Ly Thiên Đại Thánh

Chương 8: Chương 8: Học võ




Xe ngựa không nhanh không chậm chạy về phía trước, Tôn Hằng nằm ở phía trên, dưới người hắn có một Thiết Tuyến Đằng đã được buộc chặt, nhìn hơi cồng kềnh.

Thiết Tuyến Đằng chính là bó dây mây mà hắn nâng lúc kiểm tra thu nhận học đồ, rất cứng rắn, có thể trực tiếp sử dụng, cũng có thể nghiền nát để chế tạo thành dây thừng, là đặc sản của Thanh Dương Trấn.

Hôm nay là một ngày nghỉ ngơi hiếm hoi của hắn, mặc dù dưới chân mình là một bó dây mây cứng ngắc, nhưng Tôn Hằng vẫn thả lỏng người, trong lòng hắn rất chờ mong.

Hắn nhắm mắt lại, để mặc thân thể đung đưa theo xe ngựa, những hình ảnh trong một tháng qua lần lượt xuất hiện trong đầu của hắn.

Việc cần làm của một tên học đồ như hắn rất nhiều, trời chưa sáng đã phải làm việc, làm đến khi đêm xuống mới có thể nghỉ ngơi.

Có thể so sánh với câu dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó!

May mắn là, việc làm tuy nhiều, nhưng đa số việc không cần tốn nhiều sức lực, điều này làm cho Tôn Hằng có thời gian rảnh để làm những việc khác.

Đầu tiên, một tháng trôi qua, hắn đã tương đối hiểu tình huống của tiệm thuốc Mai Sơn.

Chưởng quỹ tên là Trần Tứ Long, hắn có hai đứa con một trai và một gái, con gái chỉ nghe tên, chứ Tôn Hằng chưa gặp bao giờ.

Con trai tên Trần Hữu Tiên, khoảng tầm mười ba mười bốn tuổi, trong tiệm thuốc rất ngang ngược ngông cuồng, nhìn ai không vừa mắt liền lấy cây mây quật, cực kỳ khiến người ta căm ghét.

Bên dưới chủ tiệm, có bốn vị đại sư phó, hai vị Nội Vụ sư phó tên là Ngô Sinh Bạch, Diệp Hướng An, trong đó Diệp Hướng An chính là người tuyển Tôn Hằng vào vị trí học đồ này.

Hai vị Ngoại Vụ sư phó, bọn họ ít khi đến tiệm thuốc, Tôn Hằng chỉ thấy được một vị là Lôi Thiên đến đây được đúng một lần.

Ngoài ra, trong thời gian rảnh, Tôn Hằng bắt đầu học chữ, thảo dược trong tiệm thuốc đều được đánh dấu, ghi tên lên phía trên, một tháng qua, hắn học được mười mấy chữ.

Chỉ có điều, chữ viết ở thế giới này rất vô lý, cực kỳ phức tạp. Theo lý thuyết, chữ viết sẽ được đơn giản hóa, thuận tiện trong việc học tập.

Nhưng chữ ở nơi này lại không được như vậy, từng chữ từng chữ như bùa vẽ vậy, làm cho quá trình học tập của Tôn Hằng bị cản trở nghiêm trọng.

Cho tới quan hệ với bạn cùng phòng, cũng không có thân thiết hơn bao nhiêu.

Bọn họ làm việc từ sáng tới tối, ngay cả nói chuyện còn khó, làm xong việc đều leo lên giường ngủ, nếu không phải vậy, hắn có thể theo Thạch Thiếu Du học chữ rồi.

"Hí…"

Ông lão đánh xe kéo dây cương, hướng về phía sau hét to: "Đến nơi rồi, tất cả đứng lên!"

Tôn Hằng liền mở hai mắt, vội vàng từ trên xe ngồi dậy, hắn vươn vai rồi nhảy xuống xe, bởi vì quá phấn khích, nên hơi thở của hắn trở nên gấp gáp.

Sau một tháng, cuối cùng mình có thể học được võ công của thế giới này!

Nơi này là kho hàng ở cửa phía đông, chủ yếu kinh doanh buôn bán, mua sắm dược liệu, ngoài ra nó còn là nơi truyền thụ võ công cho học đồ!

Vừa vào cửa, hắn liền thấy một cái sân lớn, trong sân, một đống dược liệu thả ngổn ngang dưới đất, có dược liệu đã được gói gọn lại một bó, có dược liệu vừa mới được thu mua vào.

Rất rõ ràng, quản lý nơi này rất lỏng lẻo, kém xa tiệm thuốc bên kia.

Trong sân có mười mấy thiếu niên, đang tích cực làm việc.

Hai đứa lớn tuổi nhất, thì cầm roi dài trong tay, nhìn thấy ai có hành động chậm, không thành thật, liền vung roi đánh, cực kỳ hung ác, không coi mạng người ra gì.

"Hai vị tiểu sư phụ."

Ông lão đánh xe đã dừng xe lại, đem sáu người bọn hắn dẫn lại đây, hắn cúi người hướng về hai người kia nói: "Bọn họ chính là ngườc tháng trước mới tới, ngày hôm nay kỳ hạn một tháng đã đến, Diệp sư phó để bọn họ đến đây."

"Ừm."

Trong hai người, một nam tử xấu xí gật đầu, đôi mắt lạnh lùng nhìn sáu người nói: "Đi, lại chỗ đó đứng."

Nơi hắn ra hiệu là một chỗ trống trải trên cái sân lớn này, gần với tường rào, nơi này còn có mấy cây gậy gỗ màu đen nhánh dựa vào tường.

"Tất cả dừng lại!"

Sáu người dừng lại, người này cũng không muốn nói họ tên, hai tay hắn cầm roi dài, đi qua đi lại trước mặt sáu người: "Hôm nay ta sẽ dạy cho các ngươi, là một môn võ công có thể giúp thân thể khỏe mạnh, tên là Mãng Viên Kính! Ta nói trước, môn võ công này, không được truyền ra ngoài! Nếu để cho ta phát hiện ai truyền ra ngoài thì..."

Hắn hừ lạnh một tiếng,

Cây roi trong tay hắn run lên, chỉ nghe một tiếng "Rầm rầm", cây roi vung lên, một bó thảo dược cách đó không xa đã vỡ thành nhiều mảnh, trở thành một đống phế liệu.

Loại sức mạnh này, nếu như dùng để đánh người, đừng nói là mấy đứa nhỏ bọn hắn, dù là một người đàn ông trưởng thành, cũng khó có thể sống sót.

"Đó chính là kết cục!"

Nam tử lạnh giọng nói, sáu người vẻ mặt căng thẳng, nhưng trong sự căng thẳng còn có một tia ước ao.

Nam tử tất nhiên nhìn thấy ánh mắt đó của sáu người, nhưng trên mặt hắn khinh thường, hắn bĩu môi, sau đó mở miệng: "Hít sâu, dồn khí đan điền!"

"Cái kia…"

Trần Thiết Ưng giơ tay hỏi: "Sư huynh, đan điền ở chỗ nào?"

"Đùng!"

Thanh niên cau mày lại, sau đó hắn xoay người, xuất hiện trước mặt Trần Thiết Ưng, tay phải của hắn vung lên, tát một cái khiến Trần Thiết Ưng bay mấy mét.

"Ta cho ngươi nói chuyện sao?"

Vẻ mặt hắn lạnh lẽo, đi đến bên cạnh Trần Thiết Ưng, một chân dẫm trên bụng của hắn: "Muốn biết đan điền ở đâu đúng không?"

"Vậy ta sẽ nói cho ngươi biết, nó ở đây này!"

Hắn nhấc chân đạp mạnh xuống, rất tàn nhẫn, hai mắt Trần Thiết Ưng như muốn lòi ra, thân thể co lại giống như một con tôm vậy, cổ của hắn gân xanh nổi lên, miệng liên tục hít vào thở ra, gần như ngất ngay tại chỗ.

"Hừ!"

Hắn còn chưa hết giận, há miệng phun một bãi nước bọt lên người Trần Thiết Ưng, vẻ mặt khinh bỉ nói: "Thứ rác rưởi, nằm im ở đó cho ta."

Xử lý Trần Thiết Ưng xong, hắn mới lại lần nữa đi tới, lần này còn lại năm người, năm người này chỉ dám đứng yên, không dám nhúc nhích.

"Hít sâu, dồn khí đan điền!"

Nam tử lại hừ lạnh, năm người vội vàng mở miệng hít khí vào, còn như làm thế nào để có thể dồn khí đan điền, bọn họ đều không biết.

"Tiểu nha đầu, nhìn rất xinh đẹp!"

Thanh niên kia đi đến bên cạnh Sơ Hạ, hắn lấy tay sờ lên mặt Sơ Hạ liên tục bóp má của nàng ta: "Đáng tiếc, quá gầy!"

Sơ Hạ là một trong hai Nội Vụ học đồ của đợt sáu người bọn họ, dáng người không cao, nhưng mặt mũi khá xinh đẹp, là người Trương Trùng Dương và Trần Thiết Ưng thích.

Lúc này nàng đỏ mặt lên, cũng không biết là vì xấu hổ hay kìm nén tức giận, tùy cho đối phương liên tục nhéo má, nàng cũng không dám phản kháng.

Thanh niên đối với một bé gái tám, chín tuổi cũng không có hứng thú gì, hắn thu tay của mình lại, bất ngờ chỉ tay vào bụng Sơ Hạ, đầu ngón tay di chuyển, điểm liên tục vào bảy chỗ trên bụng Sơ Hạ."Nhớ kỹ cảm giác này!"

Sơ Hạ thân thể ngây ra, hai mắt mờ mịt, như rơi vào trạng thái gì đó.

Thanh niên đó cũng không nói thêm cái gì, hắn tiếp tục đi tới bên người Nhị Nha, cô gái này da dẻ ngăm đen nhìn giống như cục than vậy.

Tay hắn cũng điểm vài cái, bụng Nhị Nha run lên, hai mắt của nàng trở nên mờ mịt.

Đến Tôn Hằng, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, hắn cố giữ khí trong người, gân xanh xuất hiện đầy cổ, toàn bộ ý nghĩ của hắn đều tập trung vào cảm nhận của thân thể.

"Hự…"

Bụng hắn xiết chặt, nóng lên, một đạo sức mạnh ập vào làm cơ thể của hắn run lên, làm cho không khí trong cơ thể của hắn chớp mắt hóa thành từng dòng nước ấm, tràn khắp bắp thịt, bên trong màng da của hắn.

"

Sau khi chịu bảy điểm của nam tử kia, trong đầu của Tôn Hằng, giống như có một tiếng chuông lớn đang vang vậy, hai lỗ tai của hắn mất đi cảm giác, chỉ thấy cơ thể nóng lên hừng hực, rồi nhẹ nhàng run rẩy.

Chẳng biết lúc nào, Tôn Hằng tinh thần mới khôi phục lại, hắn thở dài một hơi, chỉ cảm thấy cơ bắp trong thân thể mình căng ra, tinh thần phấn chấn, tình trạng thể chất tốt hơn bao giờ hết.

Nhưng mà...

Hắn cau mày, cúi đầu nhìn xuống bụng, quần áo chỗ đó đã vỡ tan, bên trong đó da thịt tím bầm một mảnh, thậm chí còn có máu bầm tụ lại.

Bởi vì trong cơ thể đang nóng hừng hực, nên hắn không có đau đớn, nhưng chắc đã tổn thương bắp thịt.

Có vẻ như phương pháp giúp kích phát sức mạnh tiềm ẩn trong cơ thể của bọn họ, nhưng nó cũng không thể tùy tiện dùng.

"Cái này gọi là Mãng Viên Kính! Có thể giúp các ngươi rèn luyện sức mạnh, không sợ lực tác động từ bên ngoài, luyện tới cảnh giới tối cao, có thể đao thương bất nhập! Đương nhiên, các ngươi cũng không cần nghĩ nhiều đến vậy."

Thấy một vài người đã bắt đầu tỉnh lại, nam tử cầm roi dài, hắn mở miệng như chưa từng xảy ra chuyện gì: "Nhớ kỹ cảm giác này, trở về bắt đầu tập luyện, tập tới khi nào da dẻ cứng rắn, có thể chống lại một đập của cây gậy này, có thể coi như nhập môn."

"Đi tới bên kia, lấy mỗi người một bộ quần áo, lấy cho cái đứa đang nằm ở kia một bộ nữa, sau đó cút hết đi! Bắt đầu từ hôm này, các ngươi bắt đầu là học đồ chính thức!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.