Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 348: Chương 348: Mộng Thuyết




Dặn dò đã xong, trang bị đã đủ. Sắc mặt Thạch Thiên Ngân dần trở nên nghiêm túc, gật đầu ra hiệu:

- Đi thôi.

Lời hắn vừa ra, mười mấy cường giả phía sau đều nhao nhao lĩnh mệnh. Bọn hắn tay phải đưa ngang, tay trái đánh quyết, nhất thời khiến cho cả vùng Bạch Hạc dậy sóng.

Ngã ba sông mênh mông sóng nước, lúc này thuỷ lưu nghịch dòng, cuốn lấy nhau tạo thành một vòng xoáy to lớn.

Không gian dưới áp lực của trọng thuỷ bị bức vỡ thành một cái đường hầm, sương mù loạn lưu lan tràn khắp bốn phía. Hết thảy thiên kiêu tham chiến chỉ thấy trong lòng khuấy động, cũng không có chần chừ nắm lên tinh diện của mình, trước đáp lễ với trưởng bối, sau đó xoay người bay về phía cửa xoáy.

Gần một vạn con người từ bốn bề băng qua, đông mà không loạn, lần lượt đi vào bí cảnh.

Dạ Sát Thiên Vân đoàn cũng bắt đầu đi rồi, sớm chào hỏi đám người Cao Vô Cầu, cùng nhau tiến tới. Cẩu Thủ không biết tự lúc nào đã mặc lên quần cộc, ngồi vắt vẻo trên vai tiểu hoà thượng, mắt thấy sắp chạy vào trong bí cảnh, nó không khỏi căm tức cười nói:

- Mẹ nó, Thạch Thiên Ngân ngươi chờ, chút nữa vào bí cảnh bản hầu không chém chết con gái ngươi thề không làm hầu…

Lời nó còn chưa xong, tiểu hoà thượng đã có chút mệt người, xoa xoa bờ vai trống rỗng, ngửa mặt nhìn trời. Cẩu Thủ lúc này bay đã xuyên qua mấy tầng mây, nhìn cũng không thấy được nữa rồi.

- Tên đần độn…

Lắc lắc cái đầu trọc của mình, nó bĩu môi tự nói. Đáng đời mặt chó hung hăng, dưới mái hiên mà không biết cúi đầu, còn dám đe doạ con gái người ta, ngươi không bị đập chết đã là kỳ tích.

Nói rồi cũng chẳng thèm để ý thêm nữa, nó cùng với thành viên Dạ Sát Thiên Vân đoàn bước đi, chẳng mấy chốc liền khuất bóng bên trong đường hầm lốc xoáy.

Đằng sau phía xa xa, Thạch Thiên Ngân mặt xanh như đít nhái, nghiến răng nghiến lợi không nói một lời. Trông thấy bên kia Chân Không Ngã còn đang cười trộm mình, hắn hận không thể một tát đánh bay luôn tên trọc này, mắng:

- Đây cũng là cái mà ngươi nói là dị số? Mẹ kiếp, thứ khốn nạn mặt dày.

Thấy Thạch Thiên Ngân giận cá chém thớt lây cả sang mình, Chân Không Ngã bĩu môi:

- Trường hợp cá biệt mà thôi. Ngược lại là ngươi, biết nó mặt dày rồi còn vật nhau với nó.

Thạch Thiên Ngân ngậm miệng không nói nữa, nhưng sắc mặt chẳng lành. Bàn tay bốc lên Tiên khí, hẳn là muốn đánh tên này thật rồi.

- Đủ rồi! Đều bao nhiêu tuổi đầu còn như vậy, nghiêm túc một chút hộ ta.

Giây phút hai người sắp đập nhau, một bóng người bỗng nhiên từ chín tầng trời xuất hiện, như ẩn như hiện khẽ quát.

Thạch Thiên Ngân thấy người này tới, dù rất muốn đánh người lại không thể không thu tay, hừ lạnh lườm lườm Chân Không Ngã cảnh cáo:

- Nếu tiên đoán của ngươi mà không đúng, bản điện chủ liền chém cái đầu trọc của ngươi.

Thấy hai người lại còn mắng nhau, người mới tới tức đến nghiến răng, trừng mắt quát to một hồi. Mãi cho tới hai người an phận lại, hắn mới nhìn về phía Thạch Thiên Ngân, hỏi:

- Khi nãy thăm dò ra được sao?

Một câu, liền để cho vị thần thoại nghiêm túc lên rất nhiều, nhíu mày nói:

- Lúc Tế Thiên có cảm nhận được hắn, rất không tầm thường, ít nhất ở Đại Việt là không có đối thủ. Chỉ có điều để đạt được đến ngưỡng thay đổi số mệnh mà Thiên Nhãn nhìn ra, trở thành nhân tố giúp chúng ta phá vỡ Chân Trời Sự Kiện còn kém xa lắm.

Người kia nghe vậy thì thoáng có chút thất vọng, nhẹ thở dài tự an ủi:

- Dị số xưa nay đều cực kỳ khó nắm bắt, không phải qua loa nhìn một hai lần là có thể thấu được. Nếu Thiên Cơ Thuật đã toán ra là hắn, vậy thì cứ tin là hắn đi. Ngược lại ta càng quan tâm đến đám người quanh hắn, các ngươi nhìn ra sao?

Thạch Thiên Ngân gật đầu, vừa nói, ánh mắt vừa quét nhìn qua Chân Không Ngã:

- Đương nhiên! Không phải tự nhiên mà ta lại vật nhau với con khỉ mất dạy đó.

Rên nhẹ một tiếng, hắn trả lời người kia mà cứ như gây hấn với Chân Không Ngã, ngưng lại một chút rồi lại nói:

- Vừa nãy đánh nó ba lần, thực tế đều là để thử phản ứng của bọn hắn. Lần đầu chính là con khỉ đó, thực lực không ra gì, nhưng quả thực có khí tức của cha. Là loại khí tức sống mà không phải tử khí, ít nhất phải ở bên cạnh cha mấy vạn năm mới có thể nhiễm sâu đến mức độ này được.

Nghe Thạch Thiên Ngân nghiêm túc đánh giá, cả hai người Chân Không Ngã đều không nhịn được cau mày, nhận thức về Cẩu Thủ lại biến lên một tầm cao mới.

Nếu như lời Thạch Thiên Ngân nói là thật, Cẩu Thủ chắc đến chín phần chính là tiên thú của Long Quân trong truyền thuyết, bối phận so với bọn hắn đều cường gấp bội.

- Hẳn là. Ta còn nghe bảo bảo nói, nó vừa vào Chân Trời Sự Kiện đã gây hấn với Thuỷ tộc, còn dựa vào Xung Thiên Chiến Giáp suýt đánh chết Tôm Tinh, bức được Thuận Thiên ra mặt. Nếu không có liên can gì đến cha, chỉ sợ nó đã bị Thuận Thiên chém chết rồi.

Thạch Thiên Ngân nghe vậy thì gật đầu, nghĩ nghĩ một hồi lại nói:

- Xác thực là Thuận Thiên. Nhưng không phải nó đang trong tay Thuỷ Thần sao?

Không có ai trả lời hắn cả, ba vị Thần Thoại thoáng lâm vào im lặng. Bọn hắn cố gắng bao nhiêu năm, tranh đấu, nỗ lực để tìm đến hi vọng. Nhưng càng tìm kiếm, càng nỗ lực lại càng nhận về những đáp án làm người tuyệt vọng đến vô cùng.

- Này, nó còn chưa rớt xuống sao?

Thấy bầu không khí lặng đi, Chân Không Ngã vội vàng đổi chủ đề, khẽ hỏi.

Thạch Thiên Ngân lườm lườm hắn, tiện tay vung lên, một đạo ánh sáng xoẹt qua hư không, chớp mắt đâm vào đầu vị thiền sư.

- Đầu đá khốn kiếp, con gái ngươi bị chém không oan…

Tiếng nổ như tiếng sấm, Chân Không Ngã bị đạo ánh sáng xoẹt qua hư không, suýt đánh nổ tung đầu, thân thể văng đi xuyên thấu tầng trời nơi Cẩu Thủ vừa biến mất, chỉ kịp để lại một tiếng chửi căm hờn.

Thạch Thiên Ngân chẳng thèm để ý hắn, phủi phủi tay thập phần thoả mãn. Đầu trọc, đánh đúng là có cảm giác mà.

Lại nhìn thấy người kia lườm mình, hắn cười cười ho nhẹ, sau đó lại nghiêm túc lên, nói tiếp:

- Ngoài con khỉ đó, còn có hai người. Trước là tên nhóc kia, mới chỉ bước thứ nhất còn chưa phong vị, nhưng đã có thế của Trảm Đạo, lại có khí Luân Hồi, chỉ sợ thân phận không tầm thường.

Người kia vừa nghe Thạch Thiên Ngân, vừa hướng ánh mắt về phía Cao Vô Cầu, gật đầu xác nhận. Nói thực, hắn tuy rằng ủng hộ một phe bên này đi tìm sự thật, nhưng còn chưa tới mức điên cuồng như Chân Không Ngã. Cho tới hôm nay tiếp xúc với nhóm người được coi là dị số này, hắn mới dần dần tin tưởng vào Mộng Thuyết.

Nhất là cô gái bí ẩn kia, vừa mới tiếp xúc một hồi, hắn đã có cảm giác nguy cơ kinh khủng.

Không biết bao nhiêu năm, kể từ khi hắn đạp đến đỉnh cao nhất, trở thành người mạnh thứ hai Đại Việt, đã không còn có tồn tại nào ở Đại Việt có thể uy hiếp được hắn, dù Thạch Thiên Ngân cũng không thể.

Nhưng hôm nay, hắn gặp rồi. Cô gái đó, thật sự mạnh vượt qua lẽ thường, mạnh đến mức có thể sánh cùng đám quái vật trong Chân Trời Sự Kiện.

- Khởi động Việt Điện Chiến Thiên đi, mặc kệ nàng có địch ý hay không, chúng ta đều không thể đánh cược.

Quả nhiên Thạch Thiên Ngân cũng nhìn ra được sức mạnh của cô ta, nhẹ nói, sắc mặt dần trở nên trầm trọng lạ thường.

Vì Mộng Thuyết, bọn hắn vốn đã gây ra nguy cơ không nhỏ cho Đại Việt, lúc này lại lòi ra một cái tồn tại vượt qua tầm kiểm soát, hắn cũng là bất đắc dĩ vô cùng.

Người kia nghe vậy thì gật đầu, ánh mắt hướng về phía vòng xoáy đang dần dần khép lại, không giấu nổi lo âu.

- Mộng Thuyết… Mộng Thuyết, ý nghĩ điên cuồng, ta cũng sắp điên theo nó rồi.

Thạch Thiên Ngân lại không để ý tới Bạch Hạc, bóng người chớp mắt nhạt đi, biến mất tại chỗ, chỉ còn để lại tiếng cười tràn đầy khó chịu.

Thế gian như mộng, mộng thế gian

Đời người hư danh, sớm nở tàn

Dù cho mộng đẹp hơn trời đất

Giật mình tỉnh mộng thế là tan.



Bên trong Bạch Hạc.

Đoàn người Dạ Sát Thiên Vân, hoặc đúng hơn là Hoàng Thiên hoàn toàn không hay biết rằng bản thân hắn tiến vào Đại Việt là bị người sắp xếp. Lúc này đây, bọn hắn đang không ngừng quan sát Bạch Hạc, không khó để cảm nhận được bầu không khí khác thường.

Mặc dù vạn vật xung quanh đều cực kỳ sinh động và rõ nét, nhưng bọn hắn vẫn mơ hồ nhận ra được một chút hư ảo. Đúng, là hư ảo, cứ như cả thế giới này đều không là thật mà là hình ảnh phản chiếu vậy.

Ngẫm lại một hồi, bọn hắn cũng không có quá nhiều kinh ngạc. Bởi theo quy tắc của đại chiến, chỉ cần không bị một lần toàn diệt, đoàn đội có thể hồi sinh vô số lần. Mà có thể cải tử hồi sinh không chút hạn chế như này, vậy thì chắc chắn là chết giả, cũng tương đương với chính bọn hắn bây giờ không là người thật.

- Trước tiên quen thuộc thế giới này một chút, nửa giờ sau chúng ta sẽ tiến về.

Hàn Lâm thân là đội trưởng, tự nhiên cũng là người có quyền điều hành. Hắn xưa nay vốn là người trầm ổn, hiển nhiên sẽ không nóng vội đem mọi người đi đánh lộn, mà trước tiên để mọi người thích ứng một hồi.

Mọi người nghe vậy thì đều đồng ý, bắt đầu phân chia nhau dò xét chung quanh, sau đó thả ra khí thế của mình để cảm nhận môi trường.

Thời điểm mà mọi người còn đang làm nhiệm vụ, tiểu hoà thượng lại chẳng hề động đậy, ánh mắt đầu trộm đuôi cướp liếc nhìn chung quanh. Chỉ thấy áo cà sa của nó vốn đang khép kín, sau đó bỗng nhiên run rẩy, bất chợt lòi ra một cái đít khỉ trụi lông, khiến nó đỏ hết cả mặt mày đưa tay lên vỗ kêu đen đét.

- Mẹ nó đầu trọc, còn không mau để bản hầu ra ngoài.

Từ bên trọng bụng tiểu hoà thượng bỗng nhiên vang lên tiếng chửi, không là Cẩu Thủ thì còn ai.

Tiểu hoà thượng được thế không tha, lại tiếp tục hết sức vỗ một cái vào mông mặt chó, quát nhỏ:

- Vừa mới vào, còn người theo dõi đây, ngươi muốn bị Thạch gia gia đánh chết thì cứ chui ra.

Cẩu Thủ đau quá phải thụt sâu vào, nghiến răng nghiến lợi chửi:

- Sợ cái đếch. Không phải vẫn là bị bản hầu qua mặt đó sao? Bay mất mấy sợi lông mà thôi, đợi mấy hôm nữa có Xung Thiên rồi, ta không đốt nhà hắn thì ta không gọi là Cẩu Thủ.

Tiểu hoà thượng gật gù, mặt chó này xác thực có rất nhiều thủ đoạn, thậm chí ngay cả cường giả như Thạch Thiên Ngân cũng có thể lừa, quá chi là bá đạo.

- Được rồi không nói nhiều nữa, mau để bản hầu ra ngoài. Ngươi cái tên trọc mấy năm không tắm rồi, hôi như cứt.

Cũng chẳng biết là mắng thật hay giả, Cẩu Thủ thật không muốn ở trong người tiểu hoà thượng thêm giây nào nữa, quay đầu quát to. Nhưng nó còn chưa kịp quay đầu, đã như phát hiện ra điều gì không ổn.

- Không đúng, chính là mùi cứt mà, con mẹ nhà ngươi đầu trọc, ngươi muốn chết!

Chết bà nó rồi, thằng ranh này lại dám thả rắm ngay bên đầu nó, Cẩu Thủ gần như điên rồi, vừa quát to, vừa điên cuồng đạp tung cà sa định trốn.

Nhưng mà trốn làm sao được, khi mà tiểu hoà thượng đang nghiến răng nghiến lợi túm lấy nút buộc của cà sa, một tay vỗ đen đét vào đít nó. Sắc mặt thằng nhóc chẳng biết là vì nín cười hay là vì rặn mà tím ngắt, vẫn không che giấu được sự hưng phấn vô bờ.

Quả nhiên trời không phụ lòng người, khi mà Cẩu Thủ còn đang la ó, giữa cánh đồng hoang liền vang lên tiếng pháo nổ kinh hoàng, từng đợt từng đợt kéo dài. Tiểu hoà thượng sung sướng rên to, một mặt tràn đầy thoả mãn, ha hả cười:

- Tốt một cái hạt mít, tiểu tăng bạo chết bà ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.