Mặc Mạch

Chương 12: Chương 12: Thiếu niên nho nhỏ (04)




Thật ra Lâm Triều với Lục Nhung có nói được với nhau mấy câu đâu, thủ ngữ của Lục Nhung không thuần thục lắm, chỉ có thể múa may mấy câu đơn giản, đại khái hỏi Lâm Triều cuối tuần có tham gia hoạt động của khu không.

【Chắc là sẽ đi.】 Lâm Triều ra dấu trả lời.

Lục Nhung suy nghĩ, lại đưa tay ra dấu:【Em trai của cậu có đi không?】

Lâm Triều mở to mắt, khẽ khẽ lắc lư ngón tay:【Không chắc nữa.】

Lục Nhung cụp mi mắt, không đoán ra được cậu đang nghĩ cái gì, Mỹ Mỹ đứng ở cửa như vậy cũng hơi chắn đường, Lục Nhung cuối cùng ra dấu nói:【Vậy tớ đi trước.】

Lâm Triều “gọi” đối phương lại.

Cô “hỏi”:【Cậu không thích em trai tôi à?】

Giữa hai đầu mi của Lục Nhung loáng thoáng hằn nhẹ vết uốn, cậu không nói “thích” hay là “ghét”, chỉ hơi lắc lắc đầu.

Bà nội vẫn đang bận cười, Lục Nhung nắm tay bà: “Chúng ta về nhà thôi, Mỹ Mỹ.”

Trần Mỹ Hoa gật đầu, hướng về Lâm Mộ vẫy vẫy tay: “Tạm biệt chị gái!”

Lâm Mộ trong lúc nhất thời không biết nên làm ra biểu tình gì, Lục Nhung nhìn cậu một cái, Lâm Mộ vô thức nở nụ cười với đối phương.

“Chị gái cười với Mỹ Mỹ!” Trần Mỹ Hoa vui sướng nói, thái độ của bà đối với Lâm Triều vẫn luôn lạnh nhạt, nhưng Lâm Triều bởi vì nghe không thấy, có muốn giao tiếp cũng không được.

Lục Nhung khẽ mím môi dưới, từ chỗ Lâm Mộ nhìn ra chỉ thấy được nam sinh hơi cúi đầu, giống như đang nói gì đó với Mỹ Mỹ khiến bà bĩu môi, vẻ mặt không vui cho lắm, đến lúc gần đi lại bịn rịn ngoái nhìn cậu mấy lần.

Lâm Triều mang theo vẻ mặt đầy bí hiểm trở về lớp.

Lâm Mộ sốt ruột ra dấu thủ ngữ hỏi cô:【Hai người nói gì với nhau đó?】

Lâm Triều suy nghĩ, nhướng một bên mày, đột nhiên “nói”: 【Cuối tuần này chị phải đi kỳ viện】

“?” Lâm Mộ không hiểu lời này muốn nói cái gì,【Tuần này khu mình có tổ chức hoạt động mà 】

Lâm Triều híp mắt, nở nụ cười giả lả với em trai mình.

***

Bởi mới nói, cái loại chuyện giả gái này, chỉ có 0 lần, hoặc là vô số lần.

Lâm Mộ nhớ lại nụ cười trước đó của Lâm Triều, liền không kềm được sởn cả da đầu, Lâm Triều thậm chí còn nghĩ sẵn cái cớ cho cậu, vẻ mặt vô cùng “chính nghĩa” nói cho cậu hay:【Chị đã bảo với Lục Nhung là chị sẽ tham gia.】

【Chính chị bảo với em là đừng có lừa gạt người khác!】Lâm Mộ đưa tay ra dấu thủ ngữ, lúc này trên người cậu mặc chiếc váy đầm nhung cao cổ màu đen, đang cố gắng kháng nghị từ chối đội tóc giả.

Lâm Triều đánh phấn đổ bóng viền cho gương mặt cậu, khiến vẻ ngoài cậu mềm mại đi một chút, có chút bất ngờ vì em trai mình râu mọc chậm tới như vậy.

【Cho nên em phải tranh thủ giải thích thật rõ ràng với cậu ta.】Lâm Triều nghiêm túc ra dấu, một tay dặm phấn má cho Lâm Mộ, sau đó nắm tay,【Cố lên nà, nhóc lừa đảo.】

Lâm Mộ “…”

***

Hoạt động được tổ chức lần này là lễ hội bán hàng từ thiện quy mô cỡ lớn, ủy ban quản lý Quận Đông thuê hẳn một khu chợ chuyên bán đồ cũ để những người khuyết tật trong khu có thể bày quán bán một ít vật phẩm thủ công tự làm.

Lục Nhung với Trần Mỹ Hoa mất cả buổi sáng bố trí quầy hàng của mình, vật phẩm họ bán là mấy món trang sức nho nhỏ mà các cô bé ưa thích, một phần cũng là do Mỹ Mỹ tự tay làm.

Lâm Mộ bồi hồi đứng ngoài cổng chợ cả buổi, mãi cho đến lúc bị thầy Mã bắt tại trận.

Thủ ngữ của thầy lần này tiến bộ hẳn:【Sao em không tham gia bày quán với mọi người?】

Lâm Mộ ra dấu trả lời có lệ:【Bày cái gì giờ?】

Thầy Mã ngẫm nghĩ nói:【Bày bàn cờ nè, dạy mọi người chơi cờ.】

Lâm Mộ trầm mặc hồi lâu, trong lòng thầm nghĩ may là Lâm Triều không có tới, nếu không phải cùng mấy ông cụ ngồi đánh cờ ven đường rồi.

***

Rất nhiều người bình thường khỏe mạnh cũng đến tham quan hội chợ, bên Quận Đông vẫn luôn ra sức tuyên truyền hô hào mọi người nên tương thân tương ái với nhau, thế nên đại đa số đều là ôm theo thiện ý đến để “cúng tiền”, nhưng cũng không ít kẻ thừa dịp đông đúc đến trả giá bậy bạ.

Đây đã là lần thứ năm Lục Nhung gặp phải một tên bợm rượu.

“Cái quỷ này?” Đối phương ợ rượu một hơi, híp mắt cầm lấy một cái kẹp tóc hình con vịt vàng be bé do Mỹ Mỹ làm, lè nhè nói, “Dám bán tới 10 đồng?”

Nơi này có quản lý tuần tra thị trường, Lục Nhung chỉ cần đi ra ngoài kêu người tới giải quyết là được, nhưng như vậy thì chỉ còn lại một mình Trần Mỹ Hoa coi quầy, cậu không thể bỏ bà một mình đi như vậy, chỉ có thể cố nhẫn nhịn nói: “Nếu ngài không muốn mua vậy mời ngài đến xem hàng ở mấy quầy khác.”

Bợm nhậu hét toáng lên: “Ai nói tao không mua?” Gã giơ hai ngón tay lắc lắc: “Hai đồng bán không?”

Mỹ Mỹ gấp đến muốn khóc, vươn tay giật lại kẹp tóc: “Không bán, Mỹ Mỹ không bán cho ông!”

Gã bợm rượu vươn tay lên cao không cho bà cướp lấy, vẻ mặt ác liệt cười phá lên: “Ai cha cha, bà già này, bà có hiểu đạo lý khách hàng mới là thượng đế không hả? Dám giật của tao…” Nói còn chưa hết lời, trên tay bỗng nhiên trống rỗng, kẹp tóc bị người sau lưng giật lấy, Lâm Mộ vẻ mặt lạnh lùng, trong tay cầm kẹp tóc vịt vàng, bên cạnh thầy Mã nộ trừng hai mắt, tức giận đến muốn xịt khói.

“Ai cho ông vào đây!?” Thầy lấy ra bộ đàm gọi quản lý viên đến đây, lại xông lên tính bắt lấy tên bợm rượu.

Gã bợm rượu vẫn vẻ mặt hùng hùng hổ hổ giơ tay muốn bắt lấy Lâm Mộ, Lâm Mộ né người nhưng không tránh kịp, bị hắn kéo lấy cánh tay, nghe đối phương mắng mình một câu “Con quỷ cái”, ngay trong chớp mắt tiếp theo, gã đã bị Lục Nhung từ sau lưng đạp một cước bay thẳng ra ngoài.

Lục Nhung cầm lấy cánh tay kia của Lâm Mộ, kéo cậu dựa vào ngực mình.

Thầy Mã đè lại kẻ gây chuyện, rối rít cảm ơn Lục Nhung, lúc này mấy quản lý viên khác cũng chạy đến, cùng nhau hợp lực lôi kéo tên bợm nhậu kia tống ra khỏi chợ.

Lâm Mộ còn chưa kịp phản ứng, ngẩng đầu nhìn chỉ thấy được cằm của Lục Nhung, đối phương buông tay ra, bình tĩnh nhìn cậu.

“…” Lâm Mộ bị nhìn đến chột cả dạ, giơ tay ra dấu:【Cảm ơn cậu】

Lục Nhung nhìn đối phương một lát, mới dời tầm mắt, nhìn xuống cái kẹp tóc vịt vàng nhỏ trong tay Lâm Mộ.

Lâm Mộ đưa trả lại.

Lục Nhung lắc đầu.

Ngón tay khẽ cử động:【Tặng cậu】Nam sinh nhẹ nhàng bật cười,【Là Mỹ Mỹ tự tay làm cho cậu.】

***

Lâm Mộ thật sự không biết kế tiếp nên làm gì, cuối cùng đành ở lại cùng bày hàng với Lục Nhung và Trần Mỹ Hoa, Mỹ Mỹ khăng khăng muốn cài kẹp vịt vàng lên đầu cậu, Lâm Mộ chỉ đành để bà làm.

Thế là, “thiếu nữ” trên đầu kẹp một con vịt vàng nho nhỏ, cả người cứng ngắc ngồi sau quầy hàng, nhìn xem Lục Nhung mời chào khách nhân, cơ hồ khách nào ghé thăm cũng sẽ cố ý hoặc vô tình thoáng nhìn mái tóc “thiếu nữ”, sau đó cố nhịn cười, bỏ tiền mua về một hoặc hai món trang sức trên quầy hàng.

Đến cuối cùng Lâm Mộ vẻ mặt cam chịu số phận, coi mình như vật cát tường để mặc Mỹ Mỹ thi triển “tài hoa” trên đầu.

“Dù sao cũng là tóc giả.” Lâm Mộ thoải mái nghĩ.

Trần Mỹ Hoa thắt cho cậu hai cái bím tóc, cột bằng một cái dây thủy tinh màu hồng nho nhỏ, vừa làm vừa hát ê a, giống một người mẹ yêu thương con mình.

Sắc trời dần dần chập tối, hai bên quầy hàng treo lên đèn lồng bằng giấy.

Lục Nhung cất tiền, cầm theo bản ghi việc viết viết mấy chữ đưa đến trước mặt Lâm Mộ:【Em trai cậu đâu?】

Trong đầu Lâm Mộ bay qua một hàng “thẳng thắng khoan hồng kháng cự nghiêm trị”, nhưng nhìn đến ánh mắt như chú nai con của Lục Nhung, ý nghĩ lại bắt đầu trôi xa, cậu cúi đầu, trù trừ do dự ra dấu thủ ngữ:【Nó không rảnh…】

Ánh mắt của Lục Nhung vẫn lẳng lặng bất động, tựa như đóa hoa tuyết ngưng kết, trong chốc lát lại hòa tan, nam sinh viết: 【Tôi tưởng cậu ấy sẽ đến cùng cậu.】

Lâm Mộ thật sự không muốn lái đề tài sang bản thân mình, tùy tiện ra dấu:【Không phải cậu không thích nó sao】

Lục Nhung khẽ cau mày, viết:【Tôi không phải không thích cậu ta.】

Nhìn thấy câu này, Lâm Mộ khẩn trương đến nín thở, “hỏi” lại:【Vậy cậu thích nó không?】Dừng một lát, lại ra dấu,【Em tôi hình như rất thích cậu.】

Lục Nhung im lặng.

Lâm Mộ cố làm ra vẻ thản nhiên, tiếp tục ra dấu:【Tính nó tốt lắm luôn á.】

Lục Nhung “…”

Lâm Mộ cố gắng không ngừng, tiếp tục mặt dày tự khen chính mình:【Cậu làm bạn với nó là biết ngay, nó đối với bạn của mình siêu tốt luôn!】

Lục Nhung lại khẽ mím môi, dưới đáy mắt dao động ý cười, cúi đầu viết lên giấy: 【Tôi biết.】

Lâm Mộ mở to mắt, nhìn thấy Lục Nhung chậm rãi viết thêm một câu bên dưới.

【Nhưng tôi với cậu ta không giống nhau.】Lục Nhung dừng bút, giống như không biết nên viết tiếp thế nào, lát sau lại dùng bút gạch nhẹ xóa đi câu nói kia.

Lâm Mộ hơi há miệng, Lục Nhung đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Lâm Mộ, lại chầm chậm vụng về ra thủ ngữ.

【Sẽ không có ai vô duyên vô cớ tốt với tôi cùng Mỹ Mỹ mãi được.】Cậu xác nhận Lâm Mộ nhìn hiểu, mới buông tay, xiết nhẹ nắm tay đặt trên đầu gối, lát sau mới nâng tay lên gõ nhẹ vào khuỷu tay.

Lục Nhung “nói”:【Cậu ấy sẽ cảm thấy mệt.】

***

Lâm Mộ ngây người ngồi ở một bên chờ Lục Nhung dọn quầy, Mỹ Mỹ lại gắn gì đó lên đầu, cậu không để ý lắm. Đến lúc Lục Nhung thu dọn xong quay lại, nhìn thấy bộ dạng của Lâm Mộ lúc này liền buồn cười, mà cũng thật là bật cười thành tiếng.

“Mỹ Mỹ đừng quậy nữa.” Lục Nhung rất cao, cơ hồ phải cúi sát đầu xuống, đưa mắt đánh giá gương mặt Lâm Mộ: “Chị gái như vậy không đẹp.”

Trần Mỹ Hoa nghe thấy hai chữ “không đẹp”, giống như cảm giác vô cùng nghiêm trọng, ngay lập tức “Ồ” lên một tiếng, sau đó không cài loạn mấy thứ trang sức lên đầu Lâm Mộ nữa.

Lâm Mộ cũng cảm thấy xấu hổ, đưa tay tính kéo mấy món trang sức trên đầu xuống, không ngờ dùng sức quá đà khiến kẹp cố định lưới tóc giả rịt lên da đầu, đau đến mức hít hà một tiếng.

Lục Nhung giữ tay cậu.

【Để tôi giúp cậu.】Nam sinh ra dấu.

Lâm Mộ ngoan ngoãn đứng im không nhúc nhích.

Lục Nhung rõ ràng rất am hiểu xử lý mấy vấn đề “tóc tai”, đầu ngón tay của nam sinh mềm mại tựa như cánh chim non khẽ vuốt ve, dù cho kia chỉ là tóc giả, Lâm Mộ cũng kềm lòng không đậu đỏ mặt.

Lục Nhung tháo mấy đóa hoa vướng trên đầu, sau đó nhẹ nhàng kéo dây cột tóc ra, đôi tay nam sinh vòng nhẹ ra sau lưng Lâm Mộ, nhẹ nhàng buông những lọn tóc mềm mại lên bờ vai cậu.

Lâm Mộ với tay, sờ sờ chiếc kẹp vịt vàng nhỏ duy nhất còn lại trên đầu.

Lục Nhung lần này không ra dấu thủ ngữ, chỉ nhìn cậu, mỉm cười nói: “Đáng yêu, rất hợp với cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.