Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 107: Chương 107: Cường hóa linh căn




-Ngươi đã tới!

Hoàng Thiên nhìn về phía Hàn Lâm, mỉm cười nói.

-Ân!

Hàn Lâm gật đầu, ánh mắt thoáng nhìn về phía Cố Sở, thần sắc tự nhiên trở nên nghiêm túc. Hắn mặc dù không nhìn ra được tu vi của Cố Sở, nhưng vẫn có thể cảm nhận được đây là một cái siêu cấp cường giả.

-Đây là Cố Sở lão nhân, là bạn của sư phụ ta.

Đoán được suy nghĩ của Hàn Lâm, Hoàng Thiên liền giơ tay chỉ về phía Cố Sở mà giới thiệu. Tất nhiên là phải nói dối, vì hắn đã hứa với Cố Sở trước mặt người khác thì không nhất thiết phải gọi hắn là chủ nhân. Một phần vì thể diện của lão, một phần vì che giấu, bởi vì chuyện này quá mức kinh người, để lộ ra cũng không tốt.

Hàn Lâm khẽ a lên một tiếng, sau đó vội vàng chắp tay về phía Cố Sở, cung kính chào:

-Vãn bối Hàn Lâm, ra mắt tiền bối.

Hắn là người có bối cảnh tầm thường, trừ ông nội của Anh Vũ ra, có mấy khi được tiếp xúc cùng những nhân vật tầm cỡ này. Tự nhiên trong lòng xuất hiện một chút hồi hộp khẩn trương, chỉ sợ bản thân làm gì phật ý người ta, liền rước lấy họa.

-Tiểu huynh đệ, không cần câu nệ tiểu tiết.

Cố Sở cười cười, phất tay với hắn.

-Được rồi… Hàn Lâm! Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?

Hoàng Thiên vỗ vỗ vai của Hàn Lâm, vẻ mặt trịnh trọng hỏi.

Lời của hắn khiến Hàn Lâm nội tâm hơi trầm xuống một chút, sâu trong ánh mắt lóe lên một tia kiên định, gật đầu nói:

-Ta quyết định!

Mấy hôm nay, từ khi biết được Hoàng Thiên bị Đạo Thương nghiêm trọng, sống không được bao lâu nữa. Trong lòng của Hàn Lâm tự dưng xuất hiện một cỗ bi ai không nói nên lời, hắn tự trách bản thân mình quá yếu đuối, chẳng thể nào giúp đỡ huynh đệ của mình, ngược lại còn làm liên lụy tới bọn hắn.

Nếu như ngày hôm đó hắn có đủ thực lực để chống lại Bạch Khôi, thì Hoàng Thiên đã không phải vì hắn mà đánh nhau, mà giết người, để rồi bị Đạo Thương phản phệ như thế.

Nếu như hắn có đủ mạnh mẽ để làm gì đó có thể cứu được Hoàng Thiên, chứ không phải bất lực từng ngày nhìn sinh mạng huynh đệ mình đi đến hồi kết. Hay là đơn giản hơn, đánh cho đám thiên tài kiêu ngạo đó một trận, để giúp huynh đệ của mình xả được cơn giận trong lòng.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn muốn bản thân trở nên mạnh mẽ, muốn bản thân phải trở nên cường đại dù cho phải trả giá thật lớn đi chăng nữa.

Và hai hôm trước, Hoàng Thiên nói với hắn, sẽ giúp hắn thay đổi cuộc đời, giúp hắn trở thành cường giả.

Không biết Hoàng Thiên làm bằng cách nào, nhưng hắn đồng ý.

-Hứa với ta, không tiết lộ chuyện này cho bất cứ ai, kể cả Anh Vũ, được không?

Hoàng Thiên mỉm cười hài lòng, ngưng một lát lại dặn dò Hàn Lâm, không muốn hắn tiết lộ chuyện tối nay ra ngoài.

-Kể cả Anh Vũ sao?

Hàn Lâm có chút nghi hoặc hỏi.

-Phải! Một chút nữa ngươi liền hiểu việc này phức tạp như thế nào, càng ít người biết thì càng tốt. Nếu để Anh Vũ biết liền làm hại hắn đấy.

Liếc mắt về phía Cố Sở, Hoàng Thiên vừa giải thích cho Hàn Lâm, vừa ra hiệu cho lão bắt đầu.

-Được rồi, bây giờ mọi chuyện đều nghe theo Cố Sở, hắn sẽ giúp ngươi.

Lấy từ trong giới chỉ ra thứ đồ vật khi nãy, Hoàng Thiên giao lại cho Cố Sở. Sau đó lui về phía sau, ngồi tĩnh tọa trên một tảng đá cách đó không xa.

Cố Sở quan sát Hàn Lâm một hồi, sau khi dặn dò hắn nên làm thế nào liền bắt đầu tiến hành. Thứ đồ vật kia hóa ra là Cố Tinh Cực Đạo Thạch, dưới sự thúc dục của lão, liền bay lên lơ lửng trên đầu của Hàn Lâm, buông xuống từng tia kỳ dị chi khí.

Hàn Lâm thu lại tâm tình, nghe theo lời của Cố Sở chậm thả linh hồn lực của bản thân ra cảm ứng. Rất nhanh sau đó linh hồn lực của hắn liền xuất hiện dấu hiệu của sự dung hợp, hòa làm một thể với thứ khí kỳ lạ kia.

Cố Tinh Cực Đạo Thạch càng ngày càng sáng, phun ra vô số tinh điểm, hóa thành một dòng xoáy nhỏ cuồn cuộn nhập vào cơ thể của Hàn Lâm.

Bên trong cơ thể hắn lúc này, như càn khôn điên đảo, từng trận nổ vang rung động tỏa ra phù văn huyền ảo. Vô thượng kim quang xuyên thấu qua máu thịt, chiếu sáng ra bên ngoài khiến cơ thể của của hắn sáng rực như mặt trời ban trưa. Cả một góc Thông Thiên Phong đều rực sáng, nếu chẳng phải Cố Sở ra tay, thì chỉ sợ cả Thiên Nguyên Học Viện đều bị kinh động rồi.

Biến hóa này kéo dài khoảng nửa tiếng, kim quang dần dần nội liễm, kỳ dị chi khí kia xuất hiện ngày một nhiều hơn, đan xen hóa thành một chiếc kén màu bạc, bao bọc cơ thể của Hàn Lâm vào giữa. Cơ thể hắn, mỗi giọt máu, mỗi một tế bào đều đang tiến hành lột xác kinh người, thuế biến triệt để.

Đây chính là tác dụng lớn nhất của Cố Tinh Cực Đạo Thạch, cải biến linh căn của con người đi tới hướng cực đạo. Chỉ cần Hàn Lâm thành công phá kén mà ra, hắn liền không còn là một thiếu niên bình thường nữa, mà sẽ trở thành một siêu cấp thiên tài, sở hữu linh căn vượt qua siêu đẳng.

Cố Sở chăm chú quan sát biến hóa của Hàn Lâm, mãi cho tới khi hóa kén hoàn toàn thì lão mới rời đi ánh mắt. Ngồi xuống đả tọa, chờ đợi Hàn Lâm xuất quan.



Không gian xung quanh chìm vào trong tĩnh lặng, ba mươi phút, một giờ, hai giờ trôi qua, vẫn không có động tĩnh gì. Hoàng Thiên lúc này bắt đầu có chút không bình tĩnh, theo như lời Cố Sở nói, người bình thường tiến hành thuế biến dài lắm khoảng một giờ là xong, tại sao lần này lại lâu như thế? Chẳng lẽ có biến cố bất ngờ nào xảy ra sao?

Chậm dãi tiến lại gần, hắn nhìn Cố Sở lo lắng hỏi:

-Có chuyện gì sao?

Ánh mắt không rời những gợn sóng đang lan truyền trên vỏ kén, Cố Sở suy tư một hồi, sau đó vui mừng nói:

-Không có gì! Tên tiểu tử này rất may mắn, không chỉ được cải tạo linh căn mà còn được cải tạo cả huyết mạch nữa nên thời gian lâu hơn bình thường.

Hoàng Thiên vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nghi hoặc hỏi:

-Cải tạo huyết mạch ư?

Cố Sở gật đầu, giải thích:

-Gia tộc của tiểu tử này có lẽ là một nhánh của đại gia tộc nào đó thời Thượng Cổ, nên trong huyết mạch còn sót lại một tia truyền thừa. Bình thường thì huyết mạch này loãng tới mức không thể phát hiện được, nhưng bây giờ được Cố Tinh Cực Đạo Thạch cải biến, liền trở nên thuần huyết rồi. Quả thực mong chờ, không biết là loại huyết mạch cường đại của gia tộc nào đây?

Lời của Cố Sở nói khiến cho Hoàng Thiên trong lòng an tâm lại, sau đó vì Hàn Lâm mà vui mừng. Tiểu tử này phúc khí quá tốt, sau lần này vừa có được linh căn siêu cấp, vừa có được huyết mạch cường đại, quả là song hỉ lâm môn, cá chép hóa rồng a.

Bên trong chiếc kén, Hàn Lâm đúng như lời của Cố Sở nói, đang tiến hành bước lột xác quan trọng nhất. Cả linh căn cùng huyết mạch cơ thể cùng lúc được cải tạo, vượt qua rất xa trước đây. Y phục của hắn đã sớm bị hóa thành tro bụi, để lộ một cơ thể cường tráng. Từng tấc máu thịt, xương cốt không ngừng được kim quang tràn qua, tái cấu trúc lại từ đầu.

Sinh linh từ khi sinh ra, đã có tinh hoa cố định bất biến của riêng mình, đó là sự kết hợp từ tiên thiên chi khí thừa hưởng từ cha mẹ và hậu thiên chi tinh từ giai đoạn sơ khai hình thành.

Tương truyền, tinh hoa của sinh linh tự khi sinh ra là cố định bất biến trong suốt cuộc đời của sinh linh đó. Có lẽ cũng chỉ có những thứ đồ vật nghịch thiên như Cố Tinh Cực Đạo Thạch mới có thể làm được điều tưởng chừng như không thể này, thay đổi tinh hoa.

Phương pháp cường hóa của Cố Tinh Cực Đạo Thạch chính là đập bỏ đi, xây lại từ đầu. Nó tạo ra năng lượng, hủy diệt toàn bộ tinh hoa của sinh linh, sau đó tiến hành cấu trúc, xây dựng lại theo một hướng hoàn hảo hơn.

Việc làm này cực kỳ nguy hiểm, nếu chẳng may có một sai sót nhỏ, đối tượng liền bị phế bỏ, hoặc nặng hơn là mất mạng.

Lại trôi qua hơn hai giờ đồng hồ nữa, khi mà mặt trời đã ló rạng ở phía xa, chiếc kén mới xuất hiện những vết nứt, Hàn Lâm sắp xuất quan.

-Tách… tách… bùng…

Nổ lớn vang lên, từng mảnh kén vỡ nát văng ra tung tóe. Thân hình Hàn Lâm thoát khỏi cái kén, ngồi xếp bằng trên mỏm đá.

Hơn mười phút sau, hắn mới từ từ mở mắt, bắn ra thanh quang sắc lẹm.

Thông qua cải biến, được Cố Tinh Cực Đạo Thạch tẩy lễ, khí tức của hắn thay đổi nghiêng trời lệch đất. Nơi mi tâm mập mờ xuất hiện một dấu ấn đỏ tươi lấp lóe không ngừng, không biết là ký hiệu gì.

Thân thể hắn lúc này lấp lánh như ngọc, toát lên thần quang lượn lờ, huyền bí vô cùng. Không chỉ thế tu vi cũng thần tốc tăng lên, Nguyên lực trong nội thể dạt dào như biển, ngưng thật và hồn hậu. Bất tri bất giác, hắn đạt tới Nguyên Đan hậu kỳ.

Không tốn quá nhiều thời gian, Hàn Lâm chỉ cần vài giây liền cảm thấy được những biến hóa của mình. Thân thể cường đại, tu vi tinh tiến, ngay cả cảm ứng với thiên địa linh khí xung quanh cũng gần gũi hơn rất nhiền. Cảm nhận những biến hóa cực lớn đó, Hàn Lâm không khỏi hít vào một hơi khí lạnh. Chuyện này quá mức dọa người.

Chỉ trôi qua vài tiếng, hắn liền như trở thành một người khác, thực lực tiến bộ nhanh đến không thể ngờ tới.

-Cảm giác thế nào?

Ngay lúc Hàn Lâm còn chìm trong kinh ngạc cùng sung sướng, Hoàng Thiên đã quăng cho hắn một bộ quần áo, mỉm cười hỏi.

-Chuyện này…

Vẫn chưa thể thoát được sự kinh ngạc, Hàn Lâm theo bản năng lên tiếng, chỉ nói ra được hai từ ấy.

Hóa ra đây là cảm giác của một siêu cấp thiên tài sao, thực là khác lạ.

Nhanh chóng mặc đồ vào, Hàn Lâm mới thu liễm lại tâm tình của mình, nhìn Hoàng Thiên với ánh mắt phức tạp, ấp úng nói:

-Cảm ơn ngươi.

Thực ra thì Hoàng Thiên đâu có cần lời cảm ơn từ Hàn Lâm, ánh mắt hắn chăm chú đánh giá một hồi, sau đó gật đầu hài lòng:

-Rất tốt! Đến đây đi, hết sức đánh ta một quyền, xem ngươi tiến bộ như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.