Ly Hôn Rồi Sủng

Chương 6: Chương 6: Yêu thương mờ ám




Mấy ngày sau.

“Mau uống vào!” Lạc Trạch ngay ngắn ngồi trên ghế sofa tay cầm ly, mặt lạnh nhìn Ôn Phi Phi.

“Không!” Ôn Phi Phi đẩy ra, cô nhìn ly kia đã muốn phát ói, đã thế nhìn biểu cảm lạnh lẽo của Lạc Trạch càng cảm thấy phẫn uất.

“Uống!” Hắn ra lệnh. Đưa đến bên môi của cô.

“Đã bảo không!” Ôn Phi Phi hất ra.

Lạc Trạch tuy lạnh lùng nhưng vẫn kiên nhẫn bỏ ly sữa xuống, cầm một chén cháo khác, múc một muỗng, thổi thổi, đưa đến bên miệng cô.

“Không ăn, anh phiền quá đi!” Cô chán ghét, nhớ lại lúc mang thai Tiểu Lạc Lạc hắn cũng không có biết cô cực khổ thế nào, bây giờ lại dùng bộ mặt không tình nguyện đó hầu hạ cô, càng làm cô thêm khó chịu.

“Vậy em muốn thế nào? Em có biết như thế là không tốt cho cả em và em bé không?” Hắn hạ giọng, mặc dù Ôn Phi Phi bỏ đi mấy tháng làm hắn khổ sở, nhưng hắn tức giận thì cũng chẳng dám làm gì cô. Chỉ có thể dùng bộ mặt lạnh để cảnh cáo cô không được tái phạm nữa.

“Tôi không muốn ăn! Anh không biết phụ nữ có thai sẽ không thích mấy thứ này à?” Ôn Phi Phi cũng coi như là thật lòng nói.

“Được, vậy em muốn ăn cái gì?” Hắn nuông chiều, theo ý cô nói.

Ôn Phi Phi liếc nhìn về phía sofa đối diện, Tiểu Lạc Lạc tròn vo đang nằm ngửa, hai tay cầm một quả táo to đùng vừa ăn, hai chân ngắn tủn của nó vừa đá đá lên trời.

Tiểu Lạc Lạc bỗng cảm thấy hai luồng ánh mắt đang nhìn mình, hai tay nó vẫn đang cằm chặt quả táo đặt trên miệng, liếc đôi mắt vô tội qua nhìn ba mẹ.

Lạc Trạch thở dài nói: “Em xem, buổi tối ăn trái cây mà không lót dạ trước sẽ không tốt cho dạ dày? Mau ăn hết cái này, sau đó tôi sẽ lấy cho em ăn, hử?” Hắn dỗ dành nói.

Tiểu Lạc Lạc thấy quả táo được bảo toàn liền liếc mắt trở lại, ra sức ăn. Hai chân co lên, vui vẻ đạp không khí.

“Tôi không ăn!” Ôn Phi Phi giận dỗi đẩy chén cháo trên tay Lạc Trạch ra, không ngờ lại làm rơi xuống đất khiến nó vỡ tan tành. Âm thanh thanh thúy lan cả căn phòng.

Ôn Phi Phi cũng thấy bản thân mình hơi quá đáng, chắc chắn Lạc Trạch sẽ tức giận nổi đóa lên.

“Em...em được lắm!”

Hắn quả thật đứng phắt dậy.

Ôn Phi Phi phụng phịu, hắn giận thật rồi.

Thật không ngờ là hắn lại đi về phía cục bột tròn vo nằm đối diện, hai ngón tay lấy quả táo nó đang gặm được một miếng lên, Tiểu Lạc Lạc liếc mắt theo quả táo từ tay mình bị giở cao lên, sau đó ánh mắt của nó di chuyển theo quả táo, cuối cùng dừng trên tay Ôn Phi Phi.

“...” Tiểu Lạc Lạc vẫn còn giữ nguyên tư thế lúc nãy, hai chân vẫn đang co, đôi tay nhỏ bé vẫn đang trong tư thế cầm, chỉ là đồ vật kia ma ma của nó đã ăn ngon lành. Thân hình mập mạp của nó cứng đờ, chết tâm với sự tàn nhẫn của ba ba mình.

“Hai người không thể lấy quả khác sao?” Tiểu Lạc Lạc kêu lên.

“Nhưng ma ma con chỉ muốn quả táo này!” Lạc Trạch vừa nói, vừa vuốt lưng cho Ôn Phi Phi.

“Ba ba, người thật bất công!”

“Hừ, người không muốn theo họ Lạc như con còn dám đòi công bằng ở căn nhà này?” Hắn nhếch môi nhìn con trai.

“Ma ma cũng không phải họ Lạc!” Nó phản bác.

“Thế con có cưới được vợ, sinh liền cho họ Lạc vài đứa bé họ Lạc không? Nhưng cô ấy thì được đó!” Lạc Trạch vừa nói, vừa vén tóc cho Ôn Phi Phi.

Tiểu Lạc Lạc giậm chân bình bịch, leo xuống ghế, lắc lắc mông chạy đi.

“Này, nó giận rồi đó! Anh chạy theo xem, không thôi nó lại làm chuyện quái đản gì đó thì mệt lắm.” Ôn Phi Phi kéo kéo tay áo Lạc Trạch, chỉ theo phía Tiểu Lạc Lạc.

“Được, em ngồi đây đi, tôi sẽ quay lại ngay.” Hắn xoa xoa đầu cô, sau đó đứng dậy.

Ôn Phi Phi tiếp tục ăn, chỉ là một lúc điện thoại của Lạc Trạch lại vang lên. Là một tin nhắn.

Ôn Phi Phi không muốn nhìn trộm nhưng lúc mang thai, bản năng đa nghi của phụ nữ lại rất lớn. Cô nhịn không được, cầm lên.

Nội dung tin nhắn chỉ có mấy chữ nhưng đầu cô liền nổ ầm một tiếng.

Trong đó viết: Trạch, em đến khách sạn rồi, anh đến đó đi.

Là tin nhắn của Tử Vi, Lạc Trạch và cô ta...thế nhưng lại còn...

Thảo nào, chuyện năm năm trước hắn chưa từng giải thích rõ ràng với cô, chưa từng cho cô một lời hứa hẹn, cả tình cảm cũng không cho cô biết tâm ý của hắn...thì ra là hắn vẫn còn liên lạc với Tử Vi. Ba tháng nay có phải hai người bọn họ đã sớm day dưa như vậy, hoặc là từ đầu cũng chưa từng tách ra.

Vậy vì sao hắn còn bắt cô về bên hắn? Vì sao chứ?

Vì cô mang thai con của hắn sao?

Ôn Phi Phi mờ mịt, nhìn theo hướng Lạc Trạch rời khỏi tìm Tiểu Lạc Lạc, cô thấy tâm can quặn thắt, đau đớn cứ thế lan tràn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.