Ma Đế Độc Tiên Bí Sử

Chương 4: Chương 4: Kinh tài tuyệt diễm, ma đế Lệ Thiên




Hồng Hoang trưởng lão cùng thị đồng của hắn chờ ở Tứ Phương đình hồi lâu, cũng không thấy người tới. Thị đồng kia hơi khó xử: “Hồng Hoang sư tổ, chuyện này…?”

Hồng Hoang trưởng lão không lên tiếng, râu mép run lên, thần thức bao trùm ra ngoài. Với cảnh giới tu vi lúc này của Hồng Hoang trưởng lão, chỉ cần có tâm, cả tòa Hồng Hoang phong trên dưới bất kỳ gió thổi cỏ lay nào đều không gạt được hắn. Nên hắn liền bất hạnh nghe thấy đối thoại của hai sư đồ bên kia:

“Đồ đệ ngoan, Hồng Hoang phong này lại là chỗ tốt a, toàn bộ nội tông ngoại trừ nội đường Luyện Khí đường ở Húc Dương phong của Húc Dương sư bá ngươi, bảo bối nhiều nhất chính là Hồng Hoang phong rồi.”

“Sư phụ, bên kia không có đường.”

“Hừm, trước tiên vi sư dẫn ngươi đi làm quen hoàn cảnh một chút… A, Phá Chướng hoa này sắp từ bản thái tiến hóa đến linh thái? Đồ đệ ngoan đến đây, thu vào trong pháp khí trữ vật đi, nói không chừng còn hữu dụng đối với việc kết Linh Chủng của ngươi nữa.”

“Không cần thông báo cho Hồng Hoang sư thúc?”

“A, về điểm này Hồng Hoang sư thúc ngươi còn ngốc hơn Húc Dương sư bá ngươi nữa, a không, hào phóng hơn nhiều, một bụi Phá Chướng hoa thôi mà, xem như lễ ra mắt hắn thay vi sư đưa cho đồ đệ ngoan ngươi là được rồi.”

“…”

“Đồ đệ ngoan, ngươi tâm tính thuần lương như vậy là không được đâu. Như mấy người gặp phải ở Cung Phụng đường ngoại tông lúc trước, cho dù thăng cấp cảnh Linh Chủng tiến vào nội tông, khi thủ phong đệ tử của tứ phong sàng lọc thì tâm tính khảo hạch cũng sẽ đưa bọn họ đến chỗ của đệ tử nội tông phổ thông đi —— Chuyện nhỏ như xa lánh này đều làm tới rõ ràng như vậy, nếu mà tiến vào tứ phong thật thì phỏng chừng ngay cả mảnh vụn cũng không còn.”

“…”

“Vân Khởi đồ đệ ngoan, vi sư không muốn cầu ngươi gian xảo như quỷ giống trưởng lão đệ tử tứ phong, nhưng kéo giới hạn cuối cùng xuống thấp một chút cách bọn họ gần một ít cũng không sai. Vi sư cho ngươi một ví dụ, Hồng Hoang sư thúc ngươi là một trong ba sư đệ sư muội của vi sư đối với vi sư luôn luôn cung kính nhất, mặt ngoài một vẻ phong phạm quân tử xúc động, nhưng cũng âm thầm giả ngu, vào lúc này nói không chừng đang ở chỗ nào đó nằm úp sấp nghe trộm chúng ta nói chuyện đây.”

“Phốc —— khụ…”

Quỳnh Tương uống được một nửa thì Hồng Hoang trưởng lão bị sặc trong lúc nghe trộm, hắn yên lặng thu hồi thần thức của mình, hắng giọng một cái không nhìn ánh mắt nghi hoặc của thị đồng bên cạnh, sống lưng thẳng tắp phóng tầm mắt ra ngoài phong.

Tư thế này của Hồng Hoang trưởng lão vẫn duy trì nửa nén hương, mới chờ được hai bóng người ngoài đình dần dần hiện ra.

Cách thật xa Tô Diệp Tử liền híp mắt chào hỏi Hồng Hoang sư đệ đang ngồi của mình cũng là một phái “Phong phạm quân tử xúc động”: “Hồng Hoang sư đệ, hôm nay lần đầu gặp gỡ vì sao một mặt chột dạ a?”

Hồng Hoang trưởng lão đứng lên đón hai người nghênh đi vào: “Tô sư huynh lại nói đùa với ta.” Không chờ đối phương nói tiếp liền chuyển tầm mắt đặt lên người Vân Khởi, “Đây chính là Vân Khởi sư điệt phải không, đã sớm nghe nói, hôm nay gặp mặt quả thật là một nhân tài a.”

Vân Khởi hành lễ với Hồng Hoang trưởng lão. Tô Diệp Tử lại không định dễ dàng bỏ qua, không chờ ngồi xuống liền chuyển hướng sang Vân Khởi: “Căn cứ vào khen ngợi của Hồng Hoang sư thúc ngươi theo thứ tự mấy đệ tử đắc ý kia của Húc Dương sư bá ngươi, bình thường là theo năng lực thực chiến, tu vi, căn cốt, thuật pháp, pháp khí vân vân, cứ thế mà suy ra, hắn khen ngươi ‘Là một nhân tài’, trên căn bản không khác gì đang mắng ngươi cả —— Đồ đệ ngoan ngươi xem, đây chính là phong cách của tứ phong bọn họ, đương nhiên, cái này cách giới hạn cuối cùng của bọn họ còn xa cực kì, ngươi nên học một chút.”

Vân Khởi còn chưa phản ứng, Hồng Hoang trưởng lão đã liên tục cười khổ: “Tô sư huynh, hôm nay cản ngươi là lỗi của ta, ngươi hãy bỏ qua cho sư đệ lần này đi. Như vậy, sau này sư điệt bất luận có nhu cầu gì, chỉ cần Hồng Hoang phong có, nhất định hỗ trợ.”

“Ta biết không phải chủ ý của ngươi.” Tô Diệp Tử làm như vô ý nhìn về phía Tông Chủ phong một chút, sau đó xoay mặt lại, ý cười long lanh như lúc ban đầu, “Hồng Hoang sư đệ trên thông thiên văn dưới hiểu địa lý, nên đoán được mục đích ta đến.”

Cho dù đoán không được, khi người kia kêu hắn ngăn trở vi sư hai người vào phong cũng nên báo cho hắn.

Hai người đều rõ ràng trong lòng, lại càng không nói Hồng Hoang trưởng lão vừa rồi còn bị người trước mắt này cách hơn nửa toà Hồng Hoang phong “chỉ điểm” vài câu, đương nhiên sẽ không giả cái gì ngu. Ý cười trên mặt hắn dần dần tản đi, một lát sau khẽ hít vào một hơi: “Đại đạo tam thiên, thuận thiên nhi hành, chỉ có tu hành là phải nghịch thiên, vào luân hồi đều phải cố gắng tu hành khổ nợ; nếu như sinh ra có tiên duyên kèm thân, đường tu hành bằng phẳng, có thể có một cơ hội nhìn trộm thiên cơ cũng được, bị khóa đan điền như sư điệt lại là rãnh trời trên đường tu hành… Dù vậy, Tô sư huynh cũng nhất định muốn sư điệt tiếp tục tu hành sao?”

“Mười năm trước ta không tìm đến ngươi, mười năm sau ta đến rồi.” Nụ cười của Tô Diệp Tử dần nhạt, ánh mắt lại càng bình tĩnh, “Không phải ta muốn hắn tu hành, là bản thân hắn muốn tu hành. Hắn kiên trì mười năm lại không ai chịu cho hắn một con đường, thế thì liền đến ta cho.”

“Kiên trì? Kiên trì là chuyện mà mọi phàm nhân trên đời này đều có năng lực làm được, trên đời này biết kiên trì biết nỗ lực quá nhiều quá nhiều, trong đây lại có mấy ai được đền bù như mong muốn? Sư huynh quản được sao?”

“Ta không quản được.” Tô Diệp Tử lắc đầu, vẫn cười, “May mà ta chỉ có một người đồ đệ này.”

Mặc dù Hồng Hoang trưởng lão đã sớm có tâm lý chuẩn bị đối với Tô Diệp Tử “ngoan cố” rồi, vẫn khẽ đổi sắc mặt: “Sư huynh, ngươi tội gì vùi mình vào chấp niệm chứ? Mọi người đều có con đường riêng.”

“Chấp niệm nhập ma là lời giải thích của các ngươi, không có quan hệ gì đến ta.” Tô Diệp Tử không hề bị lay động, “Con đường của hắn, chính là gặp phải ta.”

Sau khi vừa dứt lời, vẫn đứng trong đình lặng lẽ không hề có một tiếng động ánh mắt Vân Khởi khẽ động, hắn yên lặng nhìn nụ cười không còn trên mặt Tô Diệp Tử đứng chếch hướng với mình, sau đó mới rũ mắt, che phủ ánh sáng.

Lần này Hồng Hoang trưởng lão cũng trầm mặc rất lâu, sau đó mở miệng: “Tông chủ nhận lời, sau này lặng thinh không đề cập tới chuyện để Vân Khởi rời tông.”

Tô Diệp Tử ngẩn ra, “… Hóa ra hắn vẫn là biết nỗi khúc mắc của ta ở nơi nào.”

“…”

Hồng Hoang trưởng lão nghe vậy, ngón tay dưới tay áo không khống chế được đột nhiên co giật một hồi. Ngoài Tứ Phương đình, mây mù đột nhiên cuồn cuộn phun trào, thậm chí có một ít nhào vào trong đình, giống như là muốn dựng lên làn sóng này trong không sơn này, thế cuồn cuộn, trước sau nối tiếp, di chuyển không ngừng.

Tô Diệp Tử sâu kín liếc mắt nhìn núi xa, lại nhìn mây mù kề bên cũng bất an như tâm trạng của người nào đó, hắn bỗng dưng nhoẻn miệng cười, nụ cười này như dính sương mù mờ mịt.

Hắn quay đầu lại nhìn sư đệ ngồi đối diện mình.

“Đáng tiếc đã chậm.”

“…”

Lần này thời gian Hồng Hoang trưởng lão trầm mặc càng lâu, mãi đến khi mây mù ngoài đình biến ảo nhiều lần, cuối cùng tản đi không dư thừa một tia. Hắn ngẩng đầu lên, âm thanh không biết tại sao lại mang chút khàn khàn: “Rãnh trời khó vượt… Tự có sử ghi, trên đời này chỉ có một người từng làm được.”

“Ai?”

“Ma đế Lệ Thiên.”

Tô Diệp Tử sửng sốt một chút, Vân Khởi đứng phía sau hắn lại đột nhiên chấn động.

Hồng Hoang trưởng lão đưa mắt phóng lên người Vân Khởi, trong lòng hắn còn có một tia hi vọng —— Hi vọng Vân Khởi xuất phát từ lệ cũ bài xích cự tuyệt tuân theo Lệ Thiên. Phản ứng của Vân Khởi lại làm cho hắn có chút nhìn không thấu, cũng không phải là đơn thuần khiếp sợ hoặc là căm ghét, trái lại còn lẫn lộn một chút tâm tình nói không rõ.

Trên thực tế Vân Khởi so với Hồng Hoang trưởng lão càng thấy không rõ. “Ma đế Lệ Thiên” cái tên này hắn cảm thấy mình chưa từng nghe nói, lục khắp cả ký ức cũng không tìm được tí tẹo ấn tượng có liên quan đến người này, nhưng lại vào mỗi ngày khi vừa nghe thấy cái tên này, một loại cảm giác quen thuộc khó có thể dùng lời diễn tả được mang đến chấn động làm cho ý thức của hắn đều có chút hoảng hốt bất chợt.

Không biết làm sao, đột nhiên hắn nhớ tới hôm nay bóng người chiếu lên bạch ngọc ngoài động phủ của tông chủ.

Sau khi tâm thần bình tĩnh, Vân Khởi lại hồi tưởng, làm sao cũng không tìm được loại cảm giác quen thuộc kia.

Đại khái chỉ là do mình ảo giác đi… Nghĩ như vậy, vẻ mặt Vân Khởi đã bình tĩnh lại.

Biến hóa biểu tình của Vân Khởi tự nhiên chạy không thoát ánh mắt của Hồng Hoang trưởng lão, một lát sau không thấy Vân Khởi mở miệng, Hồng Hoang trưởng lão than thở: “Từ cổ chí kim, người thăm dò bí mật tu hành để cầu được nhìn trộm đại đạo nhiều vô số kể, làm được cũng chỉ có một mình ma đế Lệ Thiên. Không nói đến khác biệt giữa tiên ma, chỉ nói riêng về kỳ nhân Lệ Thiên, thật sự có tư chất ngất trời. Tục truyền hơn vạn năm trước, Lệ Thiên năm hai mươi tuổi chưa từng tu hành, sau đó cơ duyên xảo hợp gặp được một lần tiên môn nạp đồ, vừa lúc có được công pháp nhập môn, bình minh tu luyện, mặt trời lên Ngưng Khí, qua trưa Thông Mạch, nửa ngày hoàn thành công lao nửa cuộc đời của người khác, dẫn đến thiên hạ kinh hãi. Nhưng khi Linh Chủng sắp thành, đột nhiên dẫn tới trời quang hội tụ lôi vân vạn dặm, tất cả đều rơi vào vị trí trong sơn môn. Tuy không biết hôm đó Lệ Thiên tránh được đại kiếp nạn làm sao, nhưng từ đây đan điền bị khoá không cách nào tu hành kết Linh Chủng, hậu nhân truyền rằng là do ‘thiên đố’ (ông trời đố kị).”

“Nửa ngày Ngưng Khí Thông Mạch…” Tô Diệp Tử xúc động thở dài, “Nếu như lời đồn không giả, nói là ‘thiên đố’ cũng không khoa trương.”

Vân Khởi lặng lẽ gật đầu.

Tô Diệp Tử đột nhiên nhìn về phía hắn, cười đến mặt mày đều cong: “Việc của Lệ Thiên này không biết thực hư, nhưng vi sư nghe nói đồ đệ ngoan năm đó vào tông môn chưa đủ một năm, tương tự cũng hợp Ngưng Khí cửu cảnh, Thông Mạch cửu cảnh, dẫn tới nội tông đều khiếp sợ vô cùng, nhưng việc này nhất định là thật.”

Vân Khởi choáng váng. —— Hơn mười năm trước khi mới đến Thông Mạch đỉnh phong dẫn đến tông môn kinh hãi thì cơn sóng lòng cũng chưa từng khẽ nhấc, lại là do Tô Diệp Tử mỉm cười khen ngợi thì dần dần nhấc lên.

Tô Diệp Tử quay trở lại: “Sau đó làm sao?”

“Sau đó?” Hồng Hoang trưởng lão cười khổ một tiếng, “Loại cảnh ngộ một ngày từ trong mây ngã vào luân hồi này khiến tâm thái Lệ Thiên sinh biến hóa gì đó đã không biết được nữa, chỉ biết là hắn biến mất hơn trăm năm, vào lúc mọi người cho rằng hắn đã trở thành bụi trần sách sử, danh hiệu của hắn lại một đêm dâng cao —— Chỉ có điều lần này không phải kỳ tài tu tiên thiên đố, mà là ma tu đầu tiên nhất thống Ma Vực, một thân pháp lực xuất thần nhập hóa danh tiếng vô lượng, tự nghĩ ra thuật pháp kinh tài tuyệt diễm uy chấn đương đại, thu lấy truyền thừa từ xưa của ngũ đại thần huyết thú tộc Ma Tộc, chinh phạt chiếm đoạt mấy trăm bộ lạc ma tu phân liệt tại ngoại, sau đó dẫn theo một đám ma tu chỉ với nội lực trong vòng mấy năm đã dồn ép đông đảo tiên môn khuếch trương biên giới Ma Vực ra thêm mấy lần… Mấy ngàn năm sau đó Tiên Vực suy, mà trong Ma Vực bách thú cúi đầu, vạn ma thần phục, toại thành một đời ma đế.”

Tô Diệp Tử hiếm khi biểu hiện đều lặng im, một lát sau mới cười khẽ than thở: “Nhân vật như vậy, ngươi và ta không thể sinh cùng một thời đại với hắn, thật không biết nên vui mừng hay là tiếc nuối.”

“Ta không tiếc nuối.” Hồng Hoang trưởng lão thần sắc nghiêm lại, “Nếu như không có trận tiên ma đại chiến ngàn năm trước kia, chúng tiên môn liên thủ chống lại, hơn mười vị tiền bối vào cảnh Hỗn Độn nhiều năm liều mạng bức ép làm cho người kia trọng thương mất mạng, đã ngàn năm nay, Tiên Vực sợ rằng sớm không còn tồn tại nữa.”

Vẻ mặt Vân Khởi hơi động: “Ma đế Lệ Thiên… Đã chết?”

“Nguyên bản ta cũng không tin chắc.” Hồng Hoang trưởng lão nhìn về phía phương Bắc, “Nhưng hôm nay Ma Vực đại loạn, nội bộ tan rã chinh phạt lẫn nhau, nếu như người kia vẫn còn sống, chắc chắn sẽ không có tình cảnh bực này. Cũng chính là mượn Ma Vực nội chiến trong một ngàn năm này, Tiên Vực chúng ta mới có thể nghỉ ngơi lấy sức mưu đồ dài lâu.”

“Đừng trữ tình nữa Hồng Hoang sư đệ.” Tô Diệp Tử mở miệng kéo tầm mắt đối phương trở về, “Ta đến không phải để nghe ngươi giảng nhân vật truyền kỳ, ngươi nói xem người kia dùng cách nào để tu hành lần nữa?”

Hồng Hoang trưởng lão hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm túc, “Ngũ đại thần huyết thú tộc mỗi một tộc đều chỉ có thể có một hậu duệ thần huyết tồn tại, nên khi hậu duệ sắp chết sẽ tiến vào tổ trì (hồ tổ truyền) của từng tộc, truyền huyết thống thần huyết cho vị tộc nhân tiếp theo. Tục truyền… Ma đế Lệ Thiên trong trăm năm biến mất kia, mưu đoạt năm viên thú tinh của hậu duệ thần huyết đương thời trong ngũ đại thú tộc, cắt đứt thần huyết truyền thừa, dựa vào tu vi cảnh Ngưng Khí cảnh Thông Mạch trước đó rồi tiến đến Ma Hạch (phôi), Sồ Thể (con non), Ấu Thái (vị thành niên), Thành Thú, Hỗn Độn ngũ cảnh, do đó nhất thống Ma Vực.”

Biểu tình của Tô Diệp Tử ngưng trệ một giây: “Cảnh Hỗn Độn ta có biết, tứ cảnh đầu sao nghe có chút xa lạ?”

Hồng Hoang trưởng lão sững sờ: “Chẳng lẽ ngay cả Tiên Vực tu giả cùng Ma Vực tu giả tiến cảnh khác nhau ngươi cũng không biết đó chứ?”

Tô Diệp Tử không để ý đến hắn, một mặt thuần lương chuyển hướng sang Vân Khởi đứng phía sau mình, “Vi sư thử ngươi một chút, nói về phân chia tiến cảnh của tu tiên cùng tu ma.”

Thấy Tô Diệp Tử phản ứng như vậy, đáy mắt Vân Khởi xẹt qua ý cười cực nhanh, sau khi ý cười này nhạt đi thì hắn cũng không chần chừ: “Tu tiên cùng tu ma phân chia thất cảnh, nhị cảnh đầu Ngưng Khí, Thông Mạch tương đồng; tứ cảnh trung gian hơi có khác biệt —— Trong đan điền của Tiên Vực tu giả phải sinh trưởng linh vật, chia thành cảnh Linh Chủng, cảnh Hàm Nha, cảnh Thành Diệp, cảnh Hóa Linh, mà trong đan điền của Ma Vực tu phải sinh trưởng thú loại chia làm cảnh Ma Hạch cảnh, cảnh Sồ Thể, cảnh Ấu Thái, cảnh Thành Thú; đến cảnh cuối cùng, bất luận tiên ma, đan điền thành không, đều quy về Hỗn Độn.”

Sau khi nói xong Vân Khởi nâng mắt lên nhìn về phía Hồng Hoang trưởng lão: “Ma đế Lệ Thiên mượn thú tinh thú tộc tu thành ngũ cảnh, nếu ta muốn tiếp tục tu hành, vậy là phải tìm đến năm loại linh vật, lấy linh tinh để độ ngũ cảnh, thật sao?”

Vừa dứt lời, Hồng Hoang trưởng lão còn chưa phản ứng, Tô Diệp Tử bỗng nhiên xoay người nhìn phía hắn, ánh mắt nghiêm túc: “Năm loại linh vật?”

Hồng Hoang trưởng lão thấy có chút kỳ quái đối với phản ứng của Tô Diệp Tử: “Là năm loại linh vật, nhưng phổ thông linh vật không đủ, chỉ cần năm loại thần mạch linh vật… Tục truyền năm đó Tiên Ma đại lục sơ khai, thần giới từng đưa năm loại thần huyết thú tộc cùng năm loại thần mạch linh vật cùng nhau hạ xuống thế gian.”

Nhìn từ hướng của Vân Khởi, bóng lưng của Tô Diệp Tử khẽ cứng, âm thanh không biết tại sao cũng khàn khàn: “Phải có sáu loại thần mạch linh vật.”

“Sáu loại?” Hồng Hoang trưởng lão ngẩn ra, sau đó bừng tỉnh: “Ngươi nói Hàn Quỳnh diệp?”

“Hàn Quỳnh diệp?” Vân Khởi nhìn về phía Tô Diệp Tử, hắn nhớ tới phong của sư phụ gọi là Hàn Quỳnh phong.

“Nhiều năm như vậy cũng không thấy, ngươi vẫn tin tưởng trên đời này có Hàn Quỳnh diệp à…” Hồng Hoang trưởng lão lắc đầu cảm thán, “Tạm thời bất luận lời đồn nào về Hàn Quỳnh diệp quá nửa đều là giả, cho dù là thật, Hàn Quỳnh diệp e rằng cũng đã sớm thoát ly phạm trù chỉ có một tia huyết chi thần mạch linh vật, xem như là tiên thảo đến thần giới đều hiếm thật đi —— Với phàm nhân mà nói, khả hoạt vong nhân, khả nhục bạch cốt*; với tu giả mà nói, ăn thần hồn vĩnh viễn, hủy diệt thân xác trong ngoài mà linh hồn bất diệt, phải thoát đi luân hồi khổ cực. Không phải còn có lời đồn, nói rằng Hàn Quỳnh diệp chính là đạp phá Hỗn Độn, chìa khóa tiến vào thần giới sao?”

* tạm hiểu là dùng hay không đều chết

“… Đúng đấy.” Qua rất lâu, Tô Diệp Tử mới đáp một tiếng, hắn xoay mặt đi, Hồng Hoang trưởng lão cùng Vân Khởi đều không thấy rõ vẻ mặt của hắn.

“Trên đời này, vốn không nên sinh ra một bụi Hàn Quỳnh diệp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.