lăng Lăng cười khúc khích tránh đi, thân thể đắm chìm trong cảm giác tê ngứa, hô hấp càng lúc càng rối loạn.

Nhiệt độ vừa mới hạ xuống, lại bắt đầu tăng lên.

Từng nụ hôn nóng bỏng bất tận, nhỏ mịn dày đặc như những giọt mưa thấm ướt toàn thân.

“Anh…” Lăng Lăng cười hỏi: “Làm một thầy giáo, anh không ở trường dạy chữ dạy người cho tốt mà đến Nhật Bản tìm hoan mua vui, anh không sợ làm hư thế hệ trẻ sao?”

“Anh tới đây kiểm tra giữa kỳ theo lệ thường, xem sinh viên của mình ở Nhật Bản liệu có phụ sự bồi dưỡng của đất nước không.”

Lăng Lăng hung hăng trừng anh một cái: “Có kiểu kiểm tra như anh vậy á? Kiểm tra tới trên giường luôn?!”

“Thời gian có hạn.” Anh đột nhiên xoay người đè Lăng Lăng xuống giường, mỉm cười nhìn cô: “Chi bằng nâng cao hiệu suất một chút, tranh thủ thời hạn visa ba tháng này đã…”

“Anh muốn gì?”

“Đương nhiên là kiểm tra một lần nữa…”

Lời nói sau đó biến mất trong miệng cô, biến mất trong màn đêm yêu kiều…



Có người nói mặt trăng ở Nhật còn tròn hơn cả ở Trung Quốc, Lăng Lăng trước giờ không phân biệt được.

Hôm nay, mặt trăng ngoài cửa sổ quả thực vừa tròn, vừa sáng, xuyên qua bức màn cửa dày nặng mà rải xuống một vầng sáng nhàn nhạt…

Thầm tính toán thời gian, không phải kỳ an toàn…

Lăng Lăng rốt cuộc hiểu ra anh muốn tranh thủ thời gian để làm gì!

Chỉ số thông minh của người này tại sao không thể xài đúng chỗ vậy trời!



*******************

Trong ký ức, họ cùng nhau tắm rửa, này bẽn lẽn, này cười vui, này đùa giỡn, thoáng qua tựa như ở kiếp trước…

Còn giờ đây, trong phòng tắm, ánh đèn vàng nhạt chiếu lên từng dấu hôn trên người Lăng Lăng, những tia nước man mát tẩy rửa thân hình gầy gò, tẩy rửa đi lửa nóng sau yêu đương nồng cháy.

Không rõ là đau, hay ngọt?

Lăng Lăng khẽ nâng hàng mi ẩm ướt, nhìn về phía anh đang ở gần trong gang tấc, những tia nước bắn xuống từ trên người anh, anh giữa làn hơi nước mờ mịt cứ mơ hồ tựa ảo giác.

Dương Lam Hàng vén mái tóc ướt đẫm của cô lên, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, giọng nói dịu dàng mềm mại tưởng như bị tiếng nước che lấp: “Có phải anh đến quá muộn không?”

“Đúng là quá muộn… muộn đến mức em cứ tưởng anh sẽ không đến.” Lăng Lăng tựa vào vai anh, chất lỏng chua xót dâng đầy hốc mắt. Vài tháng sau khi vừa chia tay, cô những tưởng Dương Lam Hàng sẽ không thực sự từ bỏ, nguôi ngoai vài ngày, hết giận rồi sẽ đi tìm cô giải thích, sau đó họ lại có thể “đắm say như trước”, nhưng anh hoàn toàn biến mất.

“Vậy tại sao em không tìm anh? Một cú điện thoại hỏi thăm, cho dù chỉ một tin nhắn cũng được.” Anh hỏi lại.

Lăng Lăng tắt nước, chậm rãi ngồi lên thành bồn tắm.

Cô đương nhiên muốn, nếu trên mạng không liên tiếp tuôn ra những tin đồn tình ái của Lý Phi Phi. Tiêu đề của những xì-căng-đan kia cái nào cái nấy đều bắt mắt, nội dung thì tin nào tin nấy đều ly kỳ.

“Lý Phi Phi vì bạn trai yêu đương say đắm mà từ chối lời mời chân thành của đạo diễn…”

“Bạn trai bí ẩn bất ngờ xuất hiện tại phim trường chúc mừng sinh nhật Lý Phi Phi, Lý Phi Phi cảm động đến rơi nước mắt, một cảnh động lòng người…”

Cô đọc đi đọc lại nội dung tin tức, nhưng vẫn không muốn tin.

Nửa năm sau, Lăng Lăng đọc được một tin khiến cô hoàn toàn tuyệt vọng – “Lý Phi Phi thừa nhận ngày kết hôn đã được định! Sau khi kết hôn muốn ra khỏi giới điện ảnh, an tâm làm bà chủ gia đình, giúp chồng dạy con!”

Ngày đó, cô thực sự muốn gọi điện cho Dương Lam Hàng, hung hăng mắng anh một trận, đem mọi oán giận trong lòng mắng ra hết.

Số điện thoại bấm nửa chừng, cô rã rời buông di động.

Lúc trước là cô kiên trì muốn ra đi, sau khi chia tay nửa năm, cô lấy tư cách gì, đứng trên lập trường gì mà đi chỉ trích sự bội bạc của anh.

Tốt hơn là nên tôn trọng lựa chọn của anh, chúc phúc cho anh cuối cùng đã tìm được một người phụ nữ vì anh mà bằng lòng từ bỏ cái tôi của mình.

Lăng Lăng hít vào một hơi, không thể xua tan màn sương ngờ vực ghen tuông trong lòng. “Em từng muốn tìm anh, tuy nhiên anh bận bịu quá.”

“Có những thứ vẫn có thể cùng tồn tại với bận rộn.”

“Là cái gì?”

Anh trả lời cô hai chữ: “Nhớ nhung…”

Cô mỉm cười trong hư vô. “Ai biết được anh bận nhớ nhung niềm vui mới, hay tình cũ?”

“Niềm vui mới?” Dương Lam Hàng nhìn cô đầy nghi hoặc.

“Lý Phi Phi!” Cô không thể không nhắc nhở anh, mặc dù Dương Lam Hàng có trí nhớ thuộc loại nhìn một lần nhớ mãi. “Đừng nói với em anh không nhớ ra cô ta.”

“Quan hệ giữa bọn anh không phải như em tưởng đâu.” Cách làn hơi nóng mịt mù, Lăng Lăng nhìn chằm chằm vào mắt anh, hoàn toàn không nhìn ra một chút mập mờ nào trong đáy mắt anh.

“Không như em tưởng, mà như tin tức giải trí nhan nhản đăng.”

“Lăng Lăng, sao em có thể đi tin lời nói của mấy phóng viên giải trí kia?! Em hẳn nên biết, phóng viên giải trí bây giờ chuyên môn đặt điều vu khống, tung tin cường điệu, chỉ sợ thiên hạ không loạn.”

“Chí ít hai người cũng có điều để họ đặt, chí ít anh đã ngầm đồng ý cho họ tung tin.”

“Không phải anh ngầm đồng ý, mà là không quan tâm.” Dương Lam Hàng thản nhiên nói: “Không ai chỉ rõ tên họ mà nói người đàn ông kia là anh, làm sao anh phủ nhận!”

Lăng Lăng không thèm nói nữa.

Quả thực Lý Phi Phi cũng chưa từng nói người đàn ông đó là ai, cũng không có ai đưa ra ảnh chụp của Dương Lam Hàng, thế nhưng, cô cứ luôn cảm thấy quan hệ của họ không đơn giản.

“Mặc kệ em có tin hay không, anh với Phi Phi…” Hai chữ Phi Phi nói ra vô cùng thoải mái.

Dương Lam Hàng đột nhiên nhận ra mình lỡ lời, vội vàng sửa miệng nói: “Anh với Lý Phi Phi thực sự là quan hệ bạn bè bình thường.”

“Cũng y như quan hệ thầy trò bình thường của chúng ta hả?!”

Lời đến đầu môi, Lăng Lăng do dự một thoáng, vẫn không nói ra.

Bởi cô tin chắc đáp án của Dương Lam Hàng nhất định là phủ nhận.

Quên đi! Cô khuyên chính mình: Nếu đã chọn ở bên nhau một lần nữa, hà tất phải đi làm rối rắm chuyện cũ, tự tìm phiền não.



Sáng hôm sau, khi Lăng Lăng mở mắt ra thì bên cạnh đã không có ai.

“Hàng?”

Không ai trả lời. Cô mơ mơ màng màng ngồi dậy, nhìn khắp phòng, không thấy bóng dáng Dương Lam Hàng đâu cả.

Sờ soạng tìm được quần áo của mình trên giường, Lăng Lăng vừa định mặc vào, sực nhớ quần áo đã bị xé nát bét thê thảm.

Cô lập tức đoán được Dương Lam Hàng đã đi đâu, vì thế mỉm cười ngọt ngào nằm trở lại giường tiếp tục bổ sung giấc ngủ.

Quả nhiên, nửa tiếng sau, vang lên tiếng mở cửa khe khẽ.

Cô mở to mắt, thấy Dương Lam Hàng đã trở lại, trước tiên anh bỏ xuống đồ ăn sáng đang xách trên tay, rồi lại lấy ra một bộ váy trắng tinh từ trong túi giấy tinh xảo, nhẹ nhàng đặt bên gối cô.

Chất vải sa tanh trơn mịn tựa như tình yêu tinh tế của anh.

“Tỉnh ngủ rồi sao?” Anh nhẹ giọng hỏi.

“Ừm.”

“Dậy ăn sáng chút đi.”

Dương Lam Hàng đem sữa nóng, hai cái trứng ốp-la, cùng hai lát bánh mì lần lượt đặt lên bàn ăn.

Hệt như mỗi bữa sáng họ từng ăn trước đây.

Trong phòng lượn lờ mùi sữa ngọt ngào…

Lăng Lăng chạy qua ôm lấy anh, ôm thật chặt.

********************

Trước đây, Lăng Lăng luôn cho rằng giữa người và người có thể có chênh lệch, nhưng giữa chỉ số thông minh với nhau thì không có khả năng chênh lệch quá lớn.

Chẳng phải Edison cũng từng nói: Thiên tài tương đương một phần trăm cảm hứng và chín mươi chín phần trăm mồ hôi, đủ thấy chênh lệch nhiều lắm cũng chỉ một phần trăm mà thôi.

Thế nhưng, nghe xong báo cáo học thuật ba ngày của Dương Lam Hàng, nghe xong đề tài ba ngày anh và giáo sư Ikeda thảo luận với nhau, Lăng Lăng mới biết cái gì gọi là chênh lệch.

Đề tài cô đã làm gần một năm, thậm chí còn định làm tiếp hai năm nữa, anh chỉ tiện tay lật lật bản kế hoạch nghiên cứu của cô, nhìn qua kết quả thí nghiệm của cô, thảo luận vài vấn đề với Ikeda, liền phân tích rõ ràng mạch lạc cơ chế mà cô suy nghĩ nát óc vẫn chưa ra, còn lập ra một phương án nghiên cứu khả thi hơn cho cô.

Điều này hoàn toàn chứng minh đằng sau câu nói của Edison mới là chân lý – nhưng một phần trăm cảm hứng kia mới là quan trọng nhất, thậm còn còn quan trọng hơn cả chín mươi chín phần trăm mồ hôi.

Trong văn phòng giáo sư, sau khi Dương Lam Hàng và Ikeda thảo luận xong đề tài, Dương Lam Hàng dùng tiếng Anh nói: “Giáo sư Ikeda, trong tay tôi có một dự án rất tiên tiến, muốn hợp tác nghiên cứu cùng tổ đề tài của các anh, không biết anh có hứng thú không?”

Lăng Lăng kinh ngạc nhìn về phía Dương Lam Hàng, nếu anh cùng Ikeda hai người hợp tác làm dự án, phải chăng cũng có nghĩa Dương Lam Hàng sẽ thường xuyên đến Nhật Bản, Ikeda cũng sẽ thường xuyên đi Trung Quốc.

Nói cách khác, về sau cô và Dương Lam Hàng sẽ thường xuyên gặp mặt nhau…

Lần này anh đến Nhật Bản, rõ ràng là có dự tính trước!

Sau khi Ikeda nghe xong, lập tức phấn khởi dạt dào, ông nói trước kia từng xem qua luận văn của Dương Lam Hàng, vô cùng ngưỡng mộ năng lực nghiên cứu khoa học của anh, ông còn nói mình và đại học Toronto cũng có rất nhiều đề tài liên kết, đều tiến triển hết sức tốt. Người ở hai nước có quan điểm khác nhau về nghiên cứu, nếu kết hợp với nhau thì càng dễ dàng phá vỡ một số vấn đề hóc búa về công nghệ.

Dương Lam Hàng rất hứng khởi nói: Đợi anh làm xong báo cáo liền đem tài liệu đã chuẩn bị sẵn đưa cho Ikeda xem qua, hai người sẽ thương lượng đôi chút về kế hoạch nghiên cứu cụ thể.

Ikeda nói đề tài hiện nay của ông cũng đang gặp phải một vấn đề nan giải, đến khi đó sẽ cùng anh tìm hiểu kỹ càng hơn, xem xem liệu có điểm đột phá nào không.

Hai người càng nói càng vui vẻ, rất có cảm giác hận không gặp nhau sớm hơn.

Vì trò chuyện rất lâu nên phó giáo sư Katou sau khi kiên nhẫn đợi một tiếng đồng hồ không thể không đi vào cắt ngang hai người họ, tìm Ikeda ra ngoài.

Nhân lúc trong phòng không có người, Lăng Lăng không nhịn được “ca ngợi” Dương Lam Hàng vài câu: “Với tài năng của anh, không đi giật cái giải Nobel làm rạng rỡ tổ tông thì thật là đáng tiếc!”

Tầm mắt anh vẫn đang dừng lại trên đường cong tính năng trong tay, thản nhiên nói: “Quả thực giải Nobel từng là mục tiêu phấn đấu của anh, nhưng anh may mắn hơn Dương Chấn Ninh, ông ấy đến tám mươi tuổi mới gặp được tình yêu đích thực, anh hai mươi sáu tuổi đã phát hiện ra em còn hấp dẫn hơn giải Nobel…”

Ngọt ngào chảy vào tận đáy lòng, khóe miệng Lăng Lăng không kìm nén được mà nhoẻn lên. “Là đàn ông sao anh có thể không theo đuổi chút gì chứ, phải đem chỉ số thông minh của mình dùng đúng chỗ.”

Dương Lam Hàng đặt tài liệu trong tay xuống, ở trước mặt cô ra vẻ trịnh trọng hiếm thấy. “Anh không theo đuổi giải Nobel, không có nghĩa anh không theo đuổi gì cả. Thời đại ngày nay đã thay đổi, trong thế giới tối đa hóa lợi ích, sự phát triển khoa học công nghệ đều tập trung ở các “dự án”, đã có rất ít quốc gia cũng như tập đoàn tài chính chú ý đến việc các lý thuyết khoa học có bước nhảy vọt nào hay không, càng không có mấy người làm nghiên cứu khoa học lại đi chấp nhất một cái hư danh…”

“Vậy rốt cuộc anh theo đuổi cái gì?”

Dương Lam Hàng suy nghĩ nghiêm túc, trả lời cô: “Làm chuyện anh có năng lực làm, bao gồm cho em hạnh phúc…”

Ngay cả lời ngon tiếng ngọt cũng có thể nói với trình độ cao đến thế, Lăng Lăng thực sự phục anh sát đất.

Lăng Lăng xoay mặt cười trộm một chút. “Một năm không gặp, công lực kể chuyện cười của anh ngày càng cao nha!”

“Quá khen!” Dương Lam Hàng lặng lẽ nắm chặt tay cô, nhỏ giọng nói: “Thí nghiệm đã lên lịch tối nay của em có thể hủy được không?”

“…” Cô có ngốc cũng hiểu được ý anh.

Lăng Lăng trước nay không hề biết trình độ ngữ văn của mình kém đến vậy, nghĩ nát óc cũng không tìm được từ ngữ thích hợp để miêu tả anh, suy nghĩ cả buổi mới nói: “Thầy Dương, ngày mai em còn có báo cáo học thuật, em ở ngay trường mình bị mất mặt cũng không sao, nhưng anh có thể đừng đến Nhật Bản tự bôi nhọ mình được không hả?”

“Chỉ cần em đừng đi nghe, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.”

“Nói sai rồi, năng lực chống quấy nhiễu lại không tốt, em mới không…”

Nói chưa hết câu, Lăng Lăng thấy Ikeda trở lại, lập tức chuyển về thái độ dè dặt nghiêm túc, tiếp tục nghe Dương Lam Hàng và Ikeda thảo luận chủ đề ban nãy.

Kết thúc thảo luận, Ikeda hỏi Dương Lam Hàng: “Không biết việc ăn ở của cậu có vấn đề gì không, nếu có, cứ việc nói.”

Dương Lam Hàng không chút khách khí nói: “Cảnh đêm Osaka rất đẹp, tôi muốn Bạch Lăng Lăng buổi tối dẫn tôi đi ra ngoài một lát.”

“Tất nhiên là được rồi.” Nói xong, Ikeda nhìn về phía Lăng Lăng.

Lăng Lăng gật gật đầu, trong lòng thở dài một tiếng, đối mặt với hai ông thầy hướng dẫn, cô căn bản không có quyền phát biểu ý kiến cá nhân.

“Cậu còn muốn đến nơi nào, tôi đều có thể bảo Bạch Lăng Lăng dẫn đường cho cậu.”

“Nghe nói phong cảnh núi Phú Sĩ khá đẹp, còn cả bãi biển Okinawa…”

Lăng Lăng nghi Dương Lam Hàng nhìn mà không thấy bản đồ nước Nhật, hai địa phương này hình như không gần nhau nha!

Ikeda đồng ý không chút do dự, còn quay đầu biểu thị lòng biết ơn sâu sắc trước sự vất vả của Lăng Lăng.

Lăng Lăng lúc này mới hiểu được, hóa ra chuyện hẹn hò cũng có thể thảo luận vượt cấp.

Vấn đề nhân quyền hoàn toàn có thể không cần bàn cãi, bởi vì trên thế giới này căn bản là không có.

*******************

Kobe, Lăng Lăng không chỉ một lần cùng bạn bè đến thành phố cảng hiện đại và sầm uất này, nhưng chưa bao giờ nhận ra thành phố du lịch nổi tiếng này lại đẹp đến thế.

Sáng sớm, Dương Lam Hàng nắm tay cô tản bộ trên bến cảng Kobe, hưởng thụ trời xanh biển ngọc…

Giữa trưa, họ đi qua đi lại trong khu chợ, nếm đồ ăn vặt ngon lành ở khu phố Tàu, nếm cả tình yêu còn đượm vị hơn cả thức ăn ngon…

Quá trưa, họ đến suối nước nóng Arima ngâm cả ngày, trầm mình trong tình cảm lãng mạn còn nóng bỏng hơn cả suối nước…

Chạng vạng, họ đứng trên núi Rokko, được xưng là cảnh đêm vịnh Kobe đáng giá “mười triệu đô”, thu hết tất cả vào tầm mắt…

Giờ phút này, một tập hợp những thư viện, sân gôn mini, suối nước nóng, quán bar, nhà hát lớn, thậm chí giáo đường hôn lễ đều biến thành một chiếc du thuyền xa hoa chậm rãi rời bến, Lăng Lăng đứng trên boong của du thuyền, nhìn về phương xa tràn ngập chờ mong…

Cuộc đời tựa như một chuyến đi thuyền, bồng bềnh trôi dạt giữa khởi điểm và trọng điểm.

Bạn không khống chế được phương hướng của vận mệnh, nhưng bạn có thể chọn một người cùng bạn thưởng thức phong cảnh bên đường, biển sâu mênh mông vô bờ sẽ trở nên tuyệt vời nhờ có người đó…

Hoa đào rơi rụng hết, là báo hiệu cho sự kết thúc.

Nhưng trong đêm đó, trên nhánh cây anh đào lại nhú lên những chiếc lá non xanh mơn mởn.

Một màu xanh đầy sức sống tràn ngập trước mắt, lại cho người ta nhìn thấy những sinh mệnh mới vĩnh cửu bất diệt.

Tình yêu đã trải qua vẻ đẹp thê lương của phồn hoa tàn lụi, cũng một lần nữa nở rộ những mầm sống mới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.