Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 331: Chương 331: Phong hoa tuyệt mỹ




- Phật Nộ Đồ Thiên… Hư Vô Việt Hành ấn.

Dĩ nhiên, tiểu hoà thượng chưa bao giờ dám xem thường kẻ địch. Nó sinh ra từ Đại Việt, thậm chí còn lớn lên ở một thế lực phụ thuộc Trần Gia, làm sao không biết rõ sự nguy hiểm của tổ hình chiến đội.

Chỉ thấy đối phương còn chưa công tới, nó đã đảo mình đạp vỡ thinh không, bàn tay sáng lên màu vàng rực, đánh ra thức thứ bảy trong Phật Nộ Đồ Thiên.

- Phanh…

Là nhục thể giao tranh, nhưng âm thanh bùng nổ chẳng khác nào cương thiết, đanh tai nhức óc vô cùng.

Tiểu hoà thượng lần này vậy mà rơi vào hạ phong, bị đánh cho lòng bàn tay đều trở nên tê dại, không thể không lui mạnh lên bầu trời.

- Sưu… vút…

Chỉ là thân hình nó còn chưa kịp ổn định, đằng sau lưng bỗng nhiên tràn đến một cỗ sát khí lạnh thấu tâm can. Theo tiếng xé gió, một đạo kiếm ý đỏ rực như máu bỗng từ khoảng không bay tới, tĩnh lặng mà lạnh lùng chém ngay vào sau gáy nó.

Biết rằng có người ám sát mình, tiểu hoà thượng theo bản năng giật mình đánh ra Hàng Ma Xử, đồng thời di thân sang một phía.

- Chạy đi đâu…

Nhưng mà để nó kinh hãi là cơ thể ngay giây phút sau đó bỗng nhiên như bị sa vào vũng lầy, động tác chậm chạp kinh khủng, cứ như là bị người thi pháp khống chế vậy.

- Phanh… phốc…

Chạm vào chớp mắt, kiếm khí mang theo sát ý đậm đặc cắt xuyên qua da cổ nó, khiến cho ngọc phù trên thân không thể không phát ra vòng bảo hộ, nổ tung ra năng lượng cường hoành.

Mặc dù có ngọc phù ngăn cản phần lớn công kích, nhưng năng lượng va chạm tuyệt đối không tầm thường, không chỉ xé rách trên cổ tiểu hoà thượng một lớp da, mà còn dư lực chấn cho xương cốt của nó đều muốn nứt, máu tươi trào ra từ cổ họng.

- Nhóc con…

Bên dưới, đám người trông thấy tiểu hoà thượng suýt nữa bị chém chết thì đều lộ ra lo lắng hô lên, nhất là khi thấy bóng kiếm kia sau khi ám sát nó không thành chẳng những không làm lộ vị trí, mà ngược lại càng thêm vô tung vô tích, thoắt cái lần thứ hai bất ngờ xuất hiện sau lưng nó.

- Hừ…

Tên nhóc lần nữa lâm vào nguy cơ sinh tử, đám người làm sao có thể bàng quan đứng nhìn. Hành động nhanh nhất vẫn là Kiếm Ma, chỉ thấy mi mắt hắn đột nhiên híp lại, trong miệng phát ra một tiếng hừ trầm thấp biến mất vào hư không.

- Xưu… phanh… anh…

Tinh chuẩn đến từng tích tắc, khi mà đạo kiếm khí sắp lần thứ hai ám sát thành công tiểu hoà thượng, thì bên cạnh nó cũng xuất hiện bóng người của Kiếm Ma.

Hắc kiếm trong thay hắn chớp nhoáng hiện lên, khiến cho đạo kiếm khí kia thoáng trở nên ngưng trệ, sau đó hai bên cấp tốc va chạm, nổ ra sóng năng lượng kinh hoàng.

Đạo kiếm khí kia rõ ràng chỉ là đồ vật ám sát nên va chạm trực diện không hề là ưu thế, vậy mà vẫn có thể khiến cho người cường đại như Kiếm Ma cũng không thụ nổi, bất đắc dĩ ôm theo tên nhóc lui mạnh về sau cả ngàn mét.

- Còn muốn chạy?

Mặc dù bị đẩy lui, nhưng không đồng nghĩa với việc rơi vào thế yếu. Kiếm Ma tuy rằng chỉ còn một mắt, nhưng thị giác so với người bình thường lại cường đại hơn gấp không biết bao nhiêu lần. Trông thấy kiếm khí ám sát không thành lần nữa muốn lẫn trốn vào tinh không, hắn không khỏi quát lạnh một tiếng, cánh tay nâng nhẹ hắc kiếm chém qua.

Chỉ là một chém nhưng ma khí khắp trời, cả tinh không giây phút đó đều như trở nên hắc ám gấp vạn lần, âm vang lên tiếng hung ma vạn cổ, lao thẳng tới một phương vị trong không gian.

- Phốc…

Một tiếng như là tiếng da thịt bị chém rách, vùng không gian ban đầu vốn chẳng có gì ngoài bầu trời tăm tối, sau khi bị kiếm khí chém qua thì đột nhiên hiển lộ ra một cái bóng người con gái, nơi bắp đùi váy đầm rách toang, lộ hẳn ra một vết máu tươi rợn người.

- Quận chúa… ngươi đáng chết.

Tên thanh niên to lớn kia trông thấy quận chúa bị chém thì nổi giận gầm lên, thoắt cái đạp phá không gian tấn công về phía đối thủ. Nắm tay hắn vì giận giữ mà có chút cuồng bạo, vậy mà trên đường tới đánh ra một vòng lốc xoáy.

Chỉ là mặc cho hắn cuồng bạo, nhưng đối thủ lại có chút thờ ơ, không có một chút ý tứ tránh né phong mang, nếu có thì cũng chỉ là một chút tò mò nhìn lại.

Đột nhiên!

Chỉ thấy Kiếm Ma buông ra tiểu hoà thượng, nói ra gì đó, sau đó di thân trực tiếp đi vào vòng xoáy. Dọc theo con đường, hắc kiếm trong tay nặng nề rạch ra một vùng sáng, gần như chém cả vùng lốc xoáy làm hai phần, cương phong tán loạn như đao sắc.

- Ong ong… phanh.

Trong nháy mắt phá đi lớp bọc của đối phương, nắm tay của Kiếm Ma không chút do dự đấm thẳng vào quyền đầu của tên thanh niên, nổ ra phản chấn.

Chỉ là, tên thanh niên thân là cường giả chủ công trong tổ hình, lại có thêm người mình tăng phúc, sức mạnh của hắn làm sao có thể yếu, tuyệt đối có thể áp đảo Kiếm Ma một đường.

Quả nhiên trong thoáng chốc hai người bật ngửa, hắn là kẻ trước tiên hoá giải được lực chấn, thoắt cái triệu hồi ra một cây búa khổng lồ, gữa thinh không đảo mình đánh ra một búa. Lực phá hư không, mang theo một cỗ khí áp cực kỳ cường hoành đánh vào bên hông của đối thủ.

- Phanh… Phanh… Phanh…

Một búa bất ngờ oanh tới giúp hắn dễ dàng chiếm được ưu thế, ngay sau đó là tiên hoàn cường kích. Nữ tử bên kia càng là phối hợp, nháy mắt rút đi lực lượng tăng phúc của những người khác điên cuồng dồn về cho hắn, để cho thực lực của hắn càng thêm bạo trướng.

Kiếm Ma ban đầu còn miễn cưỡng theo kịp nhịp độ của đối phương, nhưng sau đó liền lâm vào thế yếu, bị một búa đánh trúng vào bả vai, bảo giáp phá tan vỡ nát, thân thể suýt nữa bị chẻ làm đôi bay ngược về cả ngàn mét phương xa.

Ôm lấy bả vai đầy máu, con mắt của hắn khép hờ, nhưng cũng không che giấu được sự kinh ngạc trong lòng. Bởi một búa cuối cùng của đối phương kia, vậy mà đã vượt qua sức mạnh mà Sinh Thần có thể thi triển, thậm chí một số ít Hồng Trần sơ kỳ cũng không thể sánh bằng.

- “Một khi gặp phải tổ hình chiến trận, tuyệt đối không được cùng chủ lực đối phương đối chiến, mà trước tiên phải tìm cách giết chết thành viên phụ trợ”

Lời nhắc nhở của tiểu hoà thượng lúc trước bất chợt hiện về, để cho ánh mắt của hắn dừng lại trên thân của hai cô gái khác trong đội hình.

Một, chính là cô gái mang theo lực lượng tăng phúc cho cả đội, còn người còn lại chính là người đã thi triển ra không gian khống chế, suýt chút nữa khiến tiểu hoà thượng đi đời. Bọn họ thực lực không tính là cường hoành, nhưng lại là nhân tố quyết định nhất, có thể khiến hắn phải chết nếu cứ kéo dài chiến đấu.

Nhận biết được điểm này, Kiếm Ma đương nhiên sẽ không cùng tên thanh niên và quận chúa quấn lấy nữa, mà bắt đầu tập trung sát ý vào hai cô gái.

Chỉ là, một người ngoài như hắn cũng có thể nhìn ra điểm yếu của đội hình, thì thành viên trong đội làm sao không nhìn thấy đây?

Quả nhiên trên đường hắn áp sát hai cô gái, bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ áp lực vô hình áp sát. Từ trong bóng tối không biết từ đâu tuôn ra vô tận trói buộc, khiến cho tốc độ của hắn đình trệ không còn một nửa. Ngay sau đó tiếp đón hắn là một cái cự chuỳ đầy gai sắc, từ giữa không gian bay ra tạo nên rung động cường hoành.

- Phanh…

Cú va chạm với lực lượng không thua kém gì một búa vừa nãy của tên thanh niên, khiến cho Kiếm Ma có chút tê dại lui mạnh trở về.

Lúc này đây hắn mới giật mình nhớ ra đội hình này có tới năm người, và hiển nhiên kẻ thứ năm này có nhiệm vụ bảo hộ hai cô nàng.

Một chủ công, một sát thủ, hai hỗ trợ và một hộ vệ, đội hình này có thể nói tuyệt đối cường hoành, hoàn hảo không thể nào mà công phá nổi.

Đang còn trong suy tư, Kiếm Ma lần nữa có cảm giác toàn thân căng thẳng, nghiêng người xuy kiếm. Trực giác của hắn phi thường chuẩn xác, hắc kiếm vừa ra liền điên cuồng cùng với búa của tên thanh niên chủ công oanh tạc, đánh bật cả hai người về xa.

- Hừ…

Liên tiếp bị ăn thiệt thòi, Kiếm Ma rốt cục cảm thấy khó chịu trong lòng, khoé miệng hơi phát ra âm thanh trầm thấp.

Hắn dường như đã động lên sát ý.

Chỉ thấy trong quá trình bị phản chấn văng xa, hắc kiếm liền rời tay hắn rơi đi, thân thể đảo một vòng ba trăm sáu mươi độ lấy thế, mũi chân dồn lực sút vào chuôi của nó, bạo nổ ra một tia chớp màu đen lạnh lẽo.

- Phanh… phanh… phốc…

Hắc kiếm bay đi không khác gì lôi đình cuồng bạo, không những xuyên phá qua búa và vòng phòng ngự của tên thanh niên, mà còn đâm xuyên qua vùng hông của hắn, bạo ra một cái lỗ máu cách tim không đến nửa gang tay.

Một chiêu gần như phế đi chiến lực của đối phương, nhưng Kiếm Ma lại không tỏ ra vui vẻ gì, mà ngược lại còn càng trở nên ngưng trọng cực kỳ. Bởi vì hắn phát hiện ra thực lực của tên thanh niên đang điên cuồng giảm sút. Không phải vì trọng thương giảm sút, mà là không còn năng lượng tăng phúc nên giảm sút.

Hay nói cách khác, chính bản thân hắn đang lâm vào trong nguy hiểm.

Quả nhiên, ngay tại thời điểm hắn vừa ngẩng đầu, liền hoảng sợ phát hiện một thanh cực chuỳ đang quất tới. Tên thành viên hộ vệ vậy mà chuyển thành chủ công, nhân lúc hắn giằng co với tên thanh niên kia mà đánh lén.

- Phiên Thiên Chuỳ…

Tiếng gầm vang vọng khắp chín tầng trời, cự chuỳ càng rơi xuống càng trở nên to lớn, chung quanh còn ẩn hiện vô tận chuỳ con phát sáng, hướng xuống đầu Kiếm Ma bao phủ tới.

Biến cố quá nhanh, hắc kiếm còn chưa kịp trở về, dù cho Kiếm Ma có cường đại hơn nữa cũng chỉ có thể theo bản năng vươn tay đánh ra chưởng ấn, tay không cản cự chuỳ.

Nhưng rồi biến cố lần thứ hai ập tới, để cho tròng mắt hắn chớp mắt co rụt lại, muốn thi thân chạy trốn.

Bởi vì ngay tại thời điểm hắn va chạm với cự chuỳ, mới phát hiện ra uy thế của nó toàn bộ là hư ảo, đây chỉ là một chuỳ lực lượng đơn thuần không hơn không kém.

- Phốc…

Một bước sai lầm chính là phải trả giá bằng máu. Hắn còn chưa kịp chuyển mình, một cỗ sát ý cực kỳ khủng bố đã từ bên trái truyền qua, phốc một tiếng cắt ngang bắp đùi của hắn.

Máu tươi điên cuồng chảy, kèm theo đau đớn cực độ truyền tới khiến cho Kiếm Ma đều có chút đứng không vững, nửa ngồi nửa quỳ nghiêng xuống không gian, ánh mắt lạnh lùng hội tụ về một phía.

Chỉ thấy phía bên kia không xa, quận chúa đứng giữa hư không quay lưng về phía hắn, trường kiếm trong tay còn đọng lên vài giọt máu.

Gió nhẹ thổi tóc rối bay, váy đầm phiên múa, thật sự vừa mạnh mẽ kiên cường, nhưng cũng không kém phần phong hoa tuyệt mỹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.