Mạc Nghiên Xuyên Sách

Chương 15: Chương 15: Không Được Cắn (Cao H)




“Bị Diệp làm lâu như vậy...... Hừ...... Ngô....... Mà vẫn còn chặt...... Là muốn câu dẫn bọn tôi sao...... Ân?” Bàn tay to của Tiêu Mục Thần vuốt ve cái mông, mượt mà non mềm của cô, trên làn da trắng như tuyết hiện lên từng vệt đỏ, vòng eo rắn chắc của anh không ngừng đâm về phía trước xông vào hoa huyệt chặt chẽ, khi thì dùng quy đầu cực đại ma xát với miệng tử cung, khi thì cường ngạnh đâm vào trong tử cung, hai ngón tay không ngừng nắn bóp hồng mai trên bộ ngực tuyết trắng, hưởng thụ cái miệng nhỏ không ngừng mát xa nam căn.

“A...... Thật đầy...... Đi ra ngoài... Anh... anh..... Đừng...... Đừng đè....... Ô... ô.....” Ửng hồng khiến gương mặt xinh đẹp ban đầu có vẻ càng thêm kiều diễm ướt át, môi đỏ không ngừng phát ra tiếng khóc nức nở, cảm thụ bụng trường đầy và nhô lên, Tiêu Mục Thần dùng bàn tay to vuốt ve bụng nhỏ bị nam căn cắm đầy đến nhô lên, sau đó mạnh mẽ ấn xuống, hưởng thụ hoa huyệt vì bị kích thích mà có chặt liếm mút nam căn.

Mạc Nghiên vừa định động đậy cánh tay thì lại lập tức bị người đàn ông phía sau ấn nằm ở trên sô pha da thật, mái tóc được búi gọn và cắm một cây trâm hoa hồng mạ vàng vì trận hoan ái kịch liệt này mà có vẻ có chút suy sụp, mấy sợi tóc nhỏ vụn nghịch ngợm dán trên cái cổ tuyết trắng và gương mặt tinh tế, một trận hôn dày đặc hình thành những dấu dâu tây trên da thịt non mịn. Cô không thể nhìn thấy động tác của người đàn ông phía sau nên khiến cho thân thể mềm mại càng thêm mẫn cảm. Đôi môi nóng bỏng của anh liếm mút cái cổ của cô, dùng hàm răng gặm cắn, động tác xảy ra bất ngờ khiến Mạc Mghiên có rút tiểu huyệt, người đàn ông phía sau tạm dừng một chút, tiếp theo lại mạnh mẽ thọc vào rút ra trong cơ thể cô, khoái cảm không ngừng trào ra. Ngón tay trắng noãn chỉ có thể túm chặt số pha da thật dưới thân để cân bằng sự đòi lấy của anh.

“Huhu... Sẽ hư mất... Anh... Mau buông tôi ra... Hừ hừ... Ân... Huhu....” Khuôn mặt nhỏ ửng hồng lấm tấm mồ hôi, nồng đậm lông mi dính đầy nước mắt, hàng lông mày nhíu lại, trên mặt mang theo biểu tình như thống khổ lại như sung sướng, cô không ngừng rên rỉ yêu kiều cầu xin tha thứ.

“Bảo bối ngoan...... Hô..... Mở rộng chân ra chút....... Để tôi yêu thương tiểu tao huyệt của cô thật tốt....... Ngô.......” Khuôn mặt tuấn tú tà mị của Tiêu Mục Thần tràn đầy tình dục, giọng nói trầm thấp từ tính phun ra những lời thô tục nhưng lại làm cho người khác muốn nghe theo mệnh lệnh của anh.

“Không...... Nga...... Ngô..... Ân a...... Hừ.....” Mạc Nghiên hừ nhẹ, nước mắt trong suốt không ngừng lăn dọc theo gương mặt ửng đỏ xuống đến sô pha làm bằng da thật, hàm răng cắn chặt môi đỏ ý đồ làm cho bản thân tỉnh táo một chút, không muốn tiếp tục sa vào ở tình dục nhưng vẫn có tiếng ưm nhỏ vụn tràn ra từ trong cái miệng nhỏ.

“Không được cắn...... Thân mình của cô từ giờ đều sẽ là của bọn tôi..... Kêu ra mau....” Diệp Hàn Ngự nắm cái cằm tinh xảo của Mạc Nghiên, ngón cái thô to thọc vào giữa hàm răng và môi đỏ, không cho cô tiếp tục chà đạp môi đỏ kiều nộn.

“Ân.... A... Dừng lại...... Chậm...... Một chút...... Cầu các anh....... Ngô ngô...” Mạc Nghiên không ngừng cầu xin tha thứ, thanh âm mang theo kiều mị khóc nức nở.

“Cái miệng nhỏ thật biết mút......” Diệp Hàn Ngự nở nụ cười hồ ly, đôi mắt chất chứa tình dục, ngón tay thô dài bắt đầu thọc vào rút ra trong cái miệng nhỏ của Mạc Nghiên, khi thì dùng móng tay quấy đảo khoang miệng, khi thì dùng hai ngón tay kẹp lấy cái lưỡi mà lôi kéo, khi thì dùng sức đâm sâu vào yết hầu, khi thì khẽ vuốt ve hàm trên khiến cho Mạc Nghiên chỉ có thể không ngừng liếm mút ngón tay dài đang làm càn của hắn.

“Tê........ Bảo bối muốn bấm gãy tôi sao? Thả lỏng chút....... Chân lại mở rộng ra một chút......” Bàn tay to của Tiểu Mục Thần vỗ nhẹ tuyết đồn mượt mà, côn thịt dữ tợn không ngừng khai thác thân hình ngây ngô quyến rũ dưới thân giống như muốn khai quật ra cực hạn của cô, một bàn tay to cố định thân mình muốn thoát đi của cô, đầu gối rắn rỏi ngăn chặn đôi chân thon định khép lại, một tay khác cưỡng chế mà vặn bung chân cô ra phía ngoài, vòng eo rắn chắc va chạm với tuyết đồn của cô và không ngừng phát ra tiếng” bạch bạch”

“Ngô ngô...... Sẽ hư mất...... Thật sự sẽ hư mất...... Ha a...... Dừng lại..............” Tiếng rên rỉ như tố như khóc ý đồ muốn kích thích lương tâm của người đàn ông.

Nghe cô gái dưới thân không ngừng cầu xin tha thứ khiến nhiều đàn ông càng bốc cháy thêm tình dục, càng muốn hung hăng chà đạp thân mình cô.

Đến khi thân mình của cô bị Tiêu Mục Thần chống đối về phía trước, ngón tay của Diệp Hàn Ngự liền cắm vào yết hầu, hai người ăn ý mười phần cùng làm thân thể mềm mại của Mạc Nghiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.