Ma Phi Gả Đến: Xà Quân Tam Thế Quyến Sủng

Chương 5: Chương 5: Chương 4: Phu quân là xà yêu




Edit: Thảo My

“Vậy bây giờ ta hỏi các ngươi một vài vấn đề, các ngươi phải thành thật trả lời.”

“Dạ, nương nương mời nói, nô tỳ nhất định tri vô bất ngôn (hễ biết thì sẽ nói).”

“Nơi này là nơi nào? Ta là ai?” Nàng thật sự đã kìm nén rất lâu rồi, cũng không biết mình xuyên qua đến cái triều đại nào, có ngược dòng lịch sử hay không. Phu quân của mình lại là Đế Quân, ý tứ không phải là Hoàng Đế cổ đại nha, vậy mình chẳng phải thành phi tần, là Dương quý phi hay là Vương Chiêu Quân, nàng cũng có thể là một mỹ nữ diễn viên phụ cổ đại.

“Nương nương, ngài đang nói đùa sao, nơi này là nơi nào ngài làm sao có thể không biết?”

“Khụ. . . . . . Cái này, ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, sau khi tỉnh lại liền mất trí nhớ, đúng. . . . . . Chính là mất trí nhớ, không nghĩ ra chuyện lúc trước, cho nên các ngươi nói cho ta biết nhanh lên.”

“Dạ, nương nương, nơi này là yêu ma giới, ngài là công chúa Hồ Tộc, tên là Nguyệt Phi Yên, hôm qua mới vừa cùng Đế Quân thành hôn, hiện tại ngài đã là Đế phi yêu ma giới rồi.”

“Cái gì yêu ma giới? Ý của ngươi là, người nơi này, tất cả đều là yêu quái?” Quý Phi Nhi thất kinh.

“Vâng”

“Vậy. . . . . . Phu quân ta đâu rồi, hắn là cái gì yêu?”

“Ở bên trong yêu ma giới, lấy xà giới vi tôn, Đế Quân tên gọi Túc Ly Mị, là hậu duệ Thượng Cổ Thần Long Giao Long, bản thể là huyền xà tu hành ngàn vạn năm.” Nói đến Túc Ly Mị, vẻ mặt thị nữ đều là vẻ kiêu ngạo, trong lòng chúng sinh ở yêu ma giới, Túc Ly Mị chính là thần của bọn họ.

“Ầm” một tiếng, Quý Phi Nhi nặng nề đập vào trên giường, cả đầu chỉ hiện ra một chữ —— rắn.

. . . . . .

“Nương nương, nương nương. . . . . .” Lục Khởi Lục Ý vội vàng đi lên phía trước, chỉ sợ nàng xảy ra chuyện gì.

“Nương nương hình như lại hôn mê.” Nhưng họ cũng không có nói cái gì sai.

“Trước đừng động tới cái này, vẫn là nhanh đi bẩm báo Đế Quân!” Nhiệm vụ của hai người bọn họ, không chỉ có riêng việc hầu hạ nàng đơn giản như vậy.

. . . . . .

Túc Ly Mị run lẩy bẩy tay áo dài cũng không hề tồn tại bụi bặm, tuấn mỹ hơi hơi khơi lên, môi mỏng khẽ nhúc nhích: “A. . . . . . Mất trí nhớ?”

“Nương nương nói như vậy, chỉ là lần này sau khi nương nương tỉnh lại tính tình thật sự đã xảy ra biến hóa rất lớn.”

“Biến hóa gì, ngược lại nói nghe một chút?”

“Lúc trước tự nương nương đợi xuất giá, chúng ta phụng mệnh lệnh của Đế Quân ngài đi hầu hạ nương nương, khi đó nàng rất hung dữ, cậy mạnh không nói đạo lý, còn. . . . . . Còn thường đánh chửi nô tỳ.” Tiểu nha đầu ăn ngay nói thật, cũng không cố ý nói ngoa hay là có ý tứ vu oan.

“Vậy bây giờ thì sao?” Túc Ly Mị cũng không có lộ ra bao nhiêu vẻ mặt kinh ngạc, dù sao tính tình của Nguyệt Phi Yên, xung quanh yêu ma giới đều biết.

“Cảm giác rất xa lạ, nương nương trở nên rất nhát gan, còn nói mình là người không phải là yêu, cũng hoàn toàn không nhớ rõ chuyện mình là công chúa Hồ Tộc, thậm chí ngay cả Đế Quân ngài cũng không nhớ.”

Hắn khẽ gật đầu: “Thật là khổ cực các ngươi, về sau Bổn vương có thể đặc biệt cho phép các ngươi đi Tuyết Trì tu luyện.”

“Có thể vì Đế Quân ra sức, là vinh hạnh của nô tỳ.” Trong đôi mắt Lục Khởi Lục Ý thoáng qua một tia ánh sáng, Tuyết Trì đó là nơi nào, nơi đó linh khí dồi dào, đúng là nơi tu luyện tốt nhất, ở đó ngây ngốc một ngày có thể tốt hơn mấy tháng bọn khổ cực tu luyện.

Túc Ly Mị đứng dậy, đi vào nội thất, thấy Quý Phi Nhi vẫn nhắm mắt hôn mê bất tỉnh như cũ, có chút nghi ngờ: “Sao, nàng còn chưa tỉnh?”

Hắn chỉ dùng duy trì linh lực hai giờ, bây giờ đã qua bao lâu rồi.

“Hồi Đế Quân, nương nương nàng tỉnh qua một lần, chỉ là. . . . . . Sau lại bị dọa ngất rồi.”

“Không phải Bổn vương đã dặn các ngươi, về sau không cho ở trước mặt nàng hiện nguyên hình sao?”

“Đế Quân, cái này không liên quan đến nô tì, là nương nương đột nhiên hỏi chân thân Đế Quân ngài, tụi nô tỳ chỉ nói như sự thật, sau đó nương nương nàng liền. . . . . .” Câu nói đầu tiên đúng, Quý Phi Nhi nàng là bị ngươi dọa cho hôn mê!

“. . . . . .”

Phân phó Lục Khởi Lục Ý lui ra sau, Túc Ly Mị cũng không hề rời khỏi gian phòng, ngược lại lưu lại.

Buổi tối một ngày trước, nơi này còn là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, hôm nay nàng vốn nên trở thành một thi thể bị khiêng ra, lại không nghĩ rằng nàng lại vẫn có thể có mạng sống đến bây giờ.

Nhìn người ngủ trên giường không chút cảm giác nào, ánh mắt của hắn nhiều hơn mấy phần thâm trầm.

Mặc dù chuyện có gì đó cổ quái, nhưng hắn tin chắc Nguyệt Phi Yên chân chính đã chết, vạn vật sinh linh trên thế gian đều có một hồn phách, cho nên nàng tuyệt đối không phải là Nguyệt Phi Yên chân chính, như vậy nàng. . . . . . Rốt cuộc là ai?

Nếu như thân thể Nguyệt Phi Yên, lại tiến vào linh hồn của một người mới làm chủ nhân sống lại, dưới tình huống này hắn còn có thể không có bất kỳ phát hiện gì, thực lực tự nhiên không nên khinh thường, trong này rốt cuộc có bí mật gì.

Dù biết rõ một khi nhảy xuống Tru Tiên Đài, tuyệt không có khả năng sống sót, nhưng mà hắn lại không cam lòng, không cách nào chấp nhận được sự thật Tử Huyên chết đi như vậy, mặc kệ như thế nào, hiện tại trong thân thể hắn, còn dưỡng một phách của nàng! Hắn nhất định sẽ tìm được biện pháp cứu Tử Huyên trở về, chết cũng không buông tay.

Hiện tại chuyện gì cũng không có Tử Huyên tới quan trọng, nếu không hắn đã sớm dẫn người giết đến tận Tiên giới, làm sao có thể tiện nghi cho Tiên Đế đến bây giờ? Một ngày nào đó, chính tay hắn nhất định sẽ đâm Đế Tị, báo thù cho Tử Huyên.

Vẫn ôm ngực như cũ mà không hề hay biết, ánh mắt của hắn lại trở về người đang ngủ mê man trên giường, Nguyệt Phi Yên trước đây làm người ta chán ghét khuôn mặt lúc này xem ra cũng hết sức thuận mắt.

Trực giác của hắn nói cho hắn biết, chuyện lần này cũng không phải cái gì ngoài ý muốn.

Tử Huyên, là ngươi trở về sao?

Di chuyển dáng người nhỏ nhắn vào bên trong, sau đó hắn cùng y phục nằm xuống, vung tay lên hạ màn, ánh nến trong phòng cũng trong nháy mắt dập tắt.

Lục Khởi và Lục Ý giữ ở ngoài cửa liếc mắt nhìn nhau, nhìn nhau cười, đây là lần đầu tiên Đế Quân nghỉ đêm ở trong phòng nữ nhân, xem ra thời tiết yêu ma giới muốn bắt đầu thay đổi. Mặc dù Đế Quân không nói thêm cái gì với các nàng, chỉ cho các nàng giám thị nương nương, bất luận cái gì dị thường bất cứ lúc nào cũng báo cho hắn.

. . . . . .

Cả đêm yên giấc.

Không biết có phải do nguyên nhân có người ở bên cạnh phụng bồi hay không, Quý Phi Nhi cũng không có những giấc mơ kỳ quái giống như trước đây, ngủ đặc biệt rất ngon, cũng có thể bởi vì ban ngày nàng chịu quá nhiều đả kích, cần ngủ đủ giấc để đền bù trái tim nhỏ của nàng bị kinh sợ .

Mặc dù nơi này là yêu ma giới, nhưng ngày đêm bốn mùa biến hóa vẫn không có cái gì khác biệt với thế giới nhân loại.

Thời điểm ở hiện đại, Quý Phi Nhi cơ hồ đã thói quen ngủ trễ dậy sớm tiết tấu cuộc sống nhanh, vì chuyện hội diễn xướng thậm chí trời chưa sáng đã bị một cú điện thoại thúc giục tỉnh ngủ, cho nên thời điểm sáng sớm ánh sáng trong phòng gần như sáng rực, Quý Phi Nhi đã mở mắt.

Thật ra thì lần này, nàng là bị đói tỉnh, vuốt bụng đang kêu gào ngồi dậy, nàng mơ mơ màng màng chuẩn bị xuống giường đi tìm đồ ăn, lại không nghĩ rằng bên cạnh còn có một người, sau đó trực tiếp bò đến trên người hắn.

Ah. . . . . . Giường làm sao còn nhô ra một khối, mềm nhũn, giống như. . . . . . Thân thể con người.

Đôi mắt lim dim chống lại một đôi huyết đồng tuyệt mỹ, con ngươi của nàng đột nhiên trợn to: “A a a, ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . .”

Bị kinh sợ nghiêm trọng, nàng chênh vênh, thân thể không duy trì được thăng bằng, sau đó lăn đến trên đất.

Túc Ly Mị thật sự không nghĩ đến lại cười vào lúc này, môi mỏng kéo nhẹ nâng một đường cong ngắn, tại sao có thể có nữ nhân ngốc như vậy.

Quý Phi Nhi trải qua việc vừa té như vậy, hoàn toàn tỉnh táo lại, chỉ là nàng cũng không nhanh chóng đứng dậy, mà là từ phía sau tư thế ngã xuống bò đi, nhìn trong ánh mắt Túc Ly Mị, trong xoắn xuýt mang theo đau lòng, trong đau lòng mang theo tuyệt vọng cùng sợ hãi.

“Ngươi. . . . . .” Tay nàng run run chỉ vào hắn, một hơi nghẹn ngào ở cổ họng không nói nên lời.

Túc Ly Mị lười biếng đứng dậy, chỉ là thoáng chống đỡ thân thể đứng lên, nằm nghiêng ở trên giường, áo lót rộng rãi có chút xốc xếch, theo động tác của hắn thoáng chảy xuống, y sam nửa khép, mỹ nam trước mặt, thật là một loại cực phẩm hấp dẫn.

Quý Phi Nhi không tiền đồ nuốt từng ngụm nước bọt, sắc đẹp trước mặt, nàng thật sự không có sức miễn dịch.

Chỉ là, nam nhân đẹp như vậy, báu vật tuyệt sắc như vậy, thế nhưng lại là một con xà yêu! A a a, thiên lý ở chỗ nào, nàng không biết hiện tại mình nên sợ hãi hay là bực tức đây.

“Ái phi còn dự định ở nơi nào xem bao lâu, trên đất không lạnh sao?” Túc Ly Mị không để ý mỹ sắc của mình bị người xem nhìn hết, môi mỏng vi câu, hắn hình như, đã rất lâu không có thời điểm kiên nhẫn như vậy, nếu như không phải vì Tử Huyên, hắn làm sao có thể tốn thời gian với một nữ nhân như vậy, có một chút dấu vết, hắn đều sẽ không buông tha.

Sau khi Quý Phi Nhi chịu đựng tâm lý to lớn hành hạ, cảm giác đột nhiên chính mình bị mài đến không có tính khí, mặc kệ là thất vọng hay tuyệt vọng, đều phải tiếp nhận thực tế, từ khi nàng bắt đầu tới thế giới này, vốn chưa từng thấy qua một người bình thường. Không, phải nói căn bản ngay cả một người cũng không thấy.

Giận dữ từ dưới đất đứng dậy, nàng rất nhớ Bạo Tẩu, nhưng mà lại không dám, cuối cùng chỉ có thể từ trong kẽ răng nặn ra một câu: “Không lạnh.”

“Như vậy sao được, làm ái phi đông lạnh, Bổn vương sẽ đau lòng.”

Hắn rõ ràng động cũng không động, thân thể Quý Phi Nhi liền bay lên trời, tự động bay đến trên giường, dọa nàng thét chói tai ra tiếng, đây chính là pháp thuật trong truyền thuyết, em gái ngươi, biết pháp thuật rất giỏi sao.

Quý Phi Nhi vừa đụng đến thân thể Túc Ly Mị, giống như đụng phải cái vật bẩn gì nhanh chóng thu hồi tay mình, sau đó lẫn mất rất xa.

Túc Ly Mị không hiểu cảm giác có phần khó chịu, những nữ nhân bên ngoài kia hao tổn tâm cơ muốn leo lên giường của hắn, phần vinh hạnh này nàng lại dùng cái thái độ như vậy đối đãi, thật là không biết điều. Nếu như không phải xem nàng ấy tột cùng còn có giá trị lợi dụng hay không, hắn làm sao có thể để cho nàng sống tới ngày nay.

“Thế nào? Ái phi rất sợ Bổn vương?”

Nói nhảm, ngươi chính là rắn, choáng nha lại còn là Xà Vương, rắn thủ lĩnh, càng đáng sợ hơn được không?

Nếu hắn là xà yêu, vậy tại sao còn có một thân xác hình người đẹp như vậy, thật là không cách nào liên hệ nam nhân đẹp như vậy và con rắn buồn nôn khủng bố đó với nhau.

“Chỉ. . . . . . Chỉ cần ngươi đừng hiện ra chân thân của ngươi, ta liền không sợ ngươi.”

Nàng làm sao có thể không sợ hãi, chỉ sợ hắn sẽ đột nhiên biến thành một đại xà một ngụm nuốt nàng vào.

“Lời ấy của ái phi sai rồi, ngươi đã gả cho Bổn vương, trở thành Đế phi yêu ma giới, sau này vậy chúng ta sẽ là phu thê, Bổn vương đã là phu quân của ngươi, vô luận diện mạo của Bổn vương ra sao, ái phi đều phải tiếp nhận, bằng không, bây giờ bắt đầu thích ứng một chút như thế nào.”

Quý Phi Nhi còn chưa kịp phản ứng hắn có ý gì, mỹ nam trước mắt lại đột nhiên biến mất không thấy, một giây kế tiếp, trước mặt nàng thế nhưng lại xuất hiện một con bạch xà khổng lồ lượn vòng. . . . . .

Hết chương 4

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.