Mặc Mạch

Chương 6: Chương 6: Nghênh tân (02)




***

Lâm Mộ có biết về diễn đàn của trường mình, cũng từng lên đó dạo xem vài lần, nhưng không hứng thú gì cho lắm, bởi vì hết một nửa số người trên đó là fan của An Cẩm Thành rồi, đối với cái đám khom lưng cúi mình trước người giàu có, Lâm Mộ rất là khinh thường.

Bảng bình chọn top nam sinh của trường không ổn định giống như bên nữ sinh, bên kia Lâm Triều vẫn luôn đứng đầu bảng, thậm chí theo sau còn sản sinh ra nghề phụ theo đuôi Lâm Triều chụp ảnh, đám người kia bị Lâm Mộ dạy dỗ vài lần mới không dám ngang nhiên công khai chụp hình Lâm Triều.

Lần này Lâm Triều đột nhiên nhắc đến bảng xếp hạng hotboy bên nam sinh, khiến Lâm Mộ rất là bất ngờ.

Lâm Mộ đứng thứ hai, nhưng xếp thứ nhất lại không phải là An Cẩm Thành, Lâm Mộ nhìn ảnh chụp trong bài viết, mới phát hiện đứng đầu chính là ảnh chụp Lục Nhung, đang đứng cùng Mỹ Mỹ dưới tàng cây trong sân trường.

Lục Nhung có lẽ không biết mình đang bị kẻ khác lén lút chụp hình, nửa bên bóng râm nhẹ nhàng dừng trên gương mặt thiếu niên, giống như áng mây bị đè ép gấp khúc, lại giống như cơn gió đang cuồn cuộn thành xoáy, biến ánh sáng trở nên nhẹ hẫng rạng ngời.

Lục Nhung vóc dáng thực sự rất cao, khiến khí chất của cậu có một loại trầm ổn không hợp với tuổi tác. Thiếu niên hơi cúi đầu nói chuyện với Mỹ Mỹ, bóng lưng thẳng băng băng, giống như đang đè nén thứ gì đó, hoặc như đang dồn ép sức lực.

Lâm Mộ đi ra đi vào trang web, nhìn ảnh chụp kia vài lần, sau đó mới nhắn tin cho chị mình.

“Có chuyện này em muốn báo với chị một tiếng.” Lâm Mộ mở lời như vậy.

Lâm Triều nhắn một cái “?” cho cậu.

Dù sao bọn họ cũng là chị em song sinh, có một chút tâm linh tương thông với nhau “Mi lại gây chuyện rắc rối gì cho chị đấy?”

Lâm Mộ “Chiều tan học rồi nói đi.” Nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu chữa cháy “Cam đoan không gây phiền toái cho chị.”

***

Lâm Triều học ở lớp thường, A3. Mỗi niên cấp có năm lớp, A1 là lớp chuyên, bốn lớp còn lại đều là lớp thường. Tất nhiên còn có một nửa lớp xem như lớp đặc biệt.

Kiểu như Hứa Nhất Lộ vậy, thông thường các môn học chính đều sẽ cùng lớp thường học, chỉ có hai tiết cuối cùng trước khi tan lớp cùng tiết tự học là phải đến lớp đặc biệt học tập, từ giáo viên chuyên môn dạy dỗ cùng trông coi bọn họ.

Lớp đặc biệt có một đặc điểm là không phân chia khối lớp, toàn bộ học sinh thuộc diện đặc biệt từ lớp 10 đến 12 trước khi tan học đều phải tụ về nơi đây.

Về mặt này nhà trường đặc biệt làm việc có tâm, chỉ vì sợ các học sinh đặc biệt mới vào học cảm thấy mình xung quanh không quen, không ai làm bạn nên mới sắp xếp như vậy.

Mà tình huống của Lâm Triều lại đặc biệt hơn một chút, sau giờ ăn trưa cô sẽ trực tiếp đi đến đến kỳ viện, đợi đến giờ tự học chiều mới trở về trường đón em trai cùng trở về nhà.

Áp lực học tập của Khôn Kiền rất nặng nề, cho nên giờ tự học chiều là thời gian hiếm hoi mà đám học sinh có thể thoải mái tự do được một chút xíu. Tất nhiên, theo cách nói hoa mỹ của nhà trường là vì muốn xúc tiến tình bạn giữa các học sinh cùng với xóa bỏ ngăn cách, mỗi lớp sẽ cử ra một học sinh bình thường sang cùng tham dự giờ tự học với lớp đặc biệt.

Lâm Mộ bởi vì có chị gái Lâm Triều, giờ tự học buổi chiều thường hay chạy qua lớp đặc biệt kế bên, cho nên rất quen thuộc với đám người hay vây quanh Lâm Triều.

Hôm đầu tiên khai giảng, Lâm Triều vừa từ kỳ viện trở về, liền nhìn thấy Lâm Mộ đang ngồi phía trước Hứa Nhất Lộ, trên tay vừa xoay bút vừa tán gẫu với Tào Trạm.

Nếu như nói chỉ số thông minh 100 chứng tỏ trí lực bình thường, như vậy thấp hơn 70 đều là có chướng ngại về trí lực, mà Tào Trạm chính là cậu học sinh thuộc về nhóm người bất hạnh kia, bởi vì chỉ số thông minh của cậu chỉ có 69.

Chướng ngại trí lực cường độ thấp kỳ thật cũng sẽ không quá ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của cậu, Tào Trạm cũng chỉ là phản ứng chậm hơn một chút so với đại bộ phận bạn cùng trang lứa, mà nếu nói theo như ngôn ngữ tâm thần học thì, chính là thuộc về phạm trù có hơi ngốc thôi.

Lâm Mộ rất thích trêu chọc cậu bạn này: “Cậu có làm bài tập đàng hoàng không đó?”

Tào Trạm mở to hai mắt, nếu bắt cậu nói chuyện với người không quen, có lẽ đối phương nói được 20 câu cậu mới có thể trả lời lại 1 câu, nhưng Lâm Mộ không phải, hai người họ quen thuộc lẫn nhau, thường hay trò chuyện cùng nhau.

“Hôm nay toán làm được đề nào?” Lâm Mộ cũng không ngại đối phương chậm tiêu, tiếp tục hỏi, “Đưa tớ xem.”

Tào Trạm tất nhiên sẽ không cự tuyệt.

Cũng không biết có phải do chỉ số thông minh có vấn đề ảnh hưởng hay không, Tào Trạm bề ngoài thoạt nhìn nhỏ hơn tuổi thật rất nhiều, gương mặt cũng vẫn còn vẻ mũm mĩm trẻ con, được cái vóc dáng không thấp. Cậu chàng chậm chạp lấy bài tập ra, trong miệng lẩm nhẩm không biết đang nói cái gì, động tác lật tập có chút mạnh.

“Làm được vài đề.” Tào Trạm nói, bởi vì không khống chế được âm lượng, cảm giác có hơi ồn ào, nhưng cậu nhỏ giống như tự nhận ra được, liền hạ âm lượng xuống, thật thà nói “Này này, không biết làm… Làm sao đây?”

Lâm Mộ giúp cậu kiểm tra bài tập: “Tớ dạy cho ha.” Vẻ mặt vô cùng tự nhiên, bắt đầu liệt kê mấy đề toán kia ra, sau đó tìm giấy nháp, từng bước từng bước viết công thức tính ra cho đối phương xem.

Tào Trạm cúi đầu, vẻ mặt thật lòng xem, nhưng hình như là vẫn không hiểu.

Lâm Mộ kêu đối phương một tiếng: “Mê Mang.”

Tào Trạm vẻ mặt mờ mịt ngước lên.

Lâm Mộ nhẹ giọng hỏi: “Nghe hiểu không?”

Tào Trạm lắc đầu: “Không hiểu.”

Lâm Mộ nhịn không được bật cười: “Vậy tớ giảng lại lần nữa ha.”

Thế là Tào Trạm lại tiếp tục chăm chú lắng nghe.

Đại khái như vậy ba bốn lần, Tào Trạm vẫn vẻ mặt hoang mang như thế, rồi lại cảm thấy không thể để Lâm Mộ cứ tiếp tục giảng đi giảng lại hoài, liền đưa tay cầm lấy tập của mình: “Thôi để tớ chép mấy lần vậy.”

Lâm Mộ chống cằm, hỏi: “Tính học thuộc lòng hả?”

Tào Trạm suy nghĩ một lát, mới trả lời: “Học thuộc lòng dễ hơn.”

Lâm Mộ sao cũng được, đưa tờ giấy nháp cho Tào Trạm để cậu tiện chép bài, Hứa Nhất Lộ ngồi bên cạnh đọc sách cho người mù, cũng không phiền hai bọn họ nói chuyện ồn ào. Lát sau, giống như cảm giác được gì đó ngẩng đầu rời mắt khỏi quyển sách, mò mẫm đụng vào tay Lâm Mộ: “Có phải Lâm Triều về lớp không?”

Lâm Mộ theo bản năng quay đầu lại, quả nhiên thấy Lâm Triều đang đứng sau lưng mình.

“Mới trở lại?” Lâm Mộ vừa nói vừa làm thủ ngữ.

Lâm Triều gật đầu đáp lại, ánh mắt nhìn về phía Tào Trạm, trên tay làm ra dấu:【Mê Mang】

Tào Trạm nhìn thấy, hiểu được là đang gọi mình, có chút chậm chạp gật đầu.

Theo logic thông thường mà nói thì người câm điếc cùng người mù cơ hồ là không có khả năng trao đổi với nhau, nhưng Lâm Triều rõ ràng không bị logic thông thường này ảnh hưởng, cô vươn tay ra ụp lên mái tóc quăn tự nhiên của Hứa Nhất Lộ xoa lấy xoa để, giống như đang chuẩn bị cạo lông dê vậy.

Hứa Nhất Lộ bật cười hỏi: “Hôm nay có thắng cờ không?”

Cậu nói rất chậm, Lâm Triều có thể đọc hiểu được cử động môi, bàn tay đang xoa đầu cậu hơi đè đè xuống.

Đây là ý nói “Thắng”.

…Lâm Mộ cảm thấy tình bạn của hai người này quả thật… ăn ý đến kỳ cục.

Lâm Triều chào hỏi một vòng, cuối cùng ngồi vào bên cạnh Lâm Mộ.

【Nói đi.】 Lâm Triều giơ ngón tay thon dài chạm nhẹ vào môi, lòng bàn tay xòe rộng, ra dấu bảo, 【Muốn tự thú chuyện gì?】

Tốc độ ra dấu thủ ngữ của Lâm Mộ rõ ràng chậm lại, nét mặt có vẻ lấy lòng: 【Thì em thay chị đi tham gia học tập trao đổi đó mà.】

Lâm Triều khẽ giương cằm, “hỏi”:【Rồi sao nữa?】

Lâm Mộ quan sát sắc mặt đối phương:【Em có quen một người bạn.】

Lâm Triều hơi nheo mắt nhíu mày, trong lòng đột nhiên toát ra dự cảm không lành:【Em đã làm cái gì?】

【Em không làm cái gì hết, chỉ đơn giản là quen một người bạn thôi.】Lâm Mộ giơ ngón tay lên trời thề thốt, lại nhìn nhìn nét mặt của chị mình, sau đó chỉ vào di động của cô, hết sức thận trọng nói【Chính là cái tên đứng đầu bảng hotboy đó.】

Lâm Triều “…”

Lâm Mộ nở một nụ cười hết sức dối trá, khụ khụ một tiếng, giống như giấu đầu hở đuôi nói:【Em tinh mắt ha… Đẹp trai lắm đúng hôn?】

Lâm Triều quả thực rất muốn hộc máu, ra dấu thủ ngữ một cách thô bạo:【Mi dám đội lốt chị đi quyến rũ thằng khác!?】

Lâm Mộ lắc đầu nguầy nguậy:【Không không, không có quyến rũ thằng nào hết! Hai đứa em là bạn bè hết sức trong sáng!】

Lâm Triều hoành ngón cái, vẻ mặt hung ác vạch ngang cổ họng, vẻ mặt lạnh lùng múa may ngón tay:【Giữa nam nữ với nhau không có tình bạn trong sáng!】

Lâm Mộ tỏ vẻ không phục, nói:【Em là con trai đó, làm ăn gì được với cậu ta?】

:【Nhưng lúc đó mi đang là ‘chị’!】Lâm Triều ra sức chọt ngón tay vào ngực cậu, kích động đến há miệng, lại không thể phát ra âm thanh,【Bánh bao của mi cũng là do chị nắn ra đó! Mi dám thề là tên đấy không coi mi là ‘con gái’ không?】

Lâm Mộ “…” Vẻ mặt lại có phần không quá để tâm, nói【Chắc gì người ta đã để ý bà na…】

Lâm Triều giơ tay ra vẻ muốn đánh người, Lâm Mộ né tránh, cầm lấy tay chị mình, lắc lư qua lại như đang làm nũng:【Đừng nóng mà… Em với cậu ta thực sự không có gì hết á, mai mốt chị có lỡ đụng phải cậu ta nhớ giúp em che giấu, tiếp tục làm bạn với cậu ta, nha?】

Lâm Triều lạnh mặt, muốn rút tay về, nhưng dùng sức kéo vài lần vẫn bị Lâm Mộ túm lấy thật chặt, vẻ mặt giống như đang nói nếu chị không đồng ý em sẽ không buông tay ra.

Lâm Triều thở dài, có chút nhức đầu giơ tay che trán, một tay ra dấu nói:【Mi làm như vậy là đang lừa gạt người ta đó, nếu sau này cậu ta phát hiện, mi tính ăn nói thế nào?】

【Không dễ phát hiện ra đâu mà.】Thấy Lâm Triều có vẻ buông lỏng, Lâm Mộ lập tức cười rộ lên, giống như con hồ ly nhỏ, vẻ mặt như đã dự tính từ lâu nói【Chúng ta giống nhau như vậy, cậu ta không nhận ra được đâu.】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.