Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 386: Chương 386: Hai kích của tiên thần




Xa xa trên tinh không Bạch Hạc, gió giục mây vần, mưa giông lốc cuốn. Hoàng Thiên một đường mà đi, khí thế trên người không ngừng biến hoá, trường kích trong tay mạnh mẽ khôn cùng.

- Thật ngông cuồng, đem kiếm tới đây đi, để ta xem xem kiếm của ngươi mạnh như thế nào.

Kẻ thù thế tới cực cường, nhưng Hồng Nhân cũng không có sợ, mà càng thêm lãnh ngạo, lướt mình bay thẳng về phía Hoàng Thiên.

Trong chớp mắt, toàn thân của hắn nổi lên khí thế u nhiên, quang mang hạt sắc sôi trào lan tràn ra khắp chốn, khiến cho hàng trăm dặm đại địa đột nhiên mọc lên vô cùng nhiều cột đất, lớn có so với núi lớn, nhỏ thậm chí chỉ ngang tầm mắt con người, chằng chịt khắp lối chắp nối vào nhau, dưới u minh chi khí không khác nào một mê cung khổng lồ, cực kỳ hùng vĩ.

- Rơi vào Mê Cung U Minh Sát, để ta xem ngươi còn mạnh mồm được không.

Đâu đó vang lên tiếng cười lạnh lùng, Hồng Nhân trông thấy Hoàng Thiên bị hắn nhốt vào trong lĩnh vực thì vui mừng cực độ, lạnh rên trong lòng.

Đại Thổ Hằng Minh vực là thủ đoạn mạnh nhất của hắn từ trước tới giờ, uy lực tuyệt đối kinh thiên động địa. Một khi khởi động Mê Cung U Minh Sát, dù cho Hồng Hoang năm đó mạnh đến rối tinh rối mù cũng phải phế mất nửa người mới thoát ra ngoài được. Hoàng Thiên dù mạnh hơn nữa, nhưng dưới sự phong sát của hắn cũng đều phải chết không thể nghi ngờ.

Bên trong u minh đó, Hoàng Thiên vẫn đang vọt đi trong rừng đất, trên thân bỗng nhiên có cảm giác như có núi đè, một cỗ uy thế như bôn lôi ngập trời đáp xuống đầu của hắn, lẫn trong hơi thở u minh, khiến cho hắn đều có chút kinh sợ trong lòng.

Ngay trong chớp mắt đó, từ trong sương khói, một toà núi lớn bỗng nhiên từ hư không đổ ập vào người hắn, nện vào đại địa, khiến cho hàng chục dặm thiên không phong vân biến sắc.

Chỉ một thoáng đì đùng, toàn bộ đất đá trong mê cung nhất tề vận chuyển, bề ngoài nóng sáng lên như là được nung đỏ thành gạch sứ, lại bền như kim thiết, va chạm lẫn nhau không khác gì cơ cấu của máy nghiền, hướng về phía Hoàng Thiên mà nghiến tới.

Trên trời dưới đất, trái phải tứ phương đều có, khiến cho Hoàng Thiên dù có thân thể rất mạnh cũng không chịu được mà rên lên, đau đến chết đi sống lại. Chung quanh, hoa lửa như pháo bông lượn lờ đốt cháy, bắn ra quang hoa chói loà, cực kì đánh vào thị giác.

Bên trên bầu trời, hơi thở u minh vẫn cuồn cuộn như sóng lớn, chiếu xuống, liền hoá thành hàng trăm vạn đạo mưa vẫn thạch, rơi đập xuống dưới, khiến cho mọi ngóc ngách của mê cung đều hoá thành tử địa.

Sóng rung động không ngừng bùng nổ từ bên trong lĩnh vực ra ngoài, dẫn đến cộng hưởng cực đại, làm cho không ít người bên ngoài đều không chịu nổi, vai run chân nhũn, hoảng sợ thoát bỏ ra bên ngoài.

- Lĩnh vực thật khủng khiếp, đây mới là thực lực thật sự của đám quái vật nhà Nguyễn sao?

Một đường chạy ra tận mấy chục dặm xa, vài tên thiên kiêu đều không có thời gian mà quan tâm đến thương thế trên người mình, chỉ có rung động nhìn về mê cung khổng lồ phía trước, ngang dọc khắp trời. Hiển nhiên uy lực của Đại Thổ Hằng Minh vực thật sự đã chấn nhiếp tất cả đám người bọn hắn.

Càng khủng khiếp hơn là, Hồng Nhân vẫn chưa phải người mạnh nhất trong nhóm người nhà Nguyễn, phía sau hắn còn có một cái Hồng Hoang mà chưa ai biết thực lực của hắn đạt tới mức nào. Chỉ sợ so với Hồng Nhân này càng thêm khủng bố gấp vạn lần. Hoàng Thiên đối đầu với bọn hắn, có phần thắng sao? Chỉ sợ là chỉ còn đường chết.

- Phanh…

Đáp trả cho sự mong chờ của bọn hắn là những tiếng phanh nổ vang như là sấm dội. Từ sâu trong mê cung đất, từng nhịp nổ tung như là núi đổ lan rộng ra ngoài, vọt qua từng kẽ ngách.

- Phanh…

Núi nổ đất tàn, một cái bóng người như ma như thần bay đi giữa muôn trùng cột đất. Hắn không có tránh né, mà trực tiếp dùng thân thể của mình để va vào thành vách, vậy mà đem toàn bộ những thứ cản đường đánh tan thành bụi phấn.

Được tới lưng chừng, hắn bỗng nhiên ngước đầu nhìn tới. Ba ánh mắt lóng lánh như sao, mang theo mười phần ngạo ý, lạnh lùng cất lời:

- Muốn xem kiếm của ta? Vậy ngươi nên chuẩn bị sẵn hương vàng và áo mã.

Âm thanh của hắn không quá lớn, nhưng cũng đủ để cho một vài người nghe được. Đương nhiên nó cũng khiến cho tất cả mọi người nổi giận vô cùng, bởi vì hắn quá mức tự cuồng.

- Ngươi… muốn… chết.

Hồng Nhân nổi giận đùng đùng, bàn tay hư án khiến cho cả lĩnh vực sôi trào. Toàn bộ cột đất chớp mắt bay ngược lên trời, ngưng tụ thành một cái trường kích khổng lồ, từ trên chín tầng mây sụp xuống, đâm vào đầu đối thủ. Trong tích tắc mà thôi, thiên địa đều như bé lại, dưới mũi kích kinh thiên, sông núi so với sâu kiến cũng không bằng, chứ đừng nói là Hoàng Thiên nhỏ bé.

- Ngươi nghĩ chỉ mình ngươi có lĩnh vực?

Gặp Hồng Nhân thịnh nộ, Hoàng Thiên chỉ là cười lạnh, hai cánh sau lưng bỗng nhiên đưa thân thể vọt lên, khí tức cũng ngay lập tức biến thành kinh thiên động địa, khiếp sợ quỷ thần.

- Muốn xem kiếm, thành toàn ngươi.

Trong nháy mắt đó, thiên địa thất sắc, nhật nguyệt phai mờ. Một cỗ chí cao chí thượng, cực hạn uy áp tràn ngập ở trong đất trời. Tất cả mọi người trong phút chốc đều có một cỗ cảm giác run rẩy trong lòng, phảng phất giữa thiên địa lúc này dường như mới xuất hiện một vị cự đầu chúa tể, tồn tại chí cao của tinh không này.

- Ma Thần… Diệt Thương Sinh.

Oanh!

Không biết đã bao lâu rồi Hoàng Thiên hắn không nhắc tới cái tên này, bởi vì một khi nhắc tới, liền là đại tai nạn lâm đầu.

Một kiếm, thời gian như là lắng đọng. Trong nháy mắt lan đi, đất trời sôi trào run rẩy, thinh không chập trùng. Toàn bộ Đại Thổ Hằng Minh vực rung lên bần bật, như là một cái bình gốm bị nổ từ bên trong, không thể nào ngăn cản bom mìn tàn phá.

- Oành…

Cuối cùng, một kiếm chém vào đỉnh đầu kích kia, để cho hàng ngàn người biến sắc, cảm nhận được nguy cơ cực cùng, đó là cái chết.

Kể cả là Hồng Nhân.

Lúc này, trong đầu bọn hắn chỉ còn lại một ý niệm duy nhất, đó là chạy thật nhanh, nhưng mà làm sao chạy được.

- Oành oành…

Thần kích nổ tung như pháo rộ, đại vực phá tan, bắn ra ánh sáng rợp trời. Đất đá cùng năng lượng phô thiên cái địa phóng tới tận tinh không, hình thành nên một cây nấm xuyên thủng tầng mây, bao phủ toàn bộ khắp nền trời.

Mà nhân vật hứng chịu uy lực lớn nhất của một kiếm này, Hồng Nhân chớp mắt bị kiếm ý chém đoạn thân người, văng thành hai mảnh hướng hai phía đối nghịch mà rơi đi, thê thảm không thể nào miêu tả nổi.

- Phanh…

Đúng lúc mà mọi người nghĩ Hồng Nhân hẳn phải chết không thể nghi ngờ, phía đầu của hắn đang văng đi bỗng nhiên đột ngột xuất hiện một cái bóng người, mang theo xích hoả ngăn chặn lại kiếm ý cực cường của Hoàng Thiên, đồng thời vươn tay bảo hộ hắn khỏi nguy cơ sống chết.

Là Hồng Hoang.

Đón được Hồng Nhân vào lòng, cảm nhận đối phương vẫn còn hơi thở, hắn không khỏi thở phào, nhưng chưa kịp vui mừng, đã biến sắc vội vàng lui về, ngay sau đó liền bị một kiếm càng kinh khủng hơn vừa rồi chém tới, uy lực đem phân nửa cửa Long Quân Chiến Trường đều chém đoạn, toàn bộ Bạch Hạc phun trào.

- Kiếm của ta, dù ngươi cũng không có tư cách khinh thường.

Hoàng Thiên từ đầu tới cuối đều không có dừng nửa nhịp vọt đi trên bầu trời, khí tức đơn giản kinh khiếp đất trời, doạ sợ quỷ thần. Nếu không phải đang còn vội đưa Mộng Tâm tiến vào chiến trường, một kiếm vừa rồi của hắn liền không chỉ khiến Hồng Hoang bị thương nhẹ nhàng như thế.

Mãi cho tới vài hơi thở về sau, Hồng Hoang mới từ dưới vết chém đáng sợ kia bay ngược trở về, trong tay là Hồng Nhân đã thập phần yếu ớt, ánh mắt của hắn âm trầm không gì sánh được.

- Rất mạnh, nhưng nếu ngươi chỉ có từng này, ngươi sẽ chết rất thê thảm.

Dứt lời, hắn liền ôm Hồng Nhân bay về phía nhóm người Hồng Thư, sau đó mang theo bọn họ bay về phía cửa của Long Quân Chiến Trường.

Không phải là truy sát, mà chỉ đơn giản là tiến lại gần, bởi vì tốc độ của bọn hắn rất bình thường. Lúc này, khoảng cách của Hoàng Thiên với cửa chiến trường đã rất gần, với thực lực của bọn hắn hiện giờ, dù muốn ngăn lại cũng không thể nào.

Phương xa, Hoàng Thiên như lưu tinh nộ phóng, những khúc đi qua, không khí đều bốc cháy, hoa lửa đem máu tươi của những thiên kiêu cản đường bị hắn giết bốc lên khói xám khét lòm, mạng người lúc này đây đều trở nên rẻ rúng.

- Hoàng Thiên, chớ ép ta phải giết ngươi.

Đúng vào thời điểm mà hắn sắp vọt được vào trong vòng xoáy truyền tống, trên cao thiên bỗng nhiên truyền tới một tiếng quát lạnh lùng, lộ ra sát khí nồng đậm.

Vô Phong đang bị Hoả Tinh Thần Long cuốn lấy, trông thấy Hoàng Thiên vẫn vô cùng cứng đầu thì càng thêm giận giữ, vội vàng xuất ra một cái chiêng đồng đánh úp về phía thần long, còn bản thân thì thoát ra bên ngoài, vươn tay vỗ xuống dưới trời.

Một cái vỗ này, không khác gì bàn tay của thần đâm xuống.

Oanh một tiếng vang như sập trời, tiên quang phóng lên hàng trăm dặm. Hoàng khí xòe ra, thiên địa thất sắc, chúng sinh run rẩy, chỉ có một cái bàn tay trùng thiên nện xuống đầu Hoàng Thiên, chiến trường nứt toác.

- Không…

Đâu đó vang lên tiếng thét gào, rồng khổng lồ cuộn mình nộ rống, thần uy phá kích cửu trùng thiên.

- Khốn kiếp. Ngươi muốn chết.

Đúng lúc này, Cố Sở không biết tự chỗ nào bỗng nhiên gào lên giận giữ, chớp mắt hoá thành khổng lồ, đưa bàn tay vỗ tới, muốn giết chết Vô Phong.

Chỉ là pháp tướng của lão, so với Vô Phong thì còn bé lắm, chớp mắt bị một cước đạp vỡ xương đùi, bay qua hàng trăm dặm mà ngã xuống, máu tươi phốc phốc phun ra ngoài miệng bản thể.

- Mẹ nhà ngươi, Phong Thiên, ngươi còn không cút ra giúp ta à? Kế hoạch của hắn quan trọng nhường nào ngươi cũng biết, nếu vì ngươi mà đổ bể, chờ “hắn” thực sự trở về, hắn không bẻ ngươi thành trăm mảnh lão phu làm con ngươi.

Cố Sở thê thảm như chó con, ôm một miệng máu nghiến răng nghiến lợi gào.

Không ai biết lão đang nói chuyện với người nào, chỉ có một cây kích bên cạnh rõ ràng đang run rẩy, dường như là bị lời này làm cho sợ hãi, chớp mắt bay vút vào trong tay đó.

Trong giây phút, đất trời liền trở nên quỷ dị, gió giục mây vần, chỉ gặp Cố Sở vừa nắm được trường kích vào trong tay, liền cười như điên như dại, khí tức cũng phát ra càng ngày càng biến khủng, khủng bố đến toàn bộ Bạch Hạc này đều phun trào.

- Ha ha, lão già, lăn tới đây nhận lấy cái chết.

Cố Sở gào to, như là cắn được thuốc, lần nữa hoá thành khổng lồ mang theo Phong Thiên Lạc Địa kích đánh tới.

- Tìm chết.

Vô Phong lãnh đạm đứng ở trên bầu trời, con mắt to lớn mênh mông tỏ ra hàn quang yêu dị, nhìn thấy được Cố Sở, đúng hơn là cây kích kia không tầm thường.

Nhưng là, càng nhiều hơn trong hắn là nổi giận, bởi vì tên nhóc con này lại dám xem thường hắn.

Hắn vừa mới dứt lời, bàn tay liền đột ngột triệu hồi về chiêng đồng, nắm lại như khiên, quăng thẳng về phía Cố Sở.

Đông một tiếng như là tận thế, kích thần đâm thẳng vào chiêng thần, tựa như hai ngôi sao đụng chạm, văng lên quang mang chói loà. Từng luồng tiên quang xông vào thiên khung, xuyên thẳng vào vũ trụ, chiếu sáng phân nửa tinh hệ tối mù, chói mắt.

Đất trời đều gần như lâm vào sụp đổ, vì không thể nào gánh chịu được hai kích của tiên thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.