Ly Thiên Đại Thánh

Chương 237: Chương 237: Tiến bộ cùng hy vọng




Editor: Wave Literature

“Rầm rầm...”

Cơ thể Tôn Hằng nhẹ nhàng chuyển động, chậm rãi đứng lên, đám rắn độc chất cao như núi đã bị sụp đổ.

Xác rắn bay tứ tung, phủ kín mặt đất.

Vô số xác rắn bị hút đến chỉ còn xác khô, da thịt của bọn chúng, đã hóa thành nọc độc, bị Bách Độc Đoán Kim Thân cắn nuốt không còn một mảnh!

Tôn Hằng đứng lên, hơi thư giãn gân cốt, những con rắn còn lại trong hang động này, cũng bỏ qua sự có mặt của hắn, điên cuồng chạy trốn.

Tôn Hằng thở dài một hơi, gân cốt hắn kêu đùng đùng không dứt, tựa như tiếng pháo nổ, vang lên trên người của hắn.

Vươn hai cánh tay ra, da thịt trắng nõn như ngọc, đường vân rõ ràng, càng có một mùi thơm nhàn nhạt bay tới, mang theo hương vị ngọt ngào như trẻ con mới sinh.

Qua một lần này, không chỉ kịch độc trong cơ thể Tôn Hằng bị quét sạch, mà thực lực của hắn cũng tăng mạnh.

Kim Cương Bất Hoại Thần Công từ mới vào tầng thứ, phát triển đến mức tùy thời có thể vào tầng thứ tám hậu kỳ.

Cường độ thân thể gia tăng trên phạm vi lớn.

Nhưng những cái này còn không phải quan trọng nhất!

Không giống như trước kia, lúc này trong cơ thể Tôn Hằng, có một sức sống khổng lồ, sức sống này rất mạnh mẽ, nó làm cho Tôn Hằng có cảm giác, nếu mình bị đứt một cánh tay, thì cũng có thể mọc lại lập tức.

Đương nhiên, đây chỉ là cảm giác ảo tưởng của hắn mà thôi.

Nhưng da thịt bị thương, cũng có thể lấy một loại tốc độ khôi phục mắt thường có thể nhìn thấy được.

Thậm chí, ngay cả kinh mạch bị thương, cũng có thể nhanh chóng phục hồi như cũ!

Nếu như bây giờ thi triển công pháp nghiền ép tiềm lực, thì Tôn Hằng tự tin rằng sẽ không để lại di chứng về sau!

Bách Độc Đoán Kim Thân, vốn là môn công pháp cải tạo thân thể, nằm gai nếm mật, chờ tới lúc thành công.

Mà Tôn Hằng không có Vạn Độc Châu, không có vạn độc chân khí, nên con đường hắn đi rất cực đoan.

Từ trong tử địa cầu sinh.

Lúc hắn gần chạm tới cái chết, thì sinh cơ bắt đầu hiện ra, óng ánh mênh mông!

Lúc này tinh khí của hắn rất dồi dào, có thể so với thú lớn thời Man Hoang, cho dù là hung thú ở Uyên Sơn, lúc này đứng trước mặt hắn,

Cũng nhu nhược như kiến hôi!

Lúc này, trong mắt những tà đạo tu sĩ, thì Tôn Hằng không khác gì vật đại bổ cả!

Thu hoạch của hắn, cũng không chỉ có thế!

Luyện hóa rất nhiều kịch độc, càng có vô số rắn độc nhập vào trong cơ thể, không chỉ cường hóa cơ thể của hắn, còn chuyển hóa thành tiên thiên chân khí, lưu chuyển trong đan điền của hắn.

Từ trước tới giờ, chân khí của Tôn Hằng luôn ở thế yếu, luôn không bằng lực lượng cơ thể, chỉ có tư cách phụ trợ mà thôi.

Cho tới hôm nay, chân khí của hắn hùng hậu hơn rất nhiều, sợ là không thua gì những cao thủ đã chìm đắm trong cảnh giới tiên thiên trung kỳ hơn trăm năm.

Sự tích lũy chân khí, còn vượt qua sự tăng phúc của cơ thể.

Nếu như có thể đối mặt với người tu pháp tầng năm tầng sáu.

Thì Tôn Hằng tự tin, mình chỉ dùng mấy chiêu, là có thể đánh chết đối phương!

Thứ không tốt duy nhất, là hắn bị sát thân dị hóa thành thú dữ, ngày càng nghiêm trọng.

Lần dị hóa này, không có cải biến tướng mạo của hắn, mà cải biến những chỗ rất nhỏ sâu trong cơ thể.

Giống như tóc của Tôn Hằng, bây giờ đã có mấy sợi bạc trắng, mượt như lông vượn, rất quỷ dị.

Cơ bắp của hắn, cũng có sức bật kinh người khác trước.

Không còn cân đối như trước, sức bật mạnh hơn rất nhiều, tốc độ và sức mạnh cũng gia tăng, cơ bắp trên người cũng cường tráng hơn rất nhiều.

Loại biến hóa này, rất khó nói tốt hay không tốt, nhưng trước mắt, thì không xảy ra vấn đề gì quan trọng cả.

Quét mắt nhìn xung quanh, Tôn Hằng ngẩng đầu nhìn trần hang động trống rỗng này, nhún chân một cái, nhảy lên lại.

Ở cái hang động phía trên, có mấy vị khách không mời mà tới.

Hơn mười xác rắn, nằm ngổn ngang lộn xộn trên hang động, xác rắn đen kịt, hiển nhiên đã bị trúng độc mà chết.

Ở bên cạnh xác của bọn chúng, có mấy cái bình sứ đã bị lăn xuống đất, có mấy viên đan dược lăn từ trong đó ra, khí độc tỏa ra từ những viên đan dược này.

Bách Độc Đan!

Loại đan được này dùng để tạo ra Bách Độc Đoán Kim Thân, nhưng bây giờ đối với Tôn Hằng nó đã vô dụng rồi.

Hắn nhìn những độc khí trong hang động này, rồi cất bước đi tới, tiện tay cầm cái áo choàng trên mặt đất, khoác lên trên người.

Lúc này, quần áo của hắn đã bị nọc độc ăn mòn không còn một mảnh, có thể nói là không mảnh vải che thân.

Cổ Thần Kinh, áo choàng, mấy bình Độc đan cùng giải dược, cuối cùng chính là một cái bình sứ.

Trong bình sứ này có hai trứng côn trùng, sức sống ẩn sâu vào trong, nếu không phải giác quan của Tôn Hằng kinh người, sợ cũng xem nó là trứng chết rồi.

Có điều, hai quả trứng này ở trong căn nhà gỗ kia không biết bao nhiêu năm, mà nó vẫn không bị thối.

Quả thật có thể nói khủng bố!

Nếu như Tôn Hằng đoán không sai, thì hai cái trứng này, là trứng của Phi Thiên Kim Ngô Cổ ghi lại trên Thất Thần Cổ kia!

Chỉ có loại cổ này, mới trong tình trạng không ăn không uống, thu liễm hoạt động, sinh tồn vài chục năm.

Phi Thiên Kim Ngô Cổ, đao thương bất nhập, vững như kim loại, coi như là Thiên Hạt Cổ cắn xé, cũng không thể gây tổn thương được nó.

Khả năng bay lượn rất cao, có thể ngày đi vạn dặm, không sợ lửa không sợ nước, không hề có một chút khuyết điểm.

Cổ Thần Kinh ghi lại, thì một con Phi Thiên Kim Ngô trưởng thành, coi như tiên thiên hậu kỳ, cũng không làm gì được nó!

Chỉ tiếc, loại cổ này rất khó nuôi, cần huyết mạch của một con rết đã tuyệt tích, cho nên, trong sách chỉ ghi lại hai lần xuất hiện của nó.

Mà nếu như đây đúng là trứng của Phi Thiên Kim Ngô, thì đối với Tôn Hằng, đây là một niềm vui ngoài ý muốn.

Hắn lập tức dựa theo sự ghi chép Cổ Thần Kinh, bức ra vài giọt tinh huyết, nhỏ vào trứng côn trùng này, cho nó hấp thu tiêu hóa.

Không có phản ứng gì.

Tôn Hằng cũng không thất vọng.

Ấp loại trứng này, cho dù máu tươi của hắn rất nhiều chất Đinh Tĩnh dưỡng, nhưng cũng không đủ cung cấp cho nó, nên cũng không vội.

“Hả?”

Đột nhiên, vẻ mặt của Tôn Hằng sững sờ.

“Bây giờ đã trải qua bao lâu rồi?”

Không sai!

Hắn tu luyện Bách Độc Đoán Kim Thân, tình huống nguy cấp, nên quên mất đã trải qua bao lâu.

Bị nhốt vào Uyên Sơn, hắn bắt buộc phải dùng Tán Khí Đan.

Mà thuốc giải của Tán Khí Đan, một tháng một liều!

Trên lý thuyết thì cơ thể của Tôn Hằng đã bách độc bất xâm, nhưng có thể chống lại Tán Khí Đan của người tu pháp không, hắn vẫn không muốn thử.

Tôn Hằng lập tức đứng dậy, thu hết những món đồ quanh người, nhảy xuống động rắn kia, giấu kỹ những thứ này.

Nơi này có vô số rắn độc, nên chắc không ai vào đây cướp đồ của hắn đâu.

Trước khi đi, Tôn Hằng kịp quét mắt nhìn vài gốc linh chi ở trong động, thuận tay hái đi.

Nếu như, đây đúng là Ngọc Tủy Chi, thì hai gốc có thể đổi được một liều thuốc giải.

Sau đó, Tôn Hằng nhìn những xác rắc khô quắt trước mặt mình, tìm một cái cây, trói đống da rắn này lại làm dấu, sau đó đi ra khỏi thung lũng Vạn Độc Sơn này.

Lúc này, thực lực của hắn đã tăng nhiều, càng bách độc bất xâm.

Một đường đi như bay, gặp những con côn trùng độc hay rắn độc, hắn cũng không tránh không né, mạnh mẽ đâm tới, tùy cho bọn hắn phun độc.

Chỉ qua hai tuần hương, hắn đã bước tới chỗ cửa thung lũng.

Áo choàng che cơ thể trần truồng của hắn, nhìn hơi bất nhã, nhưng trong nơi vắng vẻ này, Tôn Hằng cũng không ngại ngần gì mà cứ di chuyển.

Cho tới khi gặp hai bộ thi thể gặp nạn, Tôn Hằng hạ táng giúp họ, rồi lấy quần áo, mới nhanh chóng bước ra ngoài.

Cho tới khi đi đến gần Uyên Sơn, người lên núi ngày càng nhiều, Tôn Hằng mới thu liễm khí tức của mình lại.

Nhưng quanh người của hắn, vẫn có khí độc bay quanh quẩn, khiến cho người khác vừa gặp đã muốn tránh.

“Hắn đi ra rồi.”

Ở trên một vách núi, ba bóng người cúi đầu xuống dưới, nhìn chằm chằm Tôn Hằng.

Một người trong đó nhếch miệng, lạnh lùng núi: “Ta còn tưởng, không cần chúng ta xuất thủ, hắn đã không chịu nổi độc tính trên người, chết trong núi rồi chứ?”

Nếu như Tôn Hằng có ở đây, thì hắn sẽ dễ dàng nhận ra người đang nói chuyện.

Đây là người vừa mới giao thủ với hắn, Cửu Ấn Tông tiên thiên cao thủ Lịch Thừa Phong!

Ở bên cạnh hắn, còn có hai người, một người dáng người khôi ngô, có thể so với gấu đen.

Người còn lại là nữ, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, đứng ở giữa hai người, hiển nhiên địa vị của nàng cao nhất.

“Tiên thiên trung kỳ, không có dễ chết như vậy.”

Lúc này, người nữ lạnh lùng nói: “Có điều, để đề phòng, thì cứ nhanh chóng tìm cơ hội xử lý hắn cho ta!”

“Ta nghe nói, người muốn giết hắn, không chỉ có ba chúng ta đâu.”

“Vâng, Diệp sư tỷ!”

Hai người ở sau lưng, nghe vậy khom người đồng ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.